Phần 92
2022-03-27 03:33:00
Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu tôi một lúc, bởi nhớ lão Lưu có nói, cây bạch dương ở cửa cốc, 4h chiều hàng ngày mới chuyển thành màu đỏ, dẫn lối vào, chắc hẳn nó không giống hoàn cảnh của mình bây giờ.
Nhưng trước mắt là một màu đen thăm thẳm, điện thoại lại chẳng có sóng, tôi không dám đi bừa, chỉ có thể ngồi im tại chỗ chờ trời sáng. Nghĩ đoạn, tôi cởi áo khoác làm chăn, cuộn tròn dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Mặt trời còn chưa lên, tôi đã bị đánh thứ bởi tiếng chim nhỏ, một đêm nửa ngủ nửa thức, đầu đau như búa bổ, phủi đám lá cây bám trên người, lòng nghĩ phải mau tìm cách báo cho lão Lưu và Bạch Phàm.
Nhưng nơi này, trong tầm mắt chỉ toàn là những cây bạch dương giống nhau, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Chỉ trách mình hôm qua đã chạy quá xa, giờ ngẫm lại thì tại sao mình phải chạy cơ chứ?
Tuy mình nghe lén hai thầy trò lão Trương nói chuyện, nhưng biết mục đích của họ là đến Hồng Diệp cốc tìm linh kê, nó chẳng hề xung đột với lợi ích của chúng tôi. Chúng tôi đi tìm người họ đi tìm gà, mà khả năng người chúng tôi tìm lại là chủ nhân con gà, hoàn toàn có thể hợp tác mà!
Có lẽ do đã trải qua quá nhiều nguy hiểm nên lúc nào tôi cũng đề phòng, cứ có gì không ổn là lập tức bỏ chạy. Giờ ngồi đây chờ cũng không phải cách hay, trời đã sáng, phải đi thôi. Nghĩ vậy tôi liền chọn bừa một hướng, vừa đi vừa lớn tiếng gọi Bạch Phàm và lão Lưu.
Rừng núi Trường Bạch sơn thật quá rộng lớn, một khi đi lạc thì rất khó tìm, đi nguyên một buổi sáng, gọi khàn cả giọng cũng chẳng nghe tiếng hồi âm. Tôi bắt đầu hoảng, nhớ đến hồn ma gã trung niên đưa mình tờ báo, liệu có phải hắn cũng bị lạc đường mà chết trong rừng không?
Nửa đêm lén ra ngoài, chẳng mang theo đồ đạc gì, không thức ăn, không nước uống, nếu không tìm được mọi người, tính mạng ắt bị đe dọa.
Tôi không khỏi bước nhanh hơn, cố gắng lần theo trí nhớ quay về phương hướng hôm qua, càng đi càng xa, cuối cùng tôi hoàn toàn mất cảm giác về phương hướng.
Cứ như vậy lang thang trong rừng hai ngày hai đêm, đêm nghỉ ngày đi, mà chẳng thấy một bóng người, cuối cùng cơ thể đã tới giới hạn, môi nứt nẻ, bụng lép kẹp, tuyệt vọng quỳ gục xuống đất.
Vốn tưởng lần này chết chắc thì trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy một người mặc đồ nhân viên khu thắng cảnh phát hiện ra mình.
Đại tỷ tuổi hơn 40, có vẻ rất to khỏe, nhưng cũng phải mãi mới kéo được tôi ra khỏi khu rừng, đỡ lên chiếc xe con đỗ ven đường. Mơ màng không biết qua bao lâu, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, có đồ ăn và nước ở bàn bên, tôi ăn uống xong, lại mệt mỏi lăn ra ngủ.
Tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã là 5h chiều, thể lực đã khôi phục phần nào, quan sát xung quanh, hẳn đây là một phòng ký túc của nhân viên khu thắng cảnh.
Chưa kịp xuống giường thì đại tỷ kia bưng đồ ăn đẩy cửa đi vào. Thấy tôi đã bình phục hơn, chị ta cười, đặt mâm cơm xuống bàn, bảo tôi ăn. Tôi cũng chẳng khách khí, cảm ơn một tiếng rồi cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Vừa ăn, tôi vừa hỏi chuyện chị gái: “Đại tỷ, thật sự cảm ơn chị đã cứu tôi một mạng, nếu không có chị thì tôi đã chết trong rừng rồi!”
Đại tỷ kéo ghế ngồi đối diện, nhìn tôi ăn, cười nói: “Không có gì, là duyên phận thôi. Cậu là khách đến Trường Bạch sơn du lịch à, sao lại đi lạc trong núi thế, bên đó cũng không thuộc địa phận khu thắng cảnh mà.”
Đại tỷ đã cứu mạng mình, tôi không cần giấu diệm chị ấy làm gì, bèn đáp: “Đại tỷ, chẳng giấu gì chị, tôi lén lên núi từ phía sau, đi tìm Hồng Diệp cốc!”
