Phần 47
2024-08-05 14:10:42
Giọng một người quen thuộc mà tôi chẳng cần quay lại cũng biết đó là ai. Người mà tôi đã gây tổn thương, đau đớn rất nhiều. Nếu em là một ai khác có lẽ giờ em đã rời xa tôi mãi mãi.
– Sao anh lại đứng ngoài trời vậy? Gió to mưa to nhỡ anh ốm thì sao – đôi mắt em xoáy sâu vào tôi đan xen những cảm xúc sợ sệt, bồi hồi.
Tôi nhìn em cười, nụ cười mà với em nó chẳng còn xa lạ nữa. Em có thể đọc được trong nó chứa những gì, thậm chí em còn hiểu nó hơn cả tôi nữa.
– Anh lại nhớ em ấy à? – Nhung với tay khép cánh cửa sổ, ngăn cản từng đợt gió, từng hạt mưa đang đuổi nhau tạt vào tôi. Lạnh!
– Xem này, người anh, quần áo, lan can ướt hết cả rồi. Anh vào nhà thay quần áo đi không cảm mất.
Đôi tay em run rẩy chạm lên lưng tôi, lên vai tôi rồi hơi thở nồng ấm em phả vào gáy tôi nhẹ nhàng. Kéo theo sau là cả thân người tôi bỗng rung lên nhè nhẹ như phản kháng lại hơi ấm từ em. Như thể nó chưa kịp chấp nhận cái ấm áp chợt đến của em sau cơn thấm lạnh vừa rồi.
Trời vẫn tuôn mưa không ngớt làm trắng xóa cả góc trời phía xa. Cảm giác giống như một làn sương mù dày đặc bao phủ, ngăn cản tầm mắt tôi về phía em.
– Anh…
– Ừ.
– Anh vẫn nhớ…
– Có lẽ…
– Mọi chuyện đã qua rồi mà anh…
– Ừ…
– Anh nên quên tất cả đi, để bắt đầu một cuộc sống mới…
– …
– Anh cứ như vậy em ấy sẽ buồn lắm đấy.
– …
– Anh…
– Ừ…
– Anh… không biết… cảm nhận của em… thế nào sao?
… Bạn đang đọc truyện Cô gái Hà Nội tại nguồn: http://truyensextv.com/co-gai-ha-noi/
– Anh xin lỗi, anh không xứng…
– Nhưng em…
– Anh xin lỗi…
“Em à! Anh biết sau tất cả mọi chuyện, sau tất cả lỗi lầm của anh, em vẫn yêu anh. Nhưng anh biết làm thế nào đây, anh biết đón nhận em thế nào đây. Khi mà tội lỗi của anh đối với em nó lớn quá, anh sợ… nếu anh đến với em… trái tim em sẽ lại tổn thương vì anh. Có lẽ… anh không xứng đáng với tình cảm của em. Em à! Hãy hiểu cho anh, cứ để anh đau đi. Một mình anh chịu là đủ rồi, hãy bước tiếp và hạnh phúc em nhé!”
Quá khứ…
– Tũn ơi, sang nhà em chơi đồ hàng đi – một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc buộc thắt thành hai cái đuôi đằng sau, mặc váy khuôn mặt hớn hở dễ thương. Đang đứng trước cổng nhà nó.
– Ừ… ừm… chờ anh một tí – nó bụm miệng vì đang ăn dở nắm xôi mẹ cho.
– Hihi.
– Mèo ăn xôi với anh không? – Mắt nó hấp háy nhìn cô bé, bàn tay chìa ra một nắm xôi nhỏ.
– Dạ có hi – đôi tay xinh xinh nhẹ nhàng lướt qua mềm mềm, ấm ấm.
– Thôi mình đi.
