Phần 4
2024-08-05 14:10:42
10h em lò mò dậy, con em chả thấy đâu máy tính vẫn bật nồi cơm thì phì phì khói. Vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong xuôi, bước ra tính lên truyensextv.com thì mẹ gọi.
– Alo mẹ ạ!
– Ừ mày đưa em đi làm thủ tục dự thi chưa?
– Dạ rồi mẹ ạ, con đưa em đi hôm qua rồi, bố mẹ mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ ạ?
– Mọi người vẫn khỏe, mẹ thấy tivi báo trên đấy nắng nóng lắm đấy mày chăm em cẩn thận không nó ốm thì khổ.
– Vâng, mẹ yên tâm con lớn rồi mà, bố với mẹ ở nhà ăn cơm chưa ạ?
– Bố mẹ chưa, giờ mẹ mới nấu cơm. 2 Đứa ăn chưa?
– Bọn con chưa, giờ cũng đang nấu mẹ ạ.
– Ừ thế 2 đứa cơm nước sớm đi, nhớ chăm em cẩn thận đấy.
– Vâng, con biết rồi.
– Ừ, tút… tút… tút.
Từ hồi em lên HN đến giờ mẹ luôn là người gọi điện dặn dò hỏi thăm em, bố thì hiếm lắm. Bố em trầm, ít nói nhưng nói lời câu nào là thâm thía câu đấy, bố quan tâm 2 anh em bằng hành động chứ ít bằng lời nói. Nhiều lần về nhà thấy trán bố lấm tấm mồ hôi muốn vào giúp bố mà bố chỉ phẩy tay.
– Mày cứ cố gắng học hành thành tài công việc ổn định rồi rước về 1 cô là bố mẹ vui rồi mấy cái việc cỏn con này bố làm được.
– Con… con.
– Mày chê bố già à thằng này, tao giờ chạy cả chục vòng quanh làng cũng được ấy chứ – bố cười.
– Vâng.
Thôi em không lan man nữa quay lại cái buổi sáng hôm đó cái.
Vứt cái điện thoại nên bàn, em ra ngoài muốn sang phòng N hỏi em xem tối qua có chuyện gì. Ra đến cửa thấy phòng N đóng im ỉm khóa ngoài chắc đi làm rồi, em chán mặc cái áo dài với lấy chìa khóa xe định lượn đường cho thoải mái thì con em nó về.
– Anh đi đâu đấy? Không ở nhà ăn cơm à?
– Ờ tao ra ngoài có chút việc mày cứ ăn trước đi, tí về tao ăn sau.
– Anh lo cho chị N chứ gì, em biết thừa, anh yên tâm không có chuyện gì đâu, sáng nay em có nói chuyện với chị ý rồi, ăn cơm xong em kể cho – con này thế mà tỉnh ra phết.
Em chẳng nói gì lẳng lặng xuống dưới nhà dắt con xe thần thánh ra đường, trời thì nắng kệ chả quan tâm. Lúc đấy tâm hồn em chỉ nghĩ đến N thôi. Em thích N mất rồi.
Lượn đường được 1 lúc em mò về, nắng quá chẳng may ốm thì xong luôn. Con em đang ngồi máy tính chắc lại face, em nằm phịch xuống giường.
– Anh về rồi à, ăn cơm thôi – nó quay sang hỏi.
– Ừ mày sắp ra cho anh cái – em nằm mắt ngước lên trần nhà.
– Vâng anh rửa chân tay đi rồi ăn cơm.
– Ừ – em vẫn nằm.
– Ơ kìa anh dậy đi nhanh còn ăn cơm trưa rồi – nó quạu.
– Rồi mà mày chưa ăn à?
– Em chưa, có mỗi 2 anh em thì chờ nhau mà ăn chứ – tự nhiên thương em gái ghê.
– Cái con dở này, lần sau mày cứ ăn trước đi không phải chờ tao – em càu nhàu với nó.
Con em nó chả nói gì, mọi lần là bật em rồi đấy chắc biết em tâm trạng nên thôi. Lâu lắm rồi em mới có cái cảm giác khó chịu như thế này, lo sợ hụt hẫng sợ N sẽ khép mình lại như trước. Tại sao em lại thích N nhanh như vậy? Trái tim em đã đóng lại và khóa chặt từ lúc EM (nyc) bước ra khỏi em rồi cơ mà, tại sao N lại khóc khi em hỏi câu hỏi “chết tiệt” đấy.
Bất chợt em nhớ đến cô ấy – người mà em dành chọn con tim, người mà em yêu còn hơn chính bản thân mình. Nụ cười, ánh mắt sao mà giống N đến vậy, nhưng “cô ấy” đã rời bỏ em rời bỏ những ký ức mà em đã chôn dấu 5 năm nay, chỉ còn lại hình ảnh của chính em trong con người N thôi. (Các bác đừng hỏi em tại sao em với N cùng 1 xóm trọ với nhau mà giờ em mới để ý, đơn giản lúc trước N sống khép kín lắm hiếm khi nói chuyện với ai đi đóng cửa về đóng cửa nên em cũng không rõ bề ngoài N như thế nào)
– Anh, anh Đ, anh làm sao thế? – Con em lay lay cánh tay em đang buông thõng, ánh mắt nhìn xa nhìn sâu lắm.
– Ừ… ờ… anh không sao, mày ăn tiếp đi.
– Anh lại nhớ đến chị ý à – nó nhìn em.
Em không nói gì mắt vẫn hướng ra cửa sổ.
– Lúc mới gặp chị N là em biết rồi, chị ý có cái gì đó rất giống…
– IM NGAY – em gào lên.
Nó giật mình làm rơi cái bát đang cầm trên tay.
“CHOANG”
– Anh… hức… hức – nó rấm rức khóc bỏ lên gác xép.
Em lúc này cũng chả có tâm trạng mà dỗ dành nó, kệ khóc 1 lúc nó lại thôi ấy mà…
Tối N về nhìn thấy em N quay mặt đi không chào em 1 câu, tự nhiên tim em nhói lại đau thắt. “N không phải cô ấy, N không phải cô ấy” em tự lẩm nhẩm nhắc mình nhưng chân thì đang đứng trước cửa phòng N rồi. Chả biết sao lúc này em lại thế, đứng trước cửa phòng N 1 lúc em mạnh dạn gọi.
– N ơi, anh muốn nói chuyện với em.
Vẫn im lặng.
– Anh chỉ muốn nói chuyện với em 1 chút thôi, anh xin lỗi.
Cửa mở N bước ra trước đứng trước mặt em nhìn thẳng vào mắt em.
– Anh không có lỗi gì đâu, chỉ là em có chút chuyện thôi mà – mắt N buồn buồn.
– Không anh biết là có chuyện mà, cái TA nó kể hết cho anh rồi – mịa em nói dối N không chớp mắt luôn con em em nó vẫn đang giận từ trưa đến giờ có thèm nói chuyện với em đâu.
– Anh… anh… biết… hết rồi à – N cúi mặt.
Em im lặng không nói gì.
– Em xin lỗi tại… hức… hức… huhu – N khóc luôn.
Em đứng hình nhìn N khóc mà chẳng biết làm gì cả, sợ làm gì sai em nó lại bơ em nữa thì bỏ mợ khóc 1 lúc N sụt sịt.
– Em xin lỗi, thôi anh vào nhà đi.
– Ừ ừ – em lững thững bước theo N.
N ngồi dưới chiếu (N có cái lạch thôi các bác ạ chứ không có giường như em) em thì lên ghế ngồi, cũng hơi ngại chả dám ngồi cạnh em.
– TA kể hết với anh rồi ạ – N hỏi em.
– Ờm thì… thật ra thì… – em gãi đầu gãi tai.
– Hi, thôi không sao đâu ạ, đằng nào anh cũng biết mà.
Rồi bắt đầu N kể (em cũng chỉ nhớ mang máng thôi các bác chịu khó nhé)
– Năm em học lớp 11 lúc đấy tính em cũng lầm lì ít nói ít tiếp xúc như bây giờ này, em chỉ biết đến trường đi học làm bài tập rồi thi thoảng ngồi nói chuyện với mấy đứa con gái ngồi cạnh thôi, đến hết tiết thì về. Cứ thế cho đến giữa năm lớp 11 có 1 anh hơn em 2 tuổi tán tỉnh em, lúc đầu em chẳng để ý lắm nhưng anh ấy cứ hết lần này đến lần khác rủ em đi chơi đi uống nước cuối cùng em bắt đầu thích anh ấy. Rồi sau 3 tháng tìm hiểu em nhận lời yêu. Anh ấy quan tâm chăm sóc và yêu em nhiều lắm chẳng bao giờ làm em buồn cả, những lúc em giận dỗi hay khóc lóc chuyện gì anh ấy lại làm trò cho em vui. Em cứ nghĩ tình yêu ấy sẽ mãi mãi bền chặt cho đến 1 ngày em nhận ra ngoài em anh ấy còn dành tình cảm của mình cho cô gái khác, xinh đẹp hơn em, gia đình giàu có hơn em. Anh rời bỏ em khi trái tim em yêu anh ấy nhất. Anh biết không lúc mà em nhận lời yêu anh ấy, em bắt đầu sống cởi mở hơn nói nhiều hơn. Và anh ây có nói với em rằng”đấy em cứ sống thế này có phải tốt hơn không, cười nhiều lên vì lúc cười em xinh lắm, đừng bao giờ khép mình lại nhé”
N bắt đầu khóc, khóc nhiều lắm các bác ạ giờ thì em đã hiểu tại sao lúc em nghe hỏi câu hỏi đó N lại buồn như vậy. Chắc N vẫn còn rất yêu thằng đó.
– Thôi nín đi đừng khóc nữa, chuyện cũng qua rồi mà em, những người như thế không đáng để em y như vậy đâu – em an ủi N.
– Nhưng em…
– Nín đi hay để anh dẫn em đi chơi cho khuây khỏa nhé.
– Thôi anh ạ em… – N nhìn em mắt ướt nhòe.
– Đi, đi cho thoải mái đầu óc nào – em cười toe nhìn N.
– Vâng.
Thế là tối hôm đấy có 1 thằng anh khốn nạn vì gái gú mà bỏ rơi con em gái bơ vơ 1 mình ở phòng. Em chở N đi Hồ Gươm đi ăn kem Tràng Tiền đi Hồ Tây hóng gió vui lắm các bác ạ. Vừa đi em vừa kể chuyện cười kể chuyện trên trời dưới biển với em làm em cười tí nữa thì “hàm ơi răng đi hàm ở lại nhé” cơ mà em không nói cho N biết rằng ngay lúc đấy em đã thích N rồi.
Từ tối hôm đấy em và N bắt đâu thân nhau hơn, hay nhắn tin cho nhau hơn và dần dần N bắt đầu có tình cảm với em…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro