Cỏ dại ven đường

Phần 5

2021-11-21 18:39:00

Phần 5: Kỳ trăng mật – ươm mầm
Buổi chiều gần tối trời mưa rả rích. Trên chiếc giường, dưới lớp chăn mỏng ấm áp hai cơ thể trần truồng ôm nhau ngủ vùi. Minh Tùng khẽ dụi mắt, anh nhìn xuống bên cạnh mình, mỉm cười một mình. Thùy Trang gối đầu trên cánh tay anh, mái tóc dài bóng mượt xõa tung, đôi mắt nhắm chặt, chiếc mũi nhỏ cong cong, đôi môi đỏ mọng hé mở thở nhẹ… Thùy Trang ngủ đẹp như một thiên thần làm trái tim Minh Tùng rộn ràng. Anh không nhịn được cúi xuống hôn lên vầng trán sáng bóng mịn màng của nàng.

– Ư…

Thùy Trang ư nhẹ, khóe miệng nhếch lên cười, hai mắt hé mở nhìn anh. Nàng nhướng người lên, hai bầu vú mềm mại ép lên ngực Minh Tùng, hôn lên môi anh, nũng nịu nói:

– Không được hôn trộm người ta như vậy…
– Em ngủ ngon không? – Minh Tùng mỉm cười, bàn tay vuốt ve dọc tấm lưng mịn màng ấm áp của nàng.
– Ngon nhất… từ đêm tân hôn đến giờ…
– Là sao?

Thùy Trang gối cằm lên ngực anh, bờ môi đỏ mọng bĩu ra, nói:

– Không phải sao? Anh có cho em ngủ ngon giấc đâu chứ?!
– Ha ha… Anh cũng khó xử lắm… Em biết mà… – Minh Tùng cười vang, bàn tay nhỏ vuốt bờ mông tròn trịa mát rượi của nàng.
– Ư… Anh lại hư rồi…

Thùy Trang ngã đầu lên ngực Minh Tùng, để mặc anh vuốt ve cơ thể nàng. Minh Tùng cũng nhìn theo ánh mắt nàng. Qua lớp màn trắng phất phơ ngoài khung cửa sổ, bầu trời u ám mưa sẫm tối lất phất mưa rơi không ngừng. Cảnh tượng có chút buồn tẻ lạnh lẽo. Nhưng trong tim anh lúc này rất ấm áp, hạnh phúc.

– Em đã từng tắm mưa chưa? – Minh Tùng chợt hỏi.
– Phì… Ai không có chứ? – Thùy Trang phì cười. – Em đến mười bốn tuổi vẫn còn tắm mưa đấy.
– Hả? Chắc ý em là bị mắc mưa phải không? – Minh Tùng ngạc nhiên nhìn xuống nàng, hỏi lại.
– Hi hi… Không. Mắc mưa thì nói làm gì chứ… Em nói là tắm mưa thật sự kìa…

Thùy Trang xếp hai tay trên ngực Minh Tùng, gối cằm lên nhìn anh, mỉm cười, nói:

– Khi đó khu tập thể nhà em còn nhiều con nít lắm… Bọn em chơi chung từ nhỏ… mỗi lần mưa lớn là em xin bố lên lầu tắm mưa chung với tụi nó… Vui lắm.
– Ừ… lúc nhỏ ai không vậy… Nhưng mười bốn tuổi có phải là hơi lớn rồi không? – Minh Tùng hỏi.
– Hi hi… Anh nói cũng y như bố em vậy… – Thùy Trang cười lộ ra hai hàng răng trắng đều như ngọc. – Bố không cấm em… Nhưng bố nói con gái lớn rồi… Không thể vô ý vô tứ như vậy…
– Hồi đó… quả thật em rất vô tư… cứ mặc đồ ở nhà… không áo lót… cứ thế tắm mưa…
– Rồi sao nữa?

Thùy Trang nói đến đây hai gò má cũng thoáng ửng đỏ. Nếu nàng để ý liền thấy ánh mắt sáng rực thích thú của Minh Tùng. Nàng cắn môi, ấp úng lắc đầu:

– Chỉ vậy thôi… Toàn đám con gái chơi chung mà, có gì chứ?

Thùy Trang thật sự chỉ tắm mưa với đám con gái. Đám con trai không được bén mảng lên sân thượng. Đó là quy định của ông lão Tổ trưởng. Nhưng chính ông với tư cách người trông chừng lại hay đứng dưới mái hiên nhìn tụi nàng chơi đùa… Khi nhỏ Thuỳ Trang không hiểu gì, nhưng lớn lên nhớ lại chuyện đó nàng rất xấu hổ. Vì vậy cũng không muốn kể cho anh nghe.

Minh Tùng hơi im lặng nhìn Thuỳ Trang, hai mắt tỏa sáng bất thường.

– Anh muốn làm gì? – Thùy Trang thấy bất an hỏi.
– Hai đứa mình trở về thời thơ ấu thôi…

Minh Tùng chợt kéo Minh Tùng tấm chăn ra, bế xốc cơ thể trần truồng của Thùy Trang trên hai cánh tay đứng lên khỏi giường. Anh bước thẳng ra cánh cửa kính, kéo mở cửa…

– Anhhhh… làm gì vậy? – Thùy Trang hoảng hốt mặt đỏ ửng, hai chân đá lung tung phản đối.
– Tắm mưa… Ha ha…
– Trời ơi… người ta thấy… đừng…

Minh Tùng bước ra khỏi mái hiên, qua khỏi cái hồ bơi nhỏ vốn Thùy Trang cũng cho rằng không đủ kín đáo, không muốn tắm uyên ương với anh ở đó. Vậy mà lúc này anh lại bế nàng toàn thân không mảnh vải đi thẳng xuống hướng bãi biển. Những giọt mưa bắt đầu rơi xuống cơ thể trần truồng của hai người. Cảm giác mát mẻ, không lạnh lẽo như Minh Tùng tưởng tượng. Có lẽ vì trong người máu anh đang nóng lên…

– Ôi… Em chết mất… anh… người ta thấy bây giờ… – Thùy Trang bám chặt cổ Minh Tùng, giấu gương mặt đỏ ửng vào cổ anh, nài nỉ.
– Trời sắp tối rồi, lại mưa không ai ra đây đâu… yên tâm đi…

Minh Tùng hứng chí bừng bừng bước trên bờ cát ẩm ướt. Bên phải anh là hai căn villa không có khách rồi đến bờ rào rậm rịt bằng cây ngập mặn. Bên trái anh bãi biển dài mênh mông trống trải với những hàng dừa rũ cong xuống. Đến mép nước biển trong vắt đang vỗ ì oạp lên bãi cát trắng mịn, bên cạnh một tảng đá cao hơn đầu người, Minh Tùng đặt Thùy Trang đứng xuống.

– Đáng ghét… đáng ghét… – Nàng nép cơ thể tựa sát vào người anh, hai nắm tay liên tục đánh lên ngực anh.
– Ha ha… Anh muốn thấy em tắm mưa như thế nào thôi…

Minh Tùng vuốt mái tóc đen sũng nước của nàng ra sau đầu. Nhìn gương mặt tuyệt đẹp lấm tấm những hạt nước mưa và đôi mắt đẹp đang nhìn lên mình oán trách, anh không nhịn được cúi xuống hôn lên môi nàng. Thùy Trang cúi đầu hai cánh mũi thở phì phì tức giận, rồi bờ môi hé mở đón lấy nụ hôn của anh. Cái lưỡi ấm áp của anh tìm đến chiếc lưỡi nhỏ của nàng, cuốn lấy nó say mê. Hai cánh tay nàng choàng qua cổ anh, nhướng người lên dán chặt hai bầu vú lên ngực anh. Đôi mắt đẹp và hàng mi cong vút nhắm lại để mặc những giọt nước mưa rơi xuống tung tóe trên làn da trắng hồng mịn màng. Minh Tùng say mê nhấm nháp đôi môi mềm mại thơm ngát của nàng, bàn tay anh đặt lên bầu vú căng tròn mân mê xoa nắn. Hơi thở Thùy Trang dồn dập, cơ thể nàng nóng dần lên dưới những cái vuốt ve của anh.

– Ư…

Thùy Trang gương mặt đỏ ửng, chợt lùi người lại rời khỏi vòng tay Minh Tùng. Nàng tựa lưng lên tảng đá, hai cánh tay vươn cao lên hứng những giọt mưa, hoàn toàn phơi bày cơ thể trần truồng tuyệt đẹp trước ánh mắt anh. Ánh mắt nàng nhìn anh bước lại, hai bầu vú phập phồng hồi hộp… Minh Tùng áp sát cơ thể trần truồng của Thùy Trang cúi đầu hôn lên những giọt nước mưa trên bờ vai nàng.

– Anh vừa hiểu ra vì sao đến mười bốn tuổi em vẫn thích tắm mưa rồi. – Minh Tùng cúi xuống đón lấy nụ hôn ấm áp của nàng, thì thầm.
– Vì sao? – Thuỳ Trang nghiêng đầu đón những nụ hôn của anh rơi lên chiếc cổ thon nhỏ của nàng.
– Vì trong đám bạn em trẻ thơ của em còn những đứa con trai… – Minh Tùng ép dương vật cứng rắn của anh áp sát lên bụng nàng.
– Không có… – Thuỳ Trang khẽ lắc đầu, hơi thở nặng nề dưới những cái vuốt ve của anh.
– Em thích… ánh mắt lén lút của đám con trai… nhìn vào ngực em…

Thùy Trang tựa lưng vào tảng đá, hai bầu vú căng tròn ưỡn lên đón lấy nụ hôn của anh. Nàng không biết tại sao mình không phản bác câu chuyện hoang đường của anh. Lúc nhỏ nàng rất nhút nhát, bố lại vô cùng nghiêm khắc. Làm sao có thể xảy ra những chuyện như vậy… Nhưng nàng nhận ra mình lại thích cảm giác phiêu lưu hồi hộp trong câu chuyện không có thật đó.

Minh Tùng vừa vùi mặt vào hai bầu vú nàng, hôn hít. Chiếc lưỡi anh liếm liếm nhẹ nhàng lên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của nàng làm chúng săn cứng lại… Lời nói của anh vẫn tiếp tục đều đều như từng chút dẫn dắt nàng quay về tuổi thơ của chính mình.

– Một lần, em còn cố tình lựa cái áo trắng… thật mỏng không mặc gì bên trong… Khi mưa đổ xuống… nó… dính vào da thịt em… đến lúc em nhận ra… em đã bị vây kín bởi đám con trai…

Thuỳ Trang thổn thức ôm chặt mái tóc ướt đẫm của anh, dâng hai bầu vú mình lên cho anh hôn hít. Hai mắt nàng nhắm lại trong đầu hiện lên cảnh tượng chính mình tuổi mười bốn gương mặt xinh xắn ửng đỏ ngượng ngùng áo ướt đẫm nước mưa dính sát vào da thịt lộ ra hai bầu vú non tơ phập phồng hồi hộp giữa một đám con trai vây kín. Những ánh mắt đó làm cơ thể nàng nóng rang lên, ngột ngạt khó thở…

– Ư…

Minh Tùng nâng một chân nàng đặt lên tảng đá nhỏ bên cạnh… Hơi chùn hai chân xuống… Dương vật anh đã sớm cứng rắn cầm trong tay nhẹ nhàng cọ cọ vào hai mép âm hộ ẩm ướt nóng hầm hập của nàng.

– Ư…
– Đám con trai rất nhút nhát… Dù ép sát lại vây kín em nhưng chỉ dùng những ánh mắt hau háu tò mò nhìn ngực em… – Minh Tùng vẫn nói đều đều như kể lại một chuyện chính anh chứng kiến. – Và cuối cùng một anh lớn hơn em một tuổi… đưa tay lên hướng về ngực em…

Nghe lời anh nói mà Thuỳ Trang bám chặt quanh cổ anh cả người rạo rực ham muốn… Anh ghì chặt vòng eo nhỏ của nàng, đẩy dương vật từ từ xâm chiếm âm hộ nàng.

– Ưm…

Minh Tùng hít hà kìm nén cảm giác sung sướng, hạ thể thúc đẩy dương vật ra vào âm hộ nàng nhanh dần. Hơi thở anh cũng dồn dập, tiếp tục thì thầm bên tai nàng:

– Lúc đó em có thể ngăn… anh ấy nhưng không hiểu sao… em chỉ nhìn bàn tay anh ấy đặt lên ngực mình… trời mưa áo ướt rất lạnh… nhưng cảm giác đó lại rất ấm áp…
– Ưm… ôi…

Thùy Trang hai mắt nhắm nghiền thở hổn hển, choàng tay qua cổ anh. Cặp đùi thon dài nàng mở rộng quắp quanh eo bụng anh, để dương vật anh không ngừng thôi thúc ra vào âm hộ nàng… Cảm giác lạnh lẽo toàn thân và hừng hực nóng bên trong âm hộ làm Thùy Trang sướng đến ngây ngất. Nhưng nàng cũng không nhận ra sự sung sướng này còn đến từ câu chuyện hoang đường mà anh đang nói. Minh Tùng gieo rắc vào đầu nàng một hạt giống lệch lạc dị loại và rất nhanh nó sẽ ươm mầm nảy lộc lớn lên.

– Ưm…
– Bàn tay anh ta… bắt đầu… nhào nặn hai bầu vú em… cảm giác nhột nhạt… day dứt kỳ lạ… làm em thở dốc…

Minh Tùng tiếp tục tưởng tượng và thì thầm bên tai Thuỳ Trang. Nhưng anh cũng không nhận ra người đang đắm chìm trong câu chuyện đó không những là nàng, còn có cả bản thân mình.

– Ưm… Rồi không chỉ người đó… còn mấy đứa kia… đều lần lượt… chạm vào ngực em… ôi… ưm… anh ơi…

Minh Tùng như chạm vào điểm kích phát cơn điên. Anh vòng tay bóp nghiến bờ mông tròn trịa của Thùy Trang, dương vật anh đẩy sâu vào âm hộ nàng như vũ bão. Trong đầu Minh Tùng lúc này là cảnh tượng một cô bé mười bốn dáng người dong dỏng cao. Nàng bị ép sát vào vách tường vây quanh bởi đám con trai tò mò phấn khích. Gương mặt nàng đỏ ửng gay gắt cúi thấp nhìn chiếc áo trắng ướt đẫm nước dính sát vào da thịt lộ ra hai bầu vú non tơ và hai đầu nhuỵ hoa đỏ hồng xinh xắn. Nàng thở dốc hồi hộp khi bàn tay của tên nhóc đối diện chậm rãi đặt lên ngực mình…

– Ưm… ôi… ư…

Thuỳ Trang há hốc rên xiết bám chặt lấy anh. Nàng thấy mình như hóa thân vào một con bé mười bốn tuổi lẳng lơ rạo rực đứng giữa bầy con trai gầm gừ như thú dữ. Hai bầu vú non tơ của nàng không ngừng bị những bàn tay gầy gò đen nhẻm vò nắn thích thú. Nàng như trở thành một món đồ chơi được đám con trai truyền tay nhau tò mò khám phá. Chiếc áo trắng của nàng lem luốc những dấu tay… Hai núm vú nho nhỏ mới nhú của nàng ửng đỏ day dứt…

– Ưm… ôi…

Minh Tùng nghiến răng ken két, hạ thể anh điên cuồng thúc đẩy thật nhanh… Hơi thở Thuỳ Trang như tắc nghẽn, hai mắt nhắm nghiền miệng mở lớn như muốn tìm kiếm không khí. Cơ thể trần truồng của nàng bị anh dồn ép dán chặt lên tảng đá lạnh lẽo… liên tục đón nhận những cú trùng kích mạnh mẽ không dứt.

– Ưm… Ôi… ôi…

Minh Tùng nắm chặt hai tay Thùy Trang giở cao qua đầu ép chặt vào tảng đá. Anh cúi xuống há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa ưỡn căng của nàng, mút mút say mê… Hạ thể anh tiếp tục dồn dập lấp kín âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm của nàng.

– Ưm… Ôi… em sướng quá… Nhanh lên… anh ơi… ôi…

Một Thuỳ Trang mười bốn tuổi trong đầu nàng lúc này gương mặt đỏ ửng vừa sợ hãi vừa thích thú. Chiếc áo trắng được nàng tự kéo cao lên để hai bầu vú non tơ lộ ra trước ánh mắt háo hức của đám con trai. Dưới cơn mưa tầm tã không dứt, cô bé Thùy Trang mím môi háo hức nhìn những bàn tay kia lần lượt vuốt ve hai bầu vú non tơ mới nhú của nàng… Ngay cả cái lạnh trên da thịt nàng lúc này cũng biến mất. Nàng hổn hển rên xiết, cảm giác sung sướng dâng trào.

– Ưm… anh ơi… Ôi…
– Ahhhh…

Thùy Trang ôm ghì lấy anh, sướng ngất ngây. Âm hộ nàng tuôn trào một dòng nước ấm như muốn nhấn chìm cả anh bên trong nàng. Minh Tùng gầm gừ rùng mình, dương vật anh phun trào ồ ạt trong người nàng. Hai cơ thể ngã rũ xuống bãi cát. Cơn mưa tạnh dần chỉ còn vài giọt lâm râm. Bóng tối cũng phủ xuống chỉ còn ánh đèn le lói từ xa xa hắt lại… Thùy Trang toàn thân lõa lồ nằm sấp trên ngực Minh Tùng lim dim thiêm thiếp… Nước biển ấm áp vẫn ì oạp tạt nhẹ nhẹ lên cơ thể của hai người.

– Anh thích em hư hỏng từ nhỏ như vậy sao? – Thùy Trang dụi dụi gương mặt ướt nước mưa lên ngực anh, thì thầm.
– Không… Nhưng anh lại thích em hư từ bây giờ… – Minh Tùng nói thầm bên tai nàng, hai tay vuốt ve bờ mông tròn trịa mát rượi của nàng. – Em có thích như vậy không?

Thùy Trang áp mặt lên ngực anh, xấu hổ gật đầu thật khẽ. Trước đây quả thật nàng không bao giờ nghĩ mình có thể trần truồng nằm trên bãi biển với một người đàn ông như giây phút này, nhưng nó vẫn cứ xảy ra. Và nàng lại nhận ra mình thích cảm giác phiêu lưu hồi hộp này. Nó như một đứa trẻ lén lút ăn vụng từ trong bếp, vừa hồi hộp vừa thích thú vui vẻ.

– Hồi nhỏ em nhút nhát lắm… Con trai em cũng không nói chuyện… làm sao có thể… như anh nói được… Vả lại… hễ tắm mưa là con trai không được lên sân thượng… – Thuỳ Trang gối cằm lên ngực anh nói.
– Ah… ai quy định như vậy? – Minh Tùng ngạc nhiên.
– Ông Tổ trưởng… ông Đại…
– Là ông lão sống trên sân thượng nhà em sao? Là ông ta có đến dự đám cưới của hai đứa mình phải không?
– Ừ… là ông ấy… – Thuỳ Trang nói đến đây gương mặt có có nóng lên ngượng ngùng nói. – Ông ấy ra quy định… còn thỉnh thoảng lên sân thượng kiểm tra… có vài lần ông đứng dưới mái hiên… nhìn em tắm mưa…
– Hả? – Minh Tùng nhổm dậy thích thú nhìn nàng. – Rồi sao?
– Sao cái gì chứ? – Thuỳ Trang đấm lên ngực anh, xấu hổ nói. – Không có gì hết… Chỉ là… ánh mắt ông ta lúc đó nhìn em rất kỳ lạ… làm em sợ hãi… rồi em chạy xuống lầu… còn trượt chân ngã rất đau…
– Ha ha… Vậy bây giờ còn đau không? – Minh Tùng vui vẻ xoa xoa bờ mông tròn trịa mát rượi của nàng.
– Hết đau rồi… Phì…

Thùy Trang phì cười ghé đến hôn lên môi anh. Dù trời đã rất tối nhưng hai mắt nàng rất sáng vui vẻ nhìn từng đường nét trên gương mặt anh.

– Suỵt… có người tới…
– Á…

Lời Minh Tùng vừa nói Thùy Trang liền giật thót hét lên. Nàng vừa nhào xuống khỏi người anh ngơ ngác nhìn quanh thì phát hiện Minh Tùng đã co giò chạy thẳng vào trong… còn bỏ lại tiếng cười khanh khách thích thú.

– Anh… dám lừa em… đáng ghét…

Thùy Trang hét lên giận dữ đuổi theo anh. Vào đến dưới mái hiên căn villa, anh bất ngờ quay lại ôm choàng lấy nàng.

– Á… đừng…

“Ùm…”

Hai người ngã nhào xuống hồ bơi nhỏ. Nước hồ phơi nắng cả một ngày thật ấm áp dễ chịu… Minh Tùng ôm chặt cơ thể mềm mại tuyệt đẹp của Thùy Trang trong vòng tay, cúi xuống hôn lên đôi môi hé mở hổn hển của nàng…

– Ưm… Anh… lại nữa… ôi… đáng ghét… sao nó lại cứng như vậy rồi…
– Em không thích sao?
– Em thích… nhưng mình chưa ăn tối ah… ưm…
– Vậy… Nhanh một cái rồi đi ăn nha… ah…
– Không chịu nhanh đâu… Hi hi… ôi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ dại ven đường

Số ký tự: 0