Mèo là cô bé gần nhà nó, thua nó 1 tuổi đang học nhà trẻ, còn nó học mẫu giáo lớn. Hai đứa sàn sàn tuổi nhau nên chơi với nhau vài lần là thân. Chưa kể hai đứa học cùng trường mẫu giáo nữa, cứ sáng sáng đi học là cả hai được mẹ chở đi cùng. Lúc thì đi xe với mẹ, lúc thì tự đi bộ với nhau. Trẻ con mà, dễ chơi dễ thân lắm. Bố mèo đang công tác ở nước ngoài, chẳng biết làm gì nó chỉ nghe bố nó bảo vậy. Còn mẹ mèo thì làm mấy việc loanh quanh ở quê nên thi thoảng gửi mèo sang nhà nó cho mẹ nó trông. Cô bé thích chơi đồ hàng lắm, lỉnh kỉnh trong cái đóng hộp của mèo chỉ toàn là búp bê, nồi cơm, thìa, đũa… mà với nó thì toàn siêu nhân. Thế nhưng nó vẫn sang chơi, vẫn thích nghịch với mèo. Mèo cho nó làm bố, còn cô bé làm mẹ và những con búp bê nhỏ kia làm con.
– Thôi bố đến giờ đi làm rồi, mẹ mèo ở nhà nhớ trông con cẩn thận nhé – nó cười toe để lộ hàm răng sún ngộ nghĩnh.
– Kìa, bố Tũn đi làm rồi các con chào bố đi – mèo nựng nựng mấy con búp bê cho chúng ra dáng đang vẫy tay chào.
– Anh… bắt quả tang thằng Tũn chơi búp bê với con gái nhá – thằng Minh, thằng Quang đứng ngoài cổng nhìn hai đứa cười. Hai thằng học chung lớp với nó, nghịch ngợm và hay trêu các bạn.
Nó ngại đỏ mặt, đôi tay run run nắm chặt lấy nhau nhưng chẳng dám làm gì. Mèo nhìn nó rồi nhìn hai thằng nhóc không nói gì. Chỉ lẳng lặng lại gần nó an ủi.
– Kệ đi, tụi nó ganh tị vì không được chơi với mình đấy, mình chơi tiếp đi anh Tũn – cô bé nắm nhẹ tay nó lắc lắc.
– Chết nhá, tao bắt quả tang hai đứa mày nắm tay nhau nhá. Chúng mày ơi thằng Tũn thích con Mèo, con Mèo thích thằng Tũn rồi.
Quang với mình ôm bụng cười to trước cổng mặc kệ đôi mắt nó đỏ ngầu vì ngại vì giận.
– Anh Tũn… kệ chúng nó đi… mình…
– Buông ra – nó gạt mạnh tay cô bé ra khỏi tay nó, tiện chân đá phăng những con búp bê vô tội nằm chỏng chơ dưới đất. Ánh mắt cô bé mở to, đen láy nhìn nó. Chắc mèo bất ngờ vì nó lắm.
Nó mở cổng chạy vụt đi, xô ngã hai đứa sang bên, để lại đằng sau là tiếng nức nở xen lẫn tiếng chửi rủa. Nó khóc.
Sau hôm đó, nó không còn sang nhà mèo nữa. Nó sợ mèo giận, sợ mẹ Mèo sẽ mắng nó vì làm cô bé khóc. Đi học nó cũng bắt mẹ chở đi bằng được, để mỗi buổi sáng không phải bắt gặp cô bé nữa. Về nó cũng chạy thật nhanh ra cổng để ngóng mẹ đến đón hay cố hòa vào các bạn để Mèo không thể thấy nó. Hai đứa không chơi với nhau từ đấy.
Rồi một hôm, sau bữa cơm tối ngồi nghe bố mẹ nói chuyện nó mới biết Mèo và mẹ Mèo sắp chuyển đi nơi khác. Lòng nó tự nhiên thấy hụt hẫng xen lẫn chút buồn man mác. Nó muốn được sang để xin lỗi cô bé, và lại được làm bạn như trước. Nhưng nó không thể. Có lẽ nỗi sợ một thứ gì đó với trẻ con nó rất lớn, mà chẳng thể nào vượt qua. Để rồi đến lúc nó lấy được can đảm bước chân sang cái cổng quen thuộc thì đã chẳng còn ai. Ngôi nhà trống vắng không bóng người, không tiếng cười tiếng trò chuyện của Mèo. Chỉ còn lại vài bóng cây rủ lá từ bao giờ. Và trời đổ cơn mưa…
– Alo, ai vậy? – Tôi nhấc máy nhưng không biết đây là số của ai.
– Alo, cho hỏi đây có phải số điện thoại của Đức không? – Một giọng nam phía đầu dây.
– Ừ, tôi Đức đây xin lỗi ai vậy?
– Tôi là Thắng, còn nhớ tôi chứ?
Một thoáng giật mình khi biết người gọi cho tôi là cậu ta. Sau vụ tôi và Thắng xích mích đến giờ, cả hai đứa chưa chạm mặt nhau một lần nào. Nay tự nhiên Thắng gọi cho tôi làm tôi hơi bất ngờ. Nghĩ chắc không có chuyện gì to tát tôi vẫn bình thản trả lời.
– Nhớ, gọi có chuyện gì không vậy?
– Ừ… ừm… thì… – cậu ta hơi ngập ngừng.
– Sao, có chuyện gì nói luôn đi tôi đang bận.
– À… tao gọi để xin lỗi ông chuyện… lần trước ấy mà…
– Chuyện gì…
– Chuyện… tôi… với ông ấy…
– À, tôi quên rồi, không còn chuyện gì thì thôi nhé, tôi đang bận.
– À… chờ chút, thực ra thì… tôi có chuyện muốn nói với ông.
Bất giác tôi chững lại, giữa hai thằng đàn ông đã từng đánh nhau vì một người con gái. Giờ muốn nói chuyện với nhau tử tế chắc chắn đối phương muốn nhờ vả mình chuyện gì đó liên quan đến tình cảm. Mà người con gái ấy ở đây không ai khác chính là Nhung. Nghe qua giọng nói của Thắng tôi đoán được phần nào chuyện mà cậu ta muốn tôi giúp. Nhưng thực lòng tôi không hề muốn Nhung và cậu ta thành một đôi. Thắng không xứng với em, một gã ăn chơi, đua đòi như hắn sớm muộn cũng làm Nhung đau khổ. Mà trước đó tôi đã từng như vậy – đi vào vết xe đổ của kẻ đến trước.
– Tôi và ông thì còn chuyện gì mà nói, hay lại muốn gây sự đánh nhau. Xin lỗi tôi không có hứng – tôi lạnh lùng đáp lại.
– Không… không phải chuyện đó, thực ra thì… chuyện… liên quan đến… Nhung.
– …
– Sao… ông có thể… gặp tôi nói chuyện được không.
– Thôi được rồi, có gì mai gặp, giờ tôi đang bận. Thế nhé.
– Ok, cảm ơn ông.
Vậy là tôi đồng ý. Tôi muốn biết xem cậu ta nhờ tôi làm gì, và thái độ của hắn đối với Nhung như thế nào để đối phó. Với những tay như Thắng tốt nhất nên hợp tác đôi chút để biết được ý đồ của đối phương. Càng lạnh lùng, càng dứt khoát thì chỉ càng dồn hắn đến đường cùng mà thôi. Tùy cơ ứng biến.
Thở dài, tôi khoát tay thả bộ giữa khuôn viên bệnh viện. Mới hôm qua mọi thứ đối với tôi còn đang yên ả vậy mà hôm nay tất cả đã đảo lộn. Tình yêu, tình bạn, sức khỏe như đang chống lại tôi, ập vào tôi thật mạnh.
– “Em yêu anh, em là của anh và anh là của em mãi mãi anh nhé”
Ừ thì em yêu anh, ừ thì em là của anh, ừ thì anh là của em… nhưng giờ em đang bên ai mất rồi! Ai đó chẳng phải anh.
Tôi so vai lặng lẽ một mình dưới chiếc ghế đá dài phía cuối hành lang. Ngắm nhìn từng người qua lại, cười nói với nhau những câu chuyện phiếm cho bớt hiu quạnh. Tôi cứ thế thả mình vào màn đêm, mặc kệ vài ánh mắt thi thoảng nhìn tôi như gã dị hợm. Chốc chốc có cơn gió thổi qua làm tôi khẽ rùng mình vì lạnh, dù bên ngoài vẫn khoác chiếc áo dài tay. Có lẽ cơn sốt mê man lúc chiều vẫn âm ỉ trong tôi mà chưa buông tha. Chỉ chờ tôi sơ hở là dâng lên mạnh mẽ. Nhưng nhờ trận ốm nặng mà tôi biết tình cảm mà Nhung dành cho tôi vẫn nguyên vẹn. Ánh mắt, cử chỉ của em đối với tôi vẫn vậy có chăng là kín kẽ đi đôi chút.
– Anh ra ngoài làm gì mà lâu vậy? Tính sốt lần nữa à – con em lanh lảnh trong điện thoại, mà tài thật sao nó biết tôi đang sốt. Hay là…
– Tao vào đây, lèo nhèo.
– Hứ.
Bỏ lại bóng tối sau lưng, tôi bước từng bước mệt nhọc về phía ánh đèn trước mặt. Quãng đường vài chục mét mà tôi thấy khó khăn quá, giống như cơn mê lúc chiều, tôi và em – một khoảng cách ngắn ngủi nhưng tôi cố gắng mãi, rướn mãi cũng không thể với tới em, người mà tôi yêu.
– Ông đi đâu đấy? – Uyên nhìn tôi khi tôi vừa tới cửa phòng.
– Ờ… ra ngoài hóng gió cho mát ấy mà, bà đến bao giờ thế?
– Hóng với chả gió, sốt còn bày đặt mát mẻ. Ông lại thích ngất ra đấy cho người ta trông à. Tôi vừa đến thôi vào trong cho khỏi gió – con bạn cằn nhằn kéo tôi tới chiếc ghế cạnh giường.
Con em thì khỏi nói, mắt nó vẫn nhìn tôi sắc lẹm vì cái tội giấu nó bị sốt. Nhung vẫn vậy, lo lắng quan tâm. Tuy được che đậy dưới khuôn mặt bình thản nhưng tôi vẫn có thể nhận ra qua mắt em. Nhi hình như đã về từ lúc tôi ra ngoài nghe điện thoại, chắc bà chị này lười chở về nên giục về trước. Kể cũng tội cho em, trông con em tôi từ chiều đến giờ mà khi về lại lủi thủi một mình. Đến tôi còn không cảm ơn hay chào em được một câu. Đợi khi nào xong chuyện tôi phải mời hai chị em Uyên đi cafe hay đi ăn gì đó vậy.
– Anh… anh bị sốt sao không nói với em mà bắt các chị ý giấu? Anh có coi em là em anh không vậy? – Con em bắt đầu tra khảo tôi.
– Ờ thì… tao ốm nhẹ… có gì đâu mà phải khai với báo – tôi với trái táo lấp liếm.
– Nhẹ cái gì mà gì, ngất không biết trời đâu đất đâu mà kêu nhẹ, anh có bị làm sao không vậy – nó lớn tiếng như sắp khóc… tim tôi lại nhói.
– Thôi… dù sao thì anh ý cũng không sao rồi, em thì đang thế này anh em lo cho em nên mới thế… này em ăn hoa quả đi – Uyên đỡ lời thay tôi, còn tôi chỉ biết im lặng.
– Nhớ đấy, lần sao anh còn thế nữa thì chết với em. Anh tưởng muốn giấu là được chắc, em là em gái anh đấy.
Nó mạnh miệng thế nhưng tay thì vẫn sờ trán với tay tôi xem thế nào. Con gái ai cũng vậy, bên ngoài dù có mạnh mẽ kiên cường đến đâu, bên trong vẫn luôn tồn tại một khoảng mềm mỏng, giàu tình cảm yêu thương. Nhìn nó mà tôi suýt bật khóc, đầu tay chân băng trắng, khuôn mặt nhợt nhạt vì mệt nhưng vẫn cố gắng mình không sao để tôi đỡ lo. Vậy mà tôi lại giấu nó tôi bị sốt, trong khi nó lo lắng cho tôi như vậy. Nhiều lúc tôi thật ích kỷ phải không?
– Thế giờ ông thấy trong người thế nào? Đỡ nhiều chưa? – Uyên vừa gọt hoa quả vừa hỏi.
– Ờ… cũng đỡ nhiều rồi, may có… Nhung nên… không sao – tôi cười gượng khi nhắc đến Nhung. Em chẳng nói gì, lặng lặng phụ Uyên bày quả ra đĩa.
– Đấy, may có Nhung ở nhà đấy chứ không giờ vẫn nằm ôm đất nhá, sức khỏe mà chả biết lo gì cả, toàn để người khác lo.
– Ờ… thì… ai nghĩ nó thế đâu, à mà tí có gì bà chờ Nhung về hộ tôi nhé, tối nay mình tôi trông nó cũng được.
– Em… – em ngập ngừng.
– Thế cũng được, chứ Nhung trông nó cả đêm qua rồi, tí nữa chị chờ em về nhé. – Uyên nhìn em cười.
– V… âng… vâng.
– Còn ông nữa, để tí nữa tôi nhờ chị y tá xem ở đây có chăn gối gì không để ông nằm chứ người ngợm thế này đêm lên cơn sốt thì khổ.
Đêm đấy cả tôi và Uyên đều ở lại trông con em. Tôi đuổi mãi chả chịu về nên thôi, kệ muốn làm sao thì làm. Dù gì có chị có em nằm tán dóc với nhau cho con em tôi đỡ chán. Tôi may mắn khi Uyên mượn được ở đâu bộ chăn gối cho tôi. Không có chúng chắc tôi khó mà ngủ ngon đêm nay. Nằm vật vờ với đống suy nghĩ ngổn ngang, tôi hết trở mình lại đến nửa ngồi nửa nằm mà vẫn không ngủ được. Ngó sang giường bên thấy Uyên với em tôi đã yên giấc lúc nào. Cầm điện thoại, bất giác tôi tìm đến số em như một thói quen thường ngày. Giờ chắc em đã ngủ ngon, chỉ khác là không có tin nhắn “G9” với khuôn mặt cười từ tôi. Còn tôi vẫn thức, thức vì nhớ em.
Sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng mấy chị y tá vào thăm bệnh nhân. Từng tia nắng vàng chiếu qua khe cửa sổ phủ lên chỗ tôi nằm. Nắng không gắt nhưng cũng đủ làm cơn buồn ngủ nguôi đi nhiều. Lờ mờ mở mắt sau một đêm thức muộn, tôi quay người về phía chỗ em tôi xem hai người dậy chưa. Buồn thay, tôi là người dậy cuối cùng của phòng viện. Gấp gọn chăn gối, tôi thả lỏng cơ thể vươn vai vài cái cho bớt mệt. Sau trận ốm nặng, cơ thể trở nên nặng nề chậm chạp đi trông thấy.
– Ơ anh dậy rồi à, anh cầm bàn chải với khăn mặt này mà đi vệ sinh cá nhân đi. Chị Uyên vừa ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi – con em từ ngoài đi vào ngơ ngác nhìn tôi.
– Ờ, dậy sớm thế, mà chân tay có sao không mà đi như thường thế.
– Em đỡ nhiều rồi, thôi anh ra đánh răng rửa mặt đi vào ăn sáng rồi còn uống thuốc. Nhìn anh như người mất hồn ấy.
– Đưa đây, lắm chuyện.
Một buổi sáng đẹp trời êm ả nhưng sau nó là cả một cơn giông tố mà tôi chẳng thể ngờ trước. Đợt sóng thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro