Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu

Phần 21

2024-08-02 03:04:43

Phần 21
Tôi đứng yên nhìn em, mỉm cười âu yếm ánh mắt yêu thương. Nhìn người con gái mình trước mặt mình sau những ngày xa cách tưởng như mất nhau trong lòng cảm thấy yêu thương kì lạ… muốn lao đến ôm chầm lấy em nói bao lời yêu thương… nhưng tôi gắng kiềm chế… em đứng đó, tôi đứng đây, cả 2 nhìn nhau như muốn thu hết hình ảnh người đối diện vào trong đôi mắt rồi giữ chặt lấy trong tim như sợ biến mất…

Em chợt mỉm cười nhẹ, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước rồi… tôi từ từ đến đứng trước mặt em… em vẫn đứng yên nhìn tôi… xung quanh hầu như im lặng chờ đợi xem chuyện gì đang xảy ra… lúc này tôi cảm thấy hơi nhột. Có lẽ mình hơi manh động quá, quá đông nên tôi sợ cảm xúc nó sẽ bị lái đi hướng khác… nhưng lỡ rồi… liều thôi… được ăn cả ngã thì chai mặt thôi… rồi môi em mấp máy mếu máo…

– Anh… gầy đi nhiều…

– Cô cũng xanh xao quá… – tôi mỉm cười… rồi cả 2 im lặng 1 lúc… tôi nghĩ lúc này, phải là lúc này, lúc cảm xúc dâng lên cao nhất, khi nỗi nhớ như không còn chỗ chứa đựng thì hành động sẽ theo cảm tính và điều trái tim muốn chứ không còn của lý trí nữa… tôi từ từ dang 2 tay ra… mỉm cười nhìn em đầy yêu thương… em đứng nhìn tôi, gương mặt giờ nhòe lên vì nước mắt… haizz… ai đánh ai giết mà hơi tí là khóc… chưa thấy động tĩnh, tôi tiếp.

– Sao nào? Hay để tôi thu tay về là mất cơ hội nhé… – tôi vẫn mỉm cười nhìn và nói với em… chỉ chờ có vậy, em lao đến, tay thả tập tài liệu rơi xuống đất ôm chầm lấy tôi khóc lớn lên… giây phút hạnh phúc vỡ òa… tôi 1 tay ôm em, 1 tay đưa lên xoa tóc xoa đầu em… rồi sân trường nổ tung luôn. Vỗ tay hò hét inh ỏi… tôi mặc kệ.

– Xem kìa… ai đánh mà khóc. Xấu thế không biết…

– Kệ em… đáng ghét… Em nhớ anh lắm…

– Uh thế thì kệ nhé… – tôi nói rồi thả tay giả vờ đẩy em ra… em ôm chặt tôi hơn…

– Không… không mà… không cho anh đi đâu hết…

– Thế định đứng mãi đây không cho tôi đưa về à? – Tôi lại ôm em cười nói…

– Híc… ngại chết…

– Ai bảo… tôi đánh dấu lãnh thổ cho khỏi linh tinh luôn… – rồi xung quanh lại ầm ỉ đủ âm thanh… nhiều nhất vẫn là kêu bọn tôi hôn nhau… tôi nói với em bỏ tôi ra để tôi giải quyết… rồi cả 2 buông nhau ra, tôi ngồi xuống nhặt mớ tài liệu của em, đứng dậy nhìn xung quanh mỉm cười rồi nói…

– Cám ơn mọi người… chúng tôi sẽ hôn… nhưng không phải bây giờ… sẽ là 1 nơi tôi thấy thích hợp cho cả 2. Mong mọi người hiểu cho chúng tôi… giờ tôi xin phép mọi người tôi đưa cô giáo về… – rồi tôi giơ tay chào mọi người…

Em ngại ngùng khoác tay tôi nép vào người tôi ngại ngùng rồi chúng tôi đi ra, xung quanh vẫn còn ồn ào lắm nhưng tôi chả quan tâm. Tôi đang hạnh phúc và tôi biết hành động của tôi là đúng… trước cổng vẫn còn chật chội lắm vì học sinh hiếu kì đứng xem với cả do xe tôi chắn ngang cổng nên cũng khó khăn để ra khỏi trường… tôi đưa em ra đến xe, em ngạc nhiên khi thấy tôi đánh cả xe đến còn lật cả cabin lên… tôi để em ra rồi đi lại hạ cabin xuống. Mở của phụ ra cho em trèo lên. Vì xe cao, em lại mang váy nên khó lên, tôi lại giúp em lên, tay vẫn không quên… bợ cặp mông của em… tôi cơ hội vl… em lên ngồi xong tôi đóng cửa lại rồi vòng qua mở cửa leo lên, đề máy đi mất trước sự hò reo của những người còn ở lại…

– Xe lớn quá… em không nghĩ nó lại lớn thế này… – em nói khi tôi cho xe chạy. Chắc em ngợp.

– Nó to dài nhất trong hệ xe tải… – tôi đáp…

– Mà xe bị gì mà anh lật đầu xe lên vậy?

– Tôi không lật lên để công an lại kéo xe về đồn à? Bảo vệ để tôi đậu đó chắc… – tôi cười quay sang nói với em…

– Thật. Anh lắm trò quá. Lúc nào cũng nghĩ ra được. Toàn quái chiêu… – em trách yêu tôi…

– Uh. Vì lắm trò nên có người tránh mặt tôi mấy ngày trời đấy…

– Còn nói nữa… chưa trốn hẳn cho đó… yêu người ta còn dối lòng…

– Ủa, ai yêu ai… tôi có nói gì đâu…

– Xì… gọi người ta cả trăm cuộc…

– Có thì nói nhé…

– Máy người ta có cài cuộc gọi nhỡ đấy… có cần mở ra cho mà xem không?

– Thôi… chắc do bấm nhầm thôi. Thèm vào… – bị bóc mẽ tôi vụng về chống chế…

– Uh, bấm nhầm. Còn có người bỏ cả bạn lại trong quán nhậu mà chạy đến nhà người ta tìm cơ mà… – em cười nhìn tôi… thật ngại hết chỗ nói…

– Có thôi đi không. Hay để tôi thả xuống tự về? – Tôi ngại quá làm cứng chữa thẹn… mẹ thằng chó bán rẻ tôi…

– Còn lâu… có người đòi đưa về. Đánh chết không xuống xe… – em le lưỡi trêu tôi… tôi bí rồi nên thôi kệ. Im lặng lái xe đi. Ghé quán cf đón thằng phụ luôn. Kêu em ra sau giường ngồi để thằng phụ lên ngồi bên ghế… rồi tôi dong thẳng xe về công ty… vì có hàng về nên công ty cũng tương đối đầy đủ để còn kiểm với giao nhận hàng… tôi sang bên kia đỡ em xuống, lão sếp thấy có em thì nói với tôi…

– Giỏi nhỉ, lấy xe công ty đi phục vụ mục đích cá nhân. Trừ 2 chuyến tiền tài nhé.

– Sếp cứ thẳng tay đi, em xin nghỉ việc… – Tôi trả treo với lão sếp…

– Ấy. Ai làm thế bao giờ, trừ lương chú anh áy náy… – rồi lão cười nói với tôi. Tôi biết lão đùa thôi. Lão quý tôi lắm. Vì tôi nhận xe có trách nhiệm và chăm xe tốt…

– Đường nào em cũng xin nghỉ thôi… – tôi giả vờ đùa dai…

– Sao thế? Anh giỡn thôi mà, anh xem chú như em của anh… ai lại để bụng thế bao giờ…

– Thật mà. Em xin nghỉ thời gian để chuẩn bị… cưới vợ… nói rồi tôi cười lớn. – Lão sếp nghệt mặt ra rồi nhìn sang em… em thì ngại ngùng nép vào người tôi…

– Hahaa. Chịu lấy vợ rồi hả? Im ỉm thế mà khá. Giỏi. Lính của anh phải giỏi thế chứ… – rồi lão vỗ vai tôi… tôi thì nhìn em cười yêu thương… em chắc ngại lắm.

– Thôi. Em về đây… vẫn như mọi khi đi. Có lịch lại gọi cho em…

– Ok thế nhé… chưa ra mắt làm cái đòi cưới. Tinh nhuệ. Hahaa… – lão lại cười… tôi chào lão rồi gọi taxi về… em cứ cun cút bám theo tôi vì ngại… và chắc cũng do nhớ tôi nữa… tưởng mỗi em nhớ tôi chắc… tôi chả đã phát điên lên còn gì. Xờ… đáng yêu thế… tôi bảo ghé chợ mua đồ về nấu ăn thì em nói không cần, biết hôm nay tôi về nên sáng em đi chợ sang để sẵn trong tủ lạnh rồi, giờ chỉ về nấu thôi… uh thì đỡ chờ đợi, về thẳng nhà tôi luôn…

– Bỏ đi vẫn không quên lấy chùm chìa khóa nhỉ?

– Của mình thì mình lấy đi thôi…

– Vậy tôi thuê nhà nơi khác ở…

– Anh đi đâu em theo nấy… – em cười yêu khoác tay tôi…

– Haizz… bó tay… – lắc đầu tặc lưỡi nhưng trong lòng thì vui không tả được. Rồi cả 2 vào nhà… tôi lên phòng tắm cái cho thoải mái… em đi lên theo… cất đồ. Không có tắm chung đâu. mọi người đừng vớ vẩn.

– Tôi đi tắm lên theo làm gì thế?

– Em lên cất đồ rồi xuống nấu ăn.

– Phòng tôi đấy. Ai cho mà lên… – tôi vờ trêu.

– Còn lâu. Phòng em. Không cho cũng lên…

– Thế lên thì tắm chung nhé… – tôi giở mặt dâm dê trêu…

– Anh linh tinh… thôi em xuống nấu ăn… – em đỏ mặt ngúng nguẩy bỏ đi…

– Này… – tôi gọi giật lại.

– Dạ…

– Không thay đồ à? Dở hơi…

– Dạ… em… không mang theo đồ… – rồi em xuống luôn. Đáng yêu quá. Thở phào nhẹ nhõm, thế mà suýt để mất em…

Tắm xong thì xuống dưới, em đang đứng nấu ăn, em của nhứng ngày trước đây rồi. Cái bóng dáng đó, con người đó đã trở lại với tôi… hạnh phúc đứng ngắm em, tôi rạo rực, muốn ôm em vào lòng… tôi từ từ tiến đến sau lưng em, em vẫn chưa biết gì… rồi tôi từ từ vòng tay ra ôm em từ phía sau… đủ nhẹ nhàng, đủ chặt, đủ để cảm nhận được cả cơ thể nhỏ bé của em đang gọn gàng trong vòng tay tôi… tôi cao lớn hơn em nhiều nên với tôi em thật nhỏ bé, tôi ép má vào đầu em say đắm… em thoáng khẽ giật mình bất ngờ, rồi cũng đoán ra là tôi nên em không vùng ra…

– Anh này… kì cục à… – em ngượng ngùng…

– Yên nào… tôi ôm 1 chút… – em yên lặng cho tôi ôm, rồi em đưa tay lên giữ tay tôi như muốn tôi ôm chặt hơn… tôi cảm thấy ấm áp hạnh phúc… thơm nhẹ lên tóc em… có lẽ em nhận thấy được những cử chỉ âu yếm yêu thương của tôi…

– Anh… không muốn nói gì với em à?… – em vừa nói nới vói tay tắt bếp kẻo cháy thức ăn…

– Nói gì chứ… Hành động thiết thực thế này rồi còn… – Thực ra thì tôi không nói được mấy lời sến súa nên tôi lười nói. Nhưng con gái thì ai chả muốn nghe lời yêu thương… cái này thì tôi biết. Yêu bằng lỗ tai… ngu lắm… cứ nghe bọn con trai nó rót mật vào tai mà say đắm mê muội rồi nó lại nhét cho thêm cái gì vào người nữa rồi lại kêu…

– Không có thì bỏ người ta ra đi… lợi dụng… – em xụ mặt nói lẫy…

– Thì… tôi nói… từ từ…

Tôi lằng nhằng kéo dài thời gian không nói… biết nói gì bây giờ… vụng mồm bome, nói ngơ ngơ em lại giận thì khổ… bắt đầu như nào nhỉ… khó vãi… em đợi 1 lúc thấy tôi vẫn im lặng thì nóng ruột…

– Thôi bỏ người ta ra…

– Không… không muốn bỏ…

– Thế phải làm sao? Người ta còn nấu ăn này…

– Thì…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu

Số ký tự: 0