Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu
Phần 11
2024-08-02 03:04:43
– Tao nghe mày…
– Gọi thêm mấy thằng nữa ghé quán ông H đi… tôi gọi thằng L
– Không được rồi con giai ạ.
– Sao?
– Tụi nó bận hết rồi.
– Bận cái quái gì mà rủ nhau cùng bận. Mày đùa tao hả.
– Tao đéo rảnh như mày. Đm. Tụi nó thằng thì chở bố đi chợ, thằng chở ông đi đá banh, đứa chở mẹ đi ghi số đề, đứa chở cháu đi đánh golf… đại khái là bận cả rồi.
– Đậu má… thế còn mày?
– Tao như trên…
Haizz… muốn ra khỏi nhà tránh giáp mặt cô ta thì lại chả có ma nào giết thời gian cùng, dường như cả thế giới đang quay lưng lại chống tôi hay sao ấy. Chán nản tắt máy chả buồn nói… thôi thì đi lang thang xem cuộc sống xã hội nó vội vã như nào… tức thì thằng L mặt lồn lại gọi…
– Mở mồm ra đi…
– Đm không nói gì cúp máy thằng chó.
– Thế có chuyện gì? – Tôi bực mình.
– Ghé quán trà sữa xxx tao nói chuyện. Nhanh không bố bỏ đói.
– Tao có nghe nhầm không? – Tôi hỏi lại khi nghe cái địa chỉ nó bảo là trà sữa gì gì đó… nó nghĩ sao tôi chừng này tuổi chui vào ba cái quán trà sữa mà tụi ranh con vắt mũi chưa sạch tụ tập ồn ào đó…
– Nhầm cái đầu mày. Tao đang đi với cái T, tiện mày gọi thì kêu mày tới rồi tao hỏi đôi chuyện luôn. Mày làm tao bất ngờ đấy con chó…
– T nào? Tao đếch biết.
– Đến rồi biết. Lắm mồm… – rồi nó tắt máy… Uh thì cũng đang buồn… cũng chả biết làm gì, thử đến xem sao, lũ teen bữa nay nó như nào, có lẽ mịn lạc hậu quá rồi. Trà sữa thì sao chứ tự an ủi vậy thôi…
Đến nơi thì thấy nó đông gì đâu, nhìn sơ qua cách trang trí thì tôi chả thấy vừa mắt tẹo nào, định tả cho mọi người nhưng ngu văn nên chịu… móc máy gọi thằng mặt l**, nó thấy tôi gọi thì đứng dậy huơ huơ tay báo hiệu rồi tắt máy. Tôi đi lại, tưởng ai hóa ra là đi với con bé tóc đầm đêm hôm qua. Vậy là con bé đó tên T. Chắc chuyến này thằng L quyết tâm cua đổ hay sao mà nhẵn mặt chui vào mấy cái nơi này… mà con bé kia nếu là bạn của con bé N thì cũng đâu có trẻ con gì đâu… haiz, thoáng nghĩ có lẽ chắc tụi con gái nó thế, chứ cũng bó tay không giải thích được. Mà kệ tụi nó đi. Mệt…
T: dạ em chào anh. Con bé T nhanh nhảu chào khi thấy tôi đi đến.
L: kiếm ghế ngồi đi con chó.
Tôi: Uh em. 2 Đứa quắn quýt nhỉ. Thằng em dại của anh có gì đâu mà em chơi với nó… chậc chậc. Phí cả 1 đời hoa. Đúng là đất phù sa trồng hoa cứt lợn…
T: hihi. Anh đừng nói thế tội anh L. – Con bé tít mắt
L: mẹ mày, bạn bè không giúp nhau thôi còn chọt tao. Tin tao móc lồi mắt mày không…
Tôi: Dùm tao cái. Nói là làm nghe. Tôi đưa mặt sát vào thằng L…
L: thôi hôm nay tao đang vui, xem như mày may mắn.
Tôi: chớ không phải mày sợ tao mách con Hoa con Huệ con Hằng hả?
T: ủa, là ai vậy anh? – Con bé hỏi tôi mắt thì nhìn thằng L lừ mạnh…
L: em đừng nghe nó nói linh tinh. – Thằng L khuơ tay thanh minh.
Tôi: tụi nó gọi tao hỏi thăm mày suốt đấy. Trách mày sao lâu rồi không ghé tụi nó. Than thở dạo này vãn khách quá nên buồn. Mày xem đó mà đối xử, tao không biết đâu.
T: anh giỏi quá ha… vậy còn dám rủ tôi đi chơi, thật ra anh là loại người gì vậy?
L: không như em nghĩ đâu. Em hiểu nhầm rồi. Anh không có… – lại tiếp tục thanh minh
T: anh không cần nói gì nữa. Tôi biết anh là loại người gì rồi. Tôi tiếc đã tốn thời gian dành cho anh… từ nay đừng gặp đừng liên lạc với tôi nữa. Thật thất vọng. – Nói rồi cô ta định đứng dậy ra về thì thằng L vội chồm dậy giữ lại…
L: thằng kia. Mày có thôi ngay đi không, T mà về tao giết mày luôn đấy. Mẹ thằng cà chớn… – thằng L quay sang nói với tôi… tôi ngồi rung đùi cười đã đời mặc kệ nó tức đỏ mặt vì bị tôi chơi xỏ…
L: mày còn ngồi đó mà cười hả… em… em nghe anh nói, anh không phải như nó nói đâu, đừng hiểu nhầm anh tội.
T: anh thôi đi, tôi còn lạ gì con trai tụi anh, 1 phường như nhau hết cả. Anh bỏ ra tôi về.
Tôi: L, mày bỏ ra cho nó về đi.
L: mày điên à.
Tôi: quen nhau phải tin tưởng và hiểu nhau. Nếu chỉ vì 1 lời nói từ bên ngoài tác động vào mà đã vội tin không chịu tìm hiểu hay nghe giải thích rồi bỏ đi thì tao thấy mày nên dừng lại đi, tiếp tục chỉ tốn thêm thời gian không đáng, rồi suốt đời mày chi biết mỗi việc chạy lẽo đẽo theo mà giải thích cầu xin thôi, cũng không bền đâu… vừa rồi chỉ là 1 chuyện nhỏ thôi, bên ngoài còn có biết bao nhiêu trở ngại chúng mày còn sẽ gặp nữa, liệu 2 đứa sẽ giải quyết như nào? Tôi nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi, mắt xoáy sâu nhìn thẳng vào con bé T.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-buong-binh-va-ten-lai-xe-cung-dau/
T: em… xin lỗi… tại…
L: thôi, anh không giận em đâu, tại thằng cà chớn này nó đùa như thật thật như đùa. Mà lần sau đừng có vậy nữa nghe không. Phải cho anh giải thích chứ, người gì đâu dễ bị dụ thế. Thằng L xoa đầu con bé nói.
T: Dạ… em xin lỗi anh. Hihi… mà cái anh G này đùa ác dễ sợ ấy…
L: Nghề của nó đấy. Không đâm chọt người khác nó sống gì nổi… – thằng L lườm tôi. Tôi thì ngồi hút thuốc rồi cười trừ. Mẹ mày, tao vừa giúp mày thăm dò tình cảm của nó cho mày đấy. Đi cua gái mà để gái dắt mũi là chết con ạ… tôi nghĩ thầm trong bụng.
L: mà sao mày đi có 1 mình? – Thằng L hỏi tôi
T: Đúng rồi, cái N đâu sao anh đi có 1 mình vậy ạ?- Con bé T tiếp lời.
Tôi: Ủa, sao lại nhắc cái của nợ đó ở đây? – Tôi nhíu mày.
T: Thôi anh đừng giấu em biết cả rồi hịihi… – con bé cười ma mãnh
Tôi: em thì biết gì? Vớ vẩn. – Tôi khó chịu
T: anh L kể cho em rồi đó nhá. Cái N ở lại nhà anh từ tối hôm qua tưởng em không biết chắc.
Tôi: thì sao? Bực mình, khi không có người lạ xuất hiện trong nhà. Chả đâu vào đâu.
T: Bạn em nó hiền lắm đó nha. Anh có làm gì nó không đó hả, anh coi chừng bọn em không tha cho anh đâu. – Con bé chun mũi dọa tôi.
Tôi: Uh, hiền, nó hiền thấy ớn ấy. Bướng như cua, mồm thì khi nào cũng cãi chem chẻm. Đòi dọa giết tôi đến mấy lần đấy. Tôi sợ cái hiền của mấy đứa quá.
T: Chắc anh làm gì nó nó mới vậy chứ gì. Mà nó có khi nào tiếp xúc với con trai đâu. Anh phải tự hào đấy.
Tôi: Thôi tôi xin, cho tôi nhường cái tự hào đó cho người khác. Phiền tôi hôm qua đến giờ tôi chưa hỏi tội mấy người đấy… gì mà rủ theo, gì mà cho sdt. Đau cả đầu…
L: Thế giờ con bé đó ở đâu? – Thằng L lên tiếng hỏi.
Tôi: Đang nhà tao.
L: Ghê nhỉ. Cái mồm thì kêu ghét nó, thái độ thì tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến nó mà đển nó ở nhà không cho về. Mày giỏi… thằng L vỗ vai tôi…
Tôi: Nó phiền bome ra. Tao đuổi nó về nó có chịu về đâu, đang đòi ở lại hẳn đấy. Bó tay…
L: Ai bảo mày làm gì nó. Lo mà chịu trách nhiệm đi định quất ngựa truy phong hả con giai…
Tôi: làm cái đầu mày. Tao thèm vào.
T: Hay anh về chở cái N ra đây chơi chung cho vui đi. Em cũng muốn hỏi tội nó, bỏ nhà theo trai. Đúng là mê trai quá mà. – Con bé T lên tiếng.
Tôi: Thôi anh xin, mới thoát khỏi nó được tiếng đồng hồ mừng còn chưa kịp.
T: À hay là tối tụi mình đi ăn gì anh nhỉ? Rồi rủ cái N đi luôn… T quay sang nói với thằng L.
L: Uh ý hay đấy, rồi giải quyết cho cặp trời đánh này luôn… thấy chúng nó như mặt trăng mặt trời mà lại mắc vào nhau… chắc là có duyên rồi… haha. Ổn thì tới luôn cho 2 chúng nó cho các cụ 2 nhà gặp nhau… được không mày… – thằng L hếch mặt hỏi tôi.
Tôi: Dẹp. Dẹp dùm tao cái. Đừng gây rắc rối thêm cho tao nữa. Tao cần nghỉ ngơi. Khuya nay đi Daklak.
L: Thôi nào, thì đi ăn rồi về nghĩ, đường nào cũng phải ăn tối. Tao quyết rồi. Tối lại quán ông H – nơi tình yêu bắt đầu. Haha. Không tới đừng trách bọn tao. Em nhờ hihi… – nó quay sang T tìm đồng minh.
T: Đúng rồi. Em thấy hợp lý quá đi chứ. Anh nhờ hịihi… – mẹ 2 tụi nó sao mới quen nhau mà hợp rơ thế không biết.
Tôi: Tao không biết. Để xem đã. Tao ra đây chút. Ngồi đây không quen…
Rồi tôi đứng dậy đá thằng L 1 cái, chào T rồi ra về. Giờ cũng chả biết đi đâu, thôi thì dạo 1 vòng thành phố đốt xăng giết thời gian. Trong đầu nghĩ đủ thứ linh tinh… có nên gọi cô ta đi không nhỉ? Mình mà đối xử nhẹ nhàng với cô ta thì bị nhờn mặt. Mà gay gắt quá thì… cũng tội. Nghĩ lại thì trừ lúc đầu gặp cô ta có vẻ khó chịu còn lại thì chỉ hơi bướng chút chứ có làm gì được mình đâu, toàn bị mình ăn hiếp thì có… nhiều lúc thấy cô ta ngoan ngoãn thấy cũng chạnh lòng. Có lẽ mình hơi quá thì phải. Thôi tối rủ đi xem sao, ngoan thì làm bạn không ngoan thì cầm chổi rượt chạy quanh thôi… haizz…
Về nhà thấy của khép, mở cửa ra thì không thấy cô ta đâu. Chắc là trên phòng. Chiếm dụng cả phòng tôi luôn cơ đấy… tôi lên phòng xem thì vẫn không thấy cô ta đâu… nghĩ bụng cô ta đi đâu nhỉ. Nhà tôi là phòng trọ chắc, đi về không báo cáo. Phải trị cái tội này mới được. Rôi tôi xuống tầng. Nghĩ chắc cô ta đi đâu đó chút rồi về, tôi ra khép cửa rồi vào ngả lưng xuống ghế, hưt thuốc rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ngủ no mắt rồi mà vẫn ngủ tiếp được. Tài thật.
Tỉnh dậy thì 8h tối. Điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của thằng L. Không thèm gọi lại. Quái lạ, cô ta sao không gọi mình dậy nhỉ. Mà cô ta đâu sao không bật điện lên mà để phòng tối thui thế này… tôi dậy bật điện rồi đi lên phòng tìm cô ta. Không thấy đâu. Đi tìm khắp nhà cũng không thấy, tự nhiên thấy lo lo… đi đâu thế không biết. Dồ dở người… thôi tắm đã tính sau. Lên phòng tắm, thấy cái đen đen của cô phơi mà nhớ đêm hôm qua… haizz… cũng đẹp chứ đùa đâu… thôi kệ tắm cái đã. Tắm xong xuống dưới vẫn không thấy cô ta đâu… lòng chợt chùng xuống thấy buồn buồn… gặp nhau thì khó chịu, gầm gừ nhau cả ngày mà giờ không thấy thì cảm giác thấy thiếu thiếu… bó tay. Lấy điện thoại gọi thằng L…
– Mẹ mày hẹn hò cái cóc khô gì vậy gọi thì đéo cầm máy, mày tin tao giết mày không? Bốc máy cái thằng L chửi tôi liền…
– Cái N nó bỏ đi rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro