Cô gái Hà Nội

Phần 45

2024-08-05 14:10:42

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 45
Theo các bạn tình yêu là gì? Chắc có rất nhiều câu trả lời nhỉ. Còn đối với tôi tình yêu đơn giản như một cuộc hành trình dài ngày trên biển. Lênh đênh không biết đâu là bờ đâu là vô tận. Mà mỗi đợt sóng ập vào đều làm ta trao đảo. Có thể bạn sẽ vững vàng, đương đầu với chúng mà vượt qua hoặc bạn sẽ chìm xuống. Vậy đấy, tình yêu nó như một con dao hai lưỡi, thành công thì bạn sẽ hạnh phúc còn thất bại bạn sẽ chìm trong bóng tối. Tôi chắc có lẽ sẽ chìm.

Tôi và em, hai con người hai trái tim đồng điệu cũng cùng nhau đi chung một chiếc thuyền nhỏ. Vẫn yêu, vẫn đồng lòng cùng nhau nhưng có lẽ những đợt sóng chúng càng ngày càng lớn hơn thì phải. Có phải chúng không ủng hộ tôi và em chăng?

Đợt con em tôi nằm viện, tôi hầu như chẳng cho ai biết kể cả bố mẹ, bạn bè tôi và cả em.

Có thể ai đó sẽ nói tôi ích kỷ, ừ thì chấp nhận.

Tôi không muốn ai lo lắng hết, tôi tự lo cho nó được.

Tôi sợ mọi người biết chuyện lại rắc rối thêm, mà con em tôi bị cũng không nặng, chỉ cần ở lại chụp chiếu rồi xem xét thêm vài hôm là về nhà được.

Hôm sau, sau tối em tôi bị tai nạn, Nhung vẫn trông em tôi thêm buổi sáng.

Nào là mua cháo, khăn mặt, bàn chải đánh răng… Công nhận cô ấy đảm đang thật, tôi chả chê được điểm nào.

Có chăng là tôi tự chê tôi thôi.

Sáng đầu thu, trời không nắng nhiều, nắng rất nhẹ chỉ mơn mởn từng tia vàng nhạt phủ chầm chậm qua các kẽ lá, các khoảng sân nhỏ trong viện.

Rồi theo sau là vài chiếc lá úa lướt chậm trong không trung, chúng cứ từ từ rơi như chẳng muốn xa cây mẹ chút nào.

Khung cảnh thật thanh bình, yên ả.

Mà tôi là đứa rất thích ngắm nhìn chúng.

Giữa chốn xô bồ của Hà Nội đâu dễ kiếm tìm được những nơi như thế này.

Nó làm tâm hồn ta tĩnh lặng, thư thái đi nhiều.

– Anh đứng đây làm gì thế? Làm em tìm nãy giờ – Nhung nhíu mày nhìn tôi.

– À, tại anh thấy chỗ này có gió nên đứng cho mát ấy mà, mà sao tìm anh?

– Gọi anh vào ăn sáng chứ làm gì, anh không đói à?

– Có chứ, thôi mình vào đi không con em anh nó đợi.

Mải ăn sáng làm tôi tí nữa thì quên mất điện thoại. Hai tin nhắn đến và đều là của em – đồng hồ báo thức của tôi.

– Anh dậy chưa? Hôm nay trời đẹp lắm nè (mặt cười)

– Anh ơi, sáng nay em sang nhà bạn chơi trưa về anh đón em nhé hi tiện về nhà em em nấu cơm cho nha (mặt cười) yêu anh.

Tất nhiên tôi nhắn lại ngay nhưng không đả động gì đến em tôi cả.

– Anh mới dậy đây, lại bắt anh làm xe ôm free à.

– Kệ, em thích thế đấy hehe – nhắn lại sau chục giây (ôm máy chờ tin nhắn của tôi à)

– Không sợ anh ốm à.

– Ốm em chăm anh không phải lo.

– Nhớ cái miệng đấy nhá.

– Hihi thôi em đi đây bạn em đón rồi.

– Ok nhóc.

Thật là, con gái luôn biết cách điều khiến người yêu các bạn ạ. Dù có lý do lý trấu gì đi nữa, vào tay bạn gái là thành công cốc hết. Thượng đế mà sao có thể bỏ rơi được chứ. Cười.

– Anh làm gì mà cứ tủm tỉm cười nãy giờ thế? – Con em cười cười.

– Mày thì biết cái gì, lo mà ăn hết chỗ cháo đấy đi nở hết ra rồi, con gái con lứa.

– Ơ hay, anh không thấy tay chân em đang băng kín mít đây à, anh không bón cho em thì thôi lại còn mắng – nó nhăn nhó, rõ khổ.

– Thế sao lúc nãy mày không nhờ chị Nhung đút cho giờ còn kêu.

– Anh bị thần kinh à, em lớn rồi còn nhờ chị ấy đút cho, mọi người nhìn ngại chết à.

– Vẽ chuyện, thế tao đút thì khác gì chị ấy.

– Ơ… thì…

– Thì thì cái con khỉ mốc, mày chỉ giỏi hành tao là nhanh, đưa bát cháo đây.

Thế là rốt cuộc tôi phải ngồi bón cho nó ăn. Nhìn tay chân nó thế này tôi thương lắm, không nỡ bắt bẻ nó. Nói thì nói vậy chứ tôi vẫn chiều nó. Em gái rượu mà. Cười.

Nhung về được một lúc rồi, tôi phải khuyên nhủ mãi em mới chịu về. Em trông khá mệt, sắc mặt nhợt nhạt. Tôi sợ em đổ bệnh vì anh em tôi thì tim tôi lại nhói lên. Chẳng phải vì tôi còn yêu em đâu, vì tôi nợ em, tôi có lỗi với em rất nhiều. Không ai mang xe đến nên tôi bắt cho em một chiếc taxi, tôi muốn em về đến phòng an toàn. Mặc kệ cái nhăn trán của em.

Bệnh viện lúc này bắt đầu đông người, già trẻ lớn bé có cả.

Người chống gậy, người ngồi xe lăn, người dìu… đủ màu sắc.

Cảnh tượng thế này chắc chỉ bệnh viện mới có.

Tôi vốn không thích ồn ào, chốn đông người nên đứng ngoài hành lang một lát rồi vào với con em cho nó bớt chán.

Nói thế chứ nó ngồi nghịch điện thoại tôi suốt, chắc lại facebook zalo chat chít các thứ.

Thời đại công nghệ có khác, chỉ cần một chiếc smartphone có 3g thì có ở một mình cả ngày cũng được huống chi ở viện.

Nhớ lại ngày xưa mà nhớ, nào là câu cá, thả diều, chơi súng bằng ống tre, chơi đánh khăng… đấy mới là cuộc sống.

– TA thế nào rồi em? Đỡ nhiều chưa? – Tiếng cái Uyên ngoài cửa vọng vào.

Tay nó xách cái túi da loại nhỏ rảo bước đi vào chỗ em tôi, theo sau là Nhi với túi hoa quả đủ loại.

– Ơ chị! Nhi. Em đỡ rồi. Chị với Nhi hôm nay không đi học ạ?

– Chị đang nghỉ hè mà còn cái Nhi nó mấy hôm nữa mới thi. Hai anh em ăn sáng chưa. Mà Nhung đâu?

– Ăn rồi thưa bà. Khổ! – Tôi nhằn giọng.

– Ơ hay, tôi hỏi thế chứ có ý gì đâu TA nhỉ? – Uyên liếc con em tôi cười.

– À chị có mua hoa quả cho em đây, ăn cho mát. Nhi để lên bàn đi tí nữa gọt cho mọi người ăn luôn.

– Vâng – Nhi nhỏ nhẹ, lướt qua tôi.

Nhắc đến Nhi, hiện tại tôi chẳng biết xử lý sao cho phải cả. Nhi là cô gái tốt, sống tình cảm và có chút gì đó giống Nhung. Chỉ khác là ở cô bé có nhiều thứ bí ẩn mà tôi không thể biết được. Nhìn em chẳng ai nghĩ em mới 18 19 tuổi, có lẽ đấy chính là thứ khiến cánh con trai tò mò muốn chinh phục em. Còn với tôi, em đơn giản chỉ là đứa em của con bạn thân, có thể tôi sẽ quý em, sẽ thích em nhưng không bao giờ “yêu” em.

– Bác sĩ khám bảo sao ông? – Uyên hỏi tôi.

– Nhẹ thôi, chấn thương do choáng va đập mạnh nên ngất. Lát nữa xem kết quả chụp x – quang nữa thôi xem có làm sao nữa không thôi. Chắc chiều hoặc mai là xuất viện – tôi thở dài.

– Thế là may rồi, còn phần mềm với tay chân sao? Có di chứng gì không?

– Cũng không sao, chân tay thì sất xát nó tự liền. Đúng là…

– Thôi thế là tốt rồi, mà nhớ lần sau tối ra ngoài thì nên bảo người đi cùng nhé TA. Con gái ra đường một mình nguy hiểm lắm. Lần sau em cứ bắt ông anh này dẫn đi cho an toàn.

– Hi, vâng. Dẫn anh ấy đi có mà chưa kịp đến nơi đã về rồi ý – được đà nó chọc ngoáy tôi đây mà.

– Chị nói thế chứ lần sau cẩn thận nghe chưa?

– Vâng.

Kết quả chụp xquang của em tôi không có vấn đề gì cả, chảy máu do rách da đầu thôi. Nghe chị y tá nói mà vai tôi như trút đi gánh nặng. Vẫn biết là không sao nhưng sau khi kiểm tra kĩ càng mới thấy yên tâm.

Vậy là mai em tôi có thể xuất viện, chỉ cần tránh va đập với hoạt động mạnh là được. Giờ chắc tôi cấm nó ra đường một mình luôn quá, nhiều lần nó đi học hay đến nhà bạn chơi mà về muộn là lần nào tôi cũng lo. Gọi điện, nhắn tin sốt vó cho nó, chỉ sợ nó làm sao. Có em gái vừa sướng mà vừa sợ các bạn ạ. “Làm anh khó lắm, đâu phải chuyện đùa”.

Bốn người ngồi với nhau mà tôi với Nhi hầu như chẳng nói với nhau câu nào.

Tôi thì chẳng biết nói gì, còn Nhi chắc do ngại.

Thành ra chỉ toàn Uyên với con em tôi ngồi buôn với nhau, tôi thi thoảng đá vài câu cho lấy lệ.

Mấy lần tôi định lấy điện thoại nhắn tin cho NA nhưng thấy Nhi với Uyên ngồi đây nên thôi.

Và lại con em tôi vẫn ôm khư khư cái máy không rời.

Không biết nó có chu mỏ, dơ tay tự sướng với cái đầu băng trắng rồi up lên facebook, zalo câu like không.

Tôi là tôi rất ghét mấy cái thể loại đấy, chả ra sao cả.

Thế giới ảo đúng là nơi để chia sẻ suy nghĩ, hình ảnh của mình nhưng cái gì cũng nên chừng mực.

Còn phải sống cả cuộc sống thật nữa chứ, đúng không?

Mà tôi cũng dặn nó rồi, cấm không để bạn bè nó biết nó bị tai nạn.

Chẳng may đến tai NA thì lại lắm chuyện.

Ngồi nói chuyện phiếm chẳng mấy đã 10h hơn, trời cũng bắt đầu nắng hơn. Tôi muốn về phòng tắm rửa, mang chút đồ với xe lên cho hai anh em. Chứ cứ thế này đến tận sáng mai thấy không ổn. Cơ mà biết nhờ ai trông nó hộ đây, Nhung thì không được em cần được nghỉ ngơi. Còn mỗi chị em Uyên, thôi thì nhờ con bạn thân vậy. Dù gì cũng là con gái với nhau nó trông tiện hơn.

Tôi đứng dậy kéo cái Uyên ra hành lang xin xỏ.

– Bà này!

– Gì đấy, gì mà kéo tôi ra đây thế tính mượn tiền à? – Nó nhíu mày.

– Điên à, tôi nhờ bà trông hộ tôi con em để tôi về tôi lấy ít đồ cho nó, tiện thể mang xe máy lên luôn.

– Tưởng gì, thế mà cũng phải kéo tôi ra đây. Nói trong kia không được à.

– Ờ thì… – chả nhẽ tôi lại bảo tôi ngại em Nhi thật là…

– Được rồi, thế để tôi bảo con em tôi nó chở ông về đỡ phải bắt xe ôm, rồi trưa ông lên đây với nó rồi chiều tôi bảo con em tôi lên đón tao về. Ok?

– Ok? À mà bà ở đây thì trưa mua đồ ăn cho nó hộ tôi nhé. Tiền đây – tôi rút ví lấy tiền đưa cho Uyên.

– Thôi khỏi, tiền nong gì. Em ông tôi cũng coi như em tôi. Hai anh em ông tao còn lạ gì nữa đâu mà phải thế. Khi nào rảnh thì tôi sang ăn trực một bữa cũng được.

– Thì bà cứ cầm lấy rồi mua gì thì mua.

– Ơ hay, ông có bị làm sao không đấy. Thôi để tôi vào bảo con em tôi nó chở ông về.

– À này…

– Sao nữa.

– Hay bà chở tôi về cho tiện hề.

– Ô hay, tôi với nó chở thì ai chả như nhau ông ngại à.

– Đâu, đi với bà nó thoải mái hơn, thế thôi.

– Vẽ chuyện. Rồi tiện thể tôi đi mua cơm luôn. Ông vào bảo TA đi.

– Ok.

Thế là xong, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Tôi được về tắm rửa nghỉ ngơi một lúc cho lại sức. Tối qua ngủ ngoài hành lang làm giờ đầu óc tôi hơi ê ê, người ngợm rã rời cả. Hí hửng được về phòng nhưng có một chuyện quan trọng mà tôi quên không thực hiện. Và đó là lý do làm tôi và em có rạn nứt. Đợt sóng đầu tiên bắt đầu.

Uyên chở tôi về tầm gần giữa trưa, để Nhi với con em tôi ngồi trông nhau. Hai đứa tôi nói chuyện không nhiều, chủ yếu về học hành, chuyện quá khứ. Tôi cũng muốn nói với Uyên về tôi về Nhi nhưng chưa biết nói thế nào cả. Thôi cứ để khi nào con em khỏi bệnh rồi giải quyết một thể.

Về phòng, tôi lao vào tắm rửa luôn, tôi muốn gột rửa tất cả bụi bặm, máu nước mắt của ngày hôm qua. Không phải tôi muốn quên mà tôi muốn bớt chút lo lắng, muốn được yên ả hơn chút. Tôi thấy sợ mỗi lần nhớ đến cảnh đứa em mình nằm trên tay mình với đầu đầy máu. Tôi thực sự rất sợ.

Vớ cái điện thoại xem giờ mới biết nó đã tắt nguồn. Chắc con em nó nghịch hết pin lúc ở bệnh viện. Đến khổ với nó. Bật máy lên thấy báo có 2 tin nhắn của em.

– Anh ơi, em sắp về rồi anh đến đón em đi.

– Em đang ở nhà bạn em này, sao anh chưa đến vậy?

Giật mình, tôi vội vàng vơ lấy cái áo dài tay, chìa khóa xe rồi chạy vội xuống dưới nhà.

Tin nhắn được gửi đến hơn 10p trước, chắc em vẫn đang chờ tôi đến.

Điện thoại thì pin yếu quá rồi đọc được hết tin nhắn, định gọi lại cho em nhưng sập nguồn.

Trời ơi là trời.

Tôi ghét thất hứa với em, rất ghét.

Tôi không muốn người yêu mình phải chờ đợi.

Dắt xe, tôi phóng vội tới chỗ em.

Đường buổi trưa không đông lắm vì nắng, vì bụi.

Nhà bạn em tôi có đến vài lần nên vẫn nhớ.

Những tưởng đến đón sẽ thấy bóng dáng em đứng chờ rồi cười thật tươi khi thấy tôi.

Nhưng tôi đã lầm.

Thật sự tôi không thể tin vào mắt mình.

Có lẽ là do tôi, do tôi tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô gái Hà Nội

Số ký tự: 0