Phần 50
2024-08-05 14:10:42
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi lần. Theo thói quen hàng ngày chắc tôi đã phá, bắt con em dậy cùng rồi, nhưng thôi vừa ở viện về với nó đang nghỉ thi nên tôi để kệ nó ngủ nướng. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi lững thững một mình xuống quán bún đầu ngõ. Cũng lâu lâu tôi chưa ăn sáng ở quán bác ấy, nay tự nhiên ẩm ương nhớ nhớ. Vừa thấy tôi ngoài cửa bác đã đon đả.
– Cu Đức đấy à, nay không đi học hay sao mà xuống đây ăn sáng thế này.
– Dạ đâu ạ, cháu ra trường rồi mà bác, nay chả có ai nấu cho ăn nên cháu xuống đây ăn ké bác đây.
– Đã ra trường rồi cơ à? Nhanh thế. Thế thì chả mấy mà lấy vợ đấy nhỉ?
– Còn lâu lắm bác ơi, cháu còn đang lo nuôi thân đây hì hì.
– Cha bố anh, à thế cái TA đâu? Lâu bác không thấy con bé nó xuống đây nhỉ?
– À… nó đang… ngủ bác ạ, à bác cho cháu bát nhiều nhiều bún tí nhé.
– Giờ này mà còn ngủ ngáy gì, thế thì chết… chờ bác tí nhé.
– Vâng.
Bác vẫn thế, vẫn hiền từ vẫn hiếu khách như trước. Bác tuy lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn khỏe lắm, nhìn bác làm chả ai nghĩ bác đã ngoài 60 cả. Thi thoảng có chị cả với bà chị hai nhà bác đến giúp thì bác ấy cũng nhàn hơn, nhưng hôm nay có mỗi mình bác bán nên cũng tất bật. Mấy hôm nay trời cũng mưa suốt nên các cậu sinh viên học sinh ra ăn đông. Tôi cũng có vài lần xắn tay áo lên giúp bác một tay nhưng toàn bị gạt ra với lý do:
– “Thôi anh ra kia ngồi cho tôi nhờ, không lại đổ nhầm bột nêm thành muối bây giờ”
Nấu ăn thì tôi còn biết chứ mấy món bún, nước dùng… của bác ấy như thế nào thì tôi chịu. Như kiểu bí quyết gia truyền vậy, nhờ thế mà quán bác hầu như đông khách, chả mấy khi ế cả. Chọn cho mình một góc trong quán, nơi có ô cửa sổ nhỏ được chắn bằng kính đã cũ. Tôi ngồi chống cằm nhìn ra khoảng trời âm u. Mưa nhiều, mưa dải rắc đến nỗi hôm nay bầu trời chẳng khá hơn. Vẫn một màu xám ngắt, chốc chốc lại có vài cuộn mây đen chèn ép lên nhau tạo những vệt cắt nhỏ trên nền trời.
– Mải nghĩ cái gì mà mẹ chị gọi nãy giờ không thấy thưa vậy nhóc? – Chị Nguyệt con gái thứ nhà bác nhìn tôi cười bí hiểm.
– Ơ… không… mà… chị đến bao giờ thế ạ? – Tôi ngơ ngác.
– Tôi đến được một lúc rồi nhóc ạ, nay quán hơi đông tôi phải đến phụ mẹ một tay chứ. Mà làm gì cứ như người mất hồn vậy? Bún của em đây – chị kéo ghế ngồi đối diện tôi, ánh mắt đầy tò mò.
– À, có gì đâu chị, mấy nay mưa quá em thấy chán chán ấy mà – tôi lấp liếm, đảo mắt ra phía cửa.
– Ơ thế em không định ăn à? Nhìn gì ngoài đấy mà ghê thế? – Chị xua xua tay.
– À… à, thế em ăn đây, mà chị đi bán hàng giúp bác đi ngồi đây nhìn mồm em à…
– Đúng là…
– He… he.
Cuối cùng cũng đuổi được bà ấy, chứ cứ ngồi buôn một lúc nữa chắc tôi lôi tất chuyện của mình ra mà kể cho bà chị này nghe mất. Con gái lớn tuổi thường có trực giác rất nhạy, họ chỉ cần liếc qua cử chỉ của người đối diện là biết ngay người ta đang có vấn đề gì. Mà tôi thì không thích nói cho ai biết hết. Cứ một mình tự gặm nhấm, tự trò chuyện một mình đến bao giờ chán thì thôi.
– Ăn xong chưa nhóc?
– Chưa chị ơi? Sao… thế? – Tôi nhồm nhoàm.
– Ôi giời, ăn xong rồi hẵng nói xem nào? Vô duyên.
– Ực… thì tại chị hỏi mà.
– Rồi… thế nghe nói nhóc ra trường rồi à? Nhanh thế?
– Sao chị hỏi giống bác thế, trường đuổi thì em phải ra thôi haizzz.
– Ghê nhỉ, thế đã kiếm được việc làm ở đâu chưa?
– Dạ… chưa chị. Cứ từ từ đã chị… – tôi hạ giọng, chuyện của em, chuyện của Thắng làm tôi trùng xuống.
– Ừ… mà hình như em đang có chuyện gì à? Nay thấy ngơ ngơ thế?
– À… không, có chuyện gì đâu chị, chắc thời tiết xấu nên nó làm em ngơ theo he he.
– Qua sao được mắt chị hả em zai, mấy đứa con trai tầm tuổi em nhìn là biết ngay, lại thất tình chứ gì – chị xoáy tôi.
– Đâu có, mà tầm tuổi em thì sao?
– Không phải trống lảng, mà thôi không thích nói thì thôi, gớm nhóc còn phải trải qua nhiều nhiều mới lớn lên được. Ngồi đấy mà ngắm mây ngắm trời tiếp đi chị về đây.
– Ơ… vâng.
Chị Nguyệt hơn tôi 3 tuổi, đang đi làm.
Trước nhiều lần ăn bún ở đây nên hai chị em cũng biết nhau.
Dù tiếp xúc với chị không nhiều nhưng tôi biết chị là kiểu người: Khá tinh tế, tâm lý vui tính nhưng bí ẩn.
Tôi gần như chẳng biết chút thông tin nào về các mối quan hệ, yêu đương của chị cả.
Chỉ biết chị trước học một trường khá danh tiếng ở Hà Nội, và giờ đã đi làm ở một công ty với mức lương ổn định.
Tôi không dám hỏi nhiều về chị vì đơn giản một thằng nhóc đang đi học thì “chưa đủ điều kiện” để biết.
Cứ chỉ xoay quanh vài chuyện luyên thuyên, chuyện vui nào đó mà tôi hay chị góp nhặt được.
Nói thì nói vậy, chứ tôi lắm lúc hay ước mình có một bà chị ruột hay thân để mình có thể san sẻ, tâm sự nỗi lòng.
Đã hai ngày trôi qua, tôi và em vẫn chưa liên lạc với nhau. Nhớ, giận, lo âu đều có nhưng cái tôi của con trai nó khiến tôi không thể chủ động nhắn tin cho em. Cứ nghĩ đến cái cảnh em ngồi sau ôm một thằng con trai khác, rồi nhìn mình với ánh mắt trách móc khó hiểu mà lòng tôi lại gợn sóng. Tôi giày vò mình trong tâm thức, những dòng suy nghĩ tranh nhau thoát ra làm tôi phát điên lên. Hành động, ánh mắt, nét mặt của em lúc đó như một bài toán không có lời giải. Có lẽ chờ đợi là cách tốt nhất mà tôi có thể làm. Chờ và chờ em lên tiếng, dù chẳng biết đến bao giờ…
– Anh đi đâu thế? – Con em mắt nhắm mắt mở bước ra từ nhà tắm.
– Tao đi ăn sáng, mày giờ mới chịu dậy à?
– Đi ăn sáng sao không gọi em – nó hậm hực.
– Thì mày ngủ như chết thế, tao gọi mày lại đá tao à.
– Thì… anh cứ bảo dậy đi ăn sáng là được, đồ ăn mảnh.
– Rách ruột, tao có mang cặp lồng bún gà về cho mày đây, nhanh mà ra ăn cho nóng.
– Thật á – mắt nó bắt đầu sáng lên.
– Thôi tao đổ đi nhá.
– Đây đây… gì mà…
– Ăn xong nhớ mang xuống gửi lại bác ấy đấy.
– Rồi em biết rồi hì hì.
– Mà đầu mày sao rồi? Còn đau không? Lại đây tao xem nào – tôi kéo nó lại chụp cái đầu vẫn quấn băng trắng của nó xem xét.
– Ơ… ơ… ngã giờ.
– Tuột mẹ nó băng rồi, tí ăn xong ngồi im tao băng lại cho, mà nhớ uống thuốc đấy.
– Rồi, rồi để em ăn đã.
– À mà anh này…
Tôi chột dạ.
… Bạn đang đọc truyện Cô gái Hà Nội tại nguồn: http://bimdep.pro/co-gai-ha-noi/
– Sao… sao? – Tôi lấp liếm.
– Anh… với cái NA… dạo này thế nào rồi? – Nó vừa ăn vừa hỏi chẳng dám nhìn tôi lấy một cái.
– Ừ… vẫn thế. Mày hỏi làm gì?
– Thì… mấy nay em không thấy nó nhắn tin cho em nên… em hỏi thôi.
– Có chuyện gì đâu, mà mày ăn nhanh lên tao còn băng lại đầu cho, rơi mẹ rồi – cố nuốt nỗi buồn vào lòng, tôi cười xuề xòa xoa xoa đụn tóc dài của nó. Dẫu biết khó có thể qua mắt con em nhưng thật sự tôi không muốn nó lo chuyện của tôi. Dù gì nó với em là bạn với nhau, kéo nó vào sẽ làm cả 3 người trở lên khó xử hơn. Cứ để mọi chuyện tự nhiên có lẽ vẫn tốt hơn.
Hôm sau, con em thấy đã khá hơn chút nên đòi tôi đi mua áo với nó. Chả là cái áo nó thích thì lại dính đầy máu hôm bị tai nạn rồi, mượn cớ đó nên nó nằng nặc đòi tôi dẫn đi mua cái mới. Phận làm anh là vậy đấy, vừa phải nghiêm khắc vừa phải mềm mỏng với đứa em mình. Nghiêm quá thì bị ghét mà mềm mỏng quá thì làm nó hư, nhiều lúc nghĩ “mày là con trai thì có phải tao đỡ khổ không, suốt ngày phải chiều này chiều nọ mệt chết mẹ”.
May mắn sao quán nó chọn cũng không quá xa nên tôi cũng vui vẻ chở đi.
Ông trời như chiều lòng người thì phải, nay tự nhiên trời mát mát, nắng không quá gắt như mọi hôm.
Cất xe, tôi để kệ con em tung tăng vào chọn đồ.
Đúng là con gái có khác, thấy quần áo đẹp, quần áo mới là mắt cứ sáng hết lên.
Chả cần biết ông anh nó đang khổ sở dắt xe, chọn chỗ để vì full xe.
Tất nhiên đây là shop nữ nên tôi chẳng có tí năng khiếu gì về thẩm mỹ chọn đồ, chỉ lượn lờ cạnh nó rồi ngó ngó nghiêng nghiêng.
Nó hỏi gì cũng kệ, ậm ừ cho xong làm nó vài lần mặt xị ra như cái thớt.
Biết thế tôi nhờ cái Phương hay cái Dung đi hộ cho xong, đến khổ cái thân.
Mất gần nửa tiếng thơ thẩn quanh đống quần áo, váy vủng cuối cùng tôi cũng thờ phào vì nó đã chọn được cho mình 2 cái áo ưng ý.
Một cái màu trắng, một cái màu hồng còn mẫu mã kiểu dáng như thế nào tôi không rõ.
– Anh ơi, xong rồi hi – nó hớn hở giơ hai cái áo trước mặt.
– Tao tưởng mày tính mắc màn ngủ luôn ở đây chứ.
– Ơ hay, mua thì phải chọn cái đẹp nhất mới lấy chứ, thôi anh tính tiền cho em đi – nó ngúng nguẩy bước ra quầy thanh toán.
– Của anh chị hết… K ạ.
– Anh gửi.
– Dạ, em cảm ơn.
– Sao không về đi còn đứng đấy làm gì nữa tính mua nữa à? – Tôi đẩy cửa bước ra.
Con em vẫn đứng lặng trước mặt, hai cánh tay buông thõng đôi vai khẽ run lên.
– Ơ này, mày làm sao thế? – Tôi lo lắng nắm vai nó hẩy mạnh, nỗi sợ hôm trước vẫn in đậm trong tôi khiến tôi bất giác rùng mình.
– Anh… anh, kia có phải… Ngọc Anh không anh? – Nó chỉ tay sang đường, nơi quán cafe nhỏ đang bắt đầu đông khách. Và lẫn trong đám người đó dần dần hiện ra hình bóng quen thuộc nơi em.
Em đang tay trong tay đi bên một ai đó không phải tôi, em cười, em nói em nắm tay người ấy nhưng không phải tôi. Ánh mắt em long lanh vui tươi bên người ấy – chẳng phải tôi. Chẳng nói gì, chỉ nhìn, chỉ ngắm em phía đằng xa. Cứ vậy, cứ vậy cho đến khi tôi và em nhìn thấy nhau giữa khoảng không bất tận.
Xoay người, tôi lạnh lùng bước đi. Tôi không muốn chứng kiến cảnh này thêm lần nữa, nó làm tôi mệt mỏi rồi. Có lẽ tôi chỉ là trò tiêu khiển của em những ngày vừa qua, em chán, em quên và đến lúc em tìm người thay thế.
– Về thôi.
– Ơ nhưng em…
– ĐI VỀ – tôi gắt lên.
– Nhưng… Ngọc… Anh…
– CÚT.
Tôi lầm lũi dắt mạnh con xe thân thuộc ra khỏi bãi, khiến chiếc gương lệch sang một bên. Ở trong đó đang có hình em đứng thẫn thờ phía sau lưng. Em vẫn nhìn tôi, vẫn quan sát tôi từ nãy đến giờ và hình như em đang khóc…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro