Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu

Phần 41

2024-08-02 03:04:43

Phần 41
Nằm lúc không thấy em lên tôi ngủ quên mất… chưa mệt nhưng uống vào mà chăn ấm nệm êm thì mắt cũng ríu lại, với cả chạy cả đêm về sáng ngủ được có hơn tiếng đồng hồ nên chưa đã mắt thành ra tôi ngủ luôn… không biết ngủ được bao lâu nữa, cảm giác có ai đang ôm nên tôi trở mình, quay lại thấy em đang ôm tôi ngủ… nghe cựa quậy em cũng tỉnh giấc mở mắt ra…

– Anh dậy rồi à? Không ngủ chút nữa…

– Có người ôm chặt quá nên tỉnh nè…

– Híc… làm anh tỉnh giấc rồi…

– Anh ngủ lâu chưa? Nằm đợi em không thấy lên anh ngủ quên mất…

– Cũng hơn 2 tiếng đó anh… em xuống lấy đồ thì gặp mẹ nên 2 mẹ con nói chuyện thôi…

– Kể xấu anh không đó…

– Kể hết nè… hihi…

– Vậy thì kể tốt rồi. Sợ thêm thắt nói xấu chứ kể thì toàn là tốt không à…

– Xì… báu bở lắm…

– Hahhaa… cái câu này, em nhớ không??? Hahaha… – nghe cái câu báu bở lắm này tôi nhớ cái hôm đầu tiên gặp em…

– Liên quan đến anh em không quên gì đâu… hứ… em quàng tay qua ôm chặt tôi…

– Hôm đó ghét anh lắm hay sao khó chịu với anh thế?

– Ghét… ghét ghê luôn. Không thèm nhìn lấy người ta, cắm cúi ăn…

– Ghét thật không???

– Không ghét… mà khó chịu…

– Nên mới tìm cách làm anh chú ý hả??

– Xí… người gì đâu vô tâm…

– Thì anh có biết em đâu… tơm hớp bắt chuyện để mang tiếng mê gái à… còn lâu nha…

– Anh thì em biết trước rồi… gặp bao nhiêu lần không lần nào thèm tia gái… nên hôm đó có bắt chuyện em cũng không nghĩ khác về anh đâu… làm em phải gây chú ý… còn bị anh ghét nữa chứ… bực…

– Thế hôm đó sao lại đi uống 1 mình?

– Ai bảo làm em buồn… hừ…

– Nhỡ nhân viên không gọi anh thì sao? Nhỡ gặp người khác thì sao?

– Thì… không biết đâu… chỉ biết là lúc đó buồn anh ghê… linh tính thế nào hôm đó cũng gặp lại anh…

– Bắt anh trả tiền bữa đó này, trả lại cho anh…

– Koooooooo…

– Không thì chết này…

Nói rồi tôi nằm đè lên em, 4 mắt nhìn nhau âu yếm… haizz… cấn cái bộ áo quần khó chịu quá… chưa kịp thay đã ngủ luôn rồi… em quàng tay ôm hót lên cổ tôi… nhìn em, rồi từ từ môi tìm môi… say đắm, cuồng nhiệt… đôi tay tôi lại theo thói quen mò mẫm… em mê dại trong vòng tay tôi… thế rồi 1 lúc cả 2 đã không còn gì trên người nữa… hơn 2 ngày không được gần gũi… nhớ nhau, thèm hơi nhau đến phát điên… căn phòng im lặng chỉ còn tiếng đụng chạm thể xác, những hơi thở dốc, tiếng nói lý nhí vô nghĩa phát ra… 2 cơ thể hòa làm 1, quần quật nhau được 1 lúc thì tôi có điện thoại… sư cha kệ mẹ nó, đang nhỡ việc đếch thèm tâm…

– Anh… ức… ức… anh… có điện thoại… kìa… ức…

– Kệ đi em…

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-buong-binh-va-ten-lai-xe-cung-dau/

Hết chuông thì cỡ phút sau có tn đến… bực thế… mẹ bọn tổng đài chớ… cũng chẳng quan tâm luôn, cứ thế 2 đứa vẫn quấn lấy nhau mà đam mê… giờ trời có sập cũng kệ thôi… cuối cùng tôi lại làm kẻ thua cuộc, gục ngã trên người em… nằm 1 lúc thì ôm em lật ngược lại kẻo tôi nặng quá em lại khó thở…

– Cứ gần nhau thế này nghiện mất thôi… – em nằm sấp trên người tôi, vuốt tóc, xoa mặt tôi nói…

– Xem kìa, em hư thật rồi… – vòng tay ôm lấy cơ thể em…

– Ai tập cho em… đáng ghét…

– Ai bảo cứ xuất hiện trước mặt anh…

– Lý do… có ý đồ trước rồi nhân cơ hội… biết thừa…

– Biết mà vẫn lao vào… gài anh này… – kéo em xuống hôn em 1 cái…

– Để em vào tắm, còn xuống nấu cơm với mẹ…

– Anh tắm với…

– Kooooo… đừng mơ… nói thì nói thế thôi chứ làm gì có chuyện không cho… nghiêng người đặt em xuống, tôi ngồi dậy, rồi bế em lên vào nhà tắm… 2 đứa tắm cho nhau… xong em ra ngoài lấy quần áo… lại có điện thoại…

– Anh… có điện thoại kìa…

– Ai vậy em? Tôi đang trong nhà tắm nói ra.

– Em không biết… số lạ anh ạ…

– Uh thế kệ đi. Lát anh xem… ròi hết chuông, lại như hồi nãy, lại có tn đến… tắm xong đợi 1 lúc không thấy em đem áo quần vào, gọi em cũng không nghe trả lời… tôi đi ra thì thấy em ngồi trên giường thẫn thờ, không mang áo quần, tay cầm điện thoại tôi, mặt lem nhem nước mắt… gì vậy trời… đến gần em rồi ngồi xuống đối diện…

– Em sao thế? Sao lại khóc…? – Em vẫn không nói gì… quay mặt đi chỗ khác không nhìn tôi… tay buông điện thoại tôi ra…

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-buong-binh-va-ten-lai-xe-cung-dau/

– Sao nào… có gì thì nói với anh chứ im lặng thế này thì làm sao…

Kéo em lại định ôm em thì em vùng ra, lui lại ngồi bó gối gục mặt xuống 2 đầu gối rồi thút thít khóc… tôi không hiểu chuyện gì hết… khó hiểu thật…

– Có chuyện gì thì em nói ra để anh còn giải quyết chứ… cứ im lặng thế này thì làm sao? Anh mang xong đồ mà em không nói gì là anh lên nhà luôn đấy. Lúc đó đừng tìm anh nữa…

Tôi khó chịu hơi gắt lên với em… tính tôi vậy. Yêu thì yêu đó, thương thì thương đó nhưng mọi chuyện phải rõ ràng… phải thẳng thắn đối mặt để tìm cách giải quyết… tôi không thừa hơi lẻo đẻo mà năn nỉ kiểu này… sai thì nhận không thì thôi… chứ úp úp nở mở tôi cực ghét… tôi lại ba lô lấy áo quần mang… em vẫn ngồi đó khóc… mang xong em vẫn không nói gì, tôi kệ luôn đi thẳng ra cửa…

– Anh đứng lại…

– Anh nói sao rồi? Có chuyện gì thì nói để giải quyết… em nghĩ anh nói đùa hả? – Tôi quay lại gắt với em…

– Anh lại đây, ngồi xuống đó cho em… em đưa tay quệt nước mắt nói dứt khoát… – tôi đi lại lấy áo quần đưa cho em xong ngồi xuống…

– Em mang vào đi rồi có gì thì nói…

– Anh chán em rồi à? Không phải anh thích nhìn em như thế này à???

– Trước khi anh còn kiên nhẫn thì em bớt nói những lời vô nghĩa và mang vào đi… – tôi trợn mắt lên nhìn thẳng vào mắt em và nói rõ từng tiếng… em sợ… có lẽ em sợ thật… em đàng phải mang vào, vừa mang vừa thút thít khóc… trông thật tội nghiệp…

– Trước khi em nói, anh muốn nói thế này… anh chưa bao giờ và có lẽ sẽ không bao giờ chán em… vì em là người anh yêu thương nhất… nhưng nếu còn như lúc nãy thì anh không hứa được đâu đấy… em bắt đầu đi… anh nghe… nhớ là đừng nói những điều vô nghĩa đấy…

– Anh… có làm gì có lỗi với em không?

– Không! – Tôi trả lời dứt khoát…

– Anh cảm nhận được tình yêu em dành cho anh nhiều và lớn đến thế nào không??

– Có!

– Anh tin cảm nhận của anh không?

– Có!

– Em yêu anh… tình yêu này quá lớn, nó làm em nhiều lúc không kiểm soát được bản thân đến nỗi em chấp nhận cúi đầu nhẫn nhịn anh chỉ mong anh đáp lại tình cảm của em. Em đã rất hạnh phúc khi anh nói lời yêu em… những gì em làm cho anh, em trao cho anh em sẽ không hề ân hận hay tiếc nuối, nhưng chỉ cần anh không trân trọng, anh làm em tổn thương thì em sẽ không bao giờ tha thứ… em sẵn sàng buông anh ra… anh tin chứ? Em muốn hỏi anh lần cuối cùng, anh có làm điều gì có lỗi sau lưng em không?

– Không!

– Vậy anh giải thích đi…

Em nói rồi vói lấy điện thoại đưa cho tôi… tôi mở ra xem thì thấy có 2 tn cùng 1 số… nội dung như này: ”em nhớ anh”, “em không quên anh được rồi, em xl, em muốn gặp lại anh – tình đầu của em”… mọi người biết là ai rồi chứ??? Haizz… tôi tưởng thế nào… khổ. Thà nói ra cho nhanh tôi còn giải thích… đường này không nói gì ngồi im ỉm khóc 1 mình hỏi không nói… cái tật suy diễn lung tung là mệt lắm… tôi đọc xong thì cúi đầu 1 lúc tỏ vẻ bí hiểm cho em suy nghĩ… rồi từ từ nghiêng đầu qua liếc nhìn em chằm chằm… em cứ im lặng nhìn tôi chờ 1 lời giải thích… chợt tôi cười nhếch môi 1 cái rồi thở dài quay đầu đi…

– Sao anh không nói? Sao anh cười?

– Em không nghĩ là nhắn nhầm số à?

– Em muốn nghĩ vậy lắm… nhưng trực giác của em cho rằng tn đó là nhắn cho anh…

– Em đã đúng… là nhắn cho anh… – im lặng 1 lúc tôi kên tiếng.

– Anh… anh thừa nhận… vậy sao em hỏi anh lại nói là không làm gì có lỗi với em?? Sao anh đối xử với em như vậy? Em không tốt? Em đáng bị như thế ư? Em đã sai ư?? – Em nói với tôi gọng vô cảm nhưng mắt thì lại rưng rưng…

– Em vội vàng quá…

– Đúng… em vội vàng… em đã quá vội vàng khi yêu anh… đã quá vội vàng tin anh mà trao hết cho anh… em ngốc quá mà… hức… hức… haizz… – lại khóc nữa rồi…

– Em sai rồi.

– Em biết… em sai rồi… anh đi đi… em muốn 1 mình… em không sao…

– Em sai… là em sai khi vội vàng nhìn nhận sự việc theo cảm giác của em mà không muốn nghe lời giải thích của anh…

– Anh thừa nhận rồi… có gì để giải thích chứ? Nghe anh nói để em thêm đau sao??? Em không đủ mạnh mẽ như thế đâu… anh đi đi…

– Ngốc này… đuổi anh đi anh đi thật đấy… rồi ân hận đấy… – tôi vừa cười vừa đưa tay lau nước mắt cho em… em gạt ra, tôi vẫn lỳ rồi kéo em lại ôm em vào lòng…

– Em không tha thứ cho anh đâu… huhu… anh đừng làm thế… em không tin đây là sự thật… em không đủ sức chống cự anh nữa rồi… bỏ em ra đi… huhu…

– Ngốc… bỏ làm sao được mà bỏ… nín đi anh kể cho mà nghe này…

– Anh muốn thì cứ nói đi… nói đi xong rồi đi… em không yêu anh nữa đâu… huhu…

– Uh… không yêu nữa cũng được… kể xong rồi anh đi. Được chưa???

– Không… huhu… không cho anh đi… anh ở đó để em trừng phạt anh… em bắt anh chịu gấp 10, không gấp trăm lần điều em chịu… huhu…

– Ô hay… thế là đi hay không đi???

– Anh kể đi… giờ em muốn nghe… anh gian dối nửa lời em giết anh chết ở đây luôn…

– Đồ ngốc… hì… em nhớ hôm anh đi Đà Nẵng anh có nói với em có chuyện hay muốn kể cho em nghe không??? Ôm em trong lòng, vuốt tóc em âu yếm tôi hỏi…

– Em nhớ… lúc anh gọi về cho em… hức hức…

– Uh… chuyện là thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu

Số ký tự: 0