“Hồng Diệp cốc?”
Thấy đại tỷ phản ứng hơi quá, tôi cười: “Đại tỷ, Hồng Diệp cốc tôi tìm không phải địa điểm thắng cảnh, nó là thung lũng phía sau núi!”
Đại tỷ gật đầu: “Tôi biết chứ, sao nhiều người đi tìm Hồng Diệp cốc như vậy, cũng không biết tin về thung lũng này ở đâu ra, sau núi làm gì có Hồng Diệp cốc nào!”
Đại tỷ có gương mặt phúc hậu, hẳn là một người sống có quy củ, không tin vào ba xái truyền thuyết cũng chẳng lạ, tôi cười: “Ha ha, đại tỷ, chị là nhân viên khu thắng cảnh? Phụ trách bộ phận nào, công nhân phòng hộ rừng à?”
“Tôi không phải nhân viên phòng hộ, nói trắng ra tôi là người nhặt rác, du khách đến du lịch vứt rác bừa bãi nhiều, tôi phụ trách việc thu gom rác ven đường, một số bị thổi bay ra sau núi, too sang đó gom thì gặp cậu!”
Vừa nói, đại tỷ lại rót cho tôi ly nước ấm.
“Đại tỷ, tôi còn hai người bạn ở trong rừng. Đã lâu như vậy, tôi sợ họ gặp nguy hiển, chị có cách nào giúp tôi tìm họ không?”
Đại tỷ sửng sốt: “Còn 2 người nữa?”
“Ừ, còn 2 người, một ông già và một cô gái!”
Đại tỷ cười: “Một ông già, một cô gái, một người đàn ông trạc 30, mấy người là tổ hợp gì thế. Được, lát nữa tôi nói với bên tuần lâm một tiếng, bảo họ đi tìm xem!”
Nói xong, đại tỷ dừng một chút rồi hỏi: “À phải, bọn cậu đi trong rừng, có gặp một căn nhà gỗ không? Một công nhân gác rừng của chúng tôi sống ở đó!”
Nhà gỗ? Tôi liền nhớ tới gã râu quai nón, bèn hỏi: “Có, trên đường bọn tôi gặp một căn nhà gỗ!”
Đại tỷ lập tức có vẻ căng thẳng: “Đi qua nhà gỗ, vậy các cậu có gặp nhân viên gác rừng không? Anh ấy có râu quai nón!”
Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi gật đầu: “Có gặp, tối hôm trước chúng tôi xin tá túc nhờ, anh ấy còn bảo, trời sáng sẽ gọi trực thăng đưa bọn tôi về. Nhưng sáng hôm sau thì không thấy anh ấy đâu nữa, đại tỷ, có chuyện gì sao?”
Đại tỷ nghe vậy, càng nhíu chặt lông mày, nói: “Như vậy thì lúc các cậu gặp anh ấy, anh ấy vẫn còn sống, khụ, không biết tại sao sau đó liền chết!”
“Đã chết? Chết như thế nào?” Tôi sửng sốt, buông đũa.
Đại tỷ thở dài: “Bên đội đi tuần không liên lạc được, bèn cử người đến tìm kiếm, phát hiện người đã chết, đầu còn lìa khỏi cổ, rất thê thảm!”
Nghe đại tỷ nói xong, lòng tôi nhảy bộp một cái, mình đã đoán đúng, lão Trương nhất định là giết gã râu quai nón, lấy máu dưỡng cốt. Bản thân không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu chẳng phải tình cờ bắt gặp gã râu quai nón cản đường, chỉ e lão Trương đã ra tay lấy máu chúng tôi.
Thấy tôi ngẩn người, đại tỷ nói: “Sao, suy nghũ gì vậy, Trường Bạch sơn là rừng nguyên sinh, dã thú nhiều, nhưng cũng không cần lo lắng đâu, nhất định đội tuần lâm sẽ tìm được hai người bạn của cậu!”
Tôi khẽ cười gật đầu, gắp vội mấy miếng đồ ăn. Đại tỷ thu dọn bát đĩa, dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi ra khỏi cửa.
Nói không lo lắng là không thể, tuy lão Lưu có bản lĩnh bảo vệ Bạch Phàm, nhưng có lợi hại đến đâu, lão cũng không thể nhịn ăn nhịn uống. Tôi đã đi lạc ba ngày, lương thực và nướ của họ không còn nhiều lắm, nếu vẫn chưa tìm ra Hồng Diệp cốc thì thật nguy hiểm.
Thở dài thườn thượt, thầm nghĩ, nếu đêm nay đội tuần lâm không tìm ra họ, ngàu mai nhất định mình phải đi cùng vào rừng tìm kiếm. Nằm trong phòng buồn chán, tôi ra ngoài vận động cơ thể, vừa hay gặp đại tủ kia đang cầm túi với chổi, dọn rác ven đường, tôi chạy qua nói: “Đại tỷ, đã muộn rổi, sao chị còn chưa tan ca?”
Đại tỷ cười: “Đây mới là giờ đi làm, du khách vãn mới làm việc được.”
Tôi cũng vội giúp một tay dọn rác rưởi ven đường, vừa làm vừa nói chuyện phiếm. Đại tỷ nói: “Phải rồi, cậu với hai người đồng hành đi tìm Hồng Diệp cốc làm gì?”
Nhặt một túi nylon lên ném vào túi rác, tôi đáp: “Đi tìm người cứu mạng tôi!”
“Tìm người? Không phải tìm linh kê à?”
Tôi nghe mà sửng sốt, linh kê mình cũng mới chỉ nghe lão Trương nói, mà đại tỷ cũng biết? Kinh ngạc, tôi hỏi: “Đại tỷ, sao chị biết Hồng Diệp cốc có linh kê, chẳng phải chị nói không có Hồng Diệp cốc nào ư?”
Đại tỷ xua tay: “Chuyện nói ra dài dòng lắm, cậu đến Hồng Diệp cốc để tìm ai?”
Tôi cười khổ: “Đại tỷ, tôi gặp phải một số chuyện ma quái, nghe bạn bè giới thiệu, đến đó tìm một người tên là Mộng Nga.”
Lời vừa dứt khỏi miệng, đại tỷ đang cong lưng nhặt rác chợt khựng lại, nghi hoặc hỏi: “Mộng Nga? Tôi chính là Mộng Nga đây, cậu tìm tôi làm gì?”
“Chị chính là Mộng Nga?”
Tôi ngây cả người, hai mắt trợn tròn, khó tin đánh giá lại đại tỷ từ đầu đến chân. Mộng Nga là cao nhân mà Từ bán tiên giới thiệu, nghe cái tên thì cũng hình dung, nhất định phải là một người mang hạc cốt tiên phong, sao lại có thể là chị công nhân vệ sinh mặc quần áo lao động trước mắt này?
Thấy tôi ngơ ra, đại tỷ nói tiếp: “Mộng Nga là ngoại hiệu người ta đặt cho tôi, người ngoài ít biết, ai giới thiệu cậu tới?”
Tôi cố định thần bán tín bán nghi nói: “Đại tỷ, chị thật là Mộng Nga? Liệu có phải chỉ là trùng tên không, là Từ bán tiên giới thiệu tôi tới!”
Vừa nghe đến Từ bán tiên, đại tỷ liền bất đắc dĩ xua tay: “Cái lão già này, có việc gì cũng đẩy sang cho tôi, nói như vậy là cậu đã gặp Từ bán tiên rồi?”
Thấy chị ta gọi Từ bán tiên là lão già, biết chắc quan hệ của họ không đơn giản, đại tỷ gặp bất ngờ này, thật sự là Mộng Nga mà mình khổ sở tìm kiếm ư?
Tôi vội gật đầu: “Gặp rồi, Từ bán tiên nói việc này chỉ có chị mới cứu được tôi. Đại tỷ, nếu chin thật sự là Mộng Nga, xin mau cứu tôi một mạng đi!”
Đại tỷ cười nói: “Đúng là duyên phận. Vậy vào nhà rồi nói, để xem cậu có gì cần tôi giúp đỡ nào.”
Nói xong, đại tỷ ném cái bao tải vào thùng rác, rồi cùng tôi về phòng. Tôi vui mừng khôn xiết, chạy lên phòng, kể hết từ đầu đến đuôi chuyện mình lái chuyến xe 13 như thế nào, rồi gặp Hà tiên sinh ra sao, sau đó cả chuyện Từ bán tiên và người ma lẫn lộn…
Nghe xong, đại tỷ hỏi một câu giống hệt Từ bán tiên: “Cậu gặp Hà tiên sinh, ông ấy nói gì với cậu?”
Thật kỳ lạ, tôi biết Hà tiên sinh là nhân vật đứng đầu trong giới của họ, nhưng sao ai cũng quan tâm câu mà Hà tiên sinh nói với mình như vậy? Bất đắc dĩ nói lại lời Hà tiên sinh, nhưng cũng như lần trước, tôi chỉ nói một câu, câu còn lại phải giữ kín.
Mộng Nga nghe xong thì cau mày suy nghĩ hồi lâu, từ tốn nói: “Không sao, việc về chiếc xe tôi biết, nếu đã là Từ bán tiên giới thiệu, tôi nhất định sẽ giúp. Yên tâm đi, tôi có thể giúp cậu thu phục nó, vấn đề không lớn!”
Nghe Mộng Nga nói vậy, tôi vui lắm, vội móc cái hình nhân giấy màu đỏ ra, quỳ xụp xuống đất: “Đại tỷ, tôi biết làm thế này là mặt dày, nhưng chị có thể giúp tôi thêm một chuyện được không. Chị là người am hiểu cắt giấy phú linh, có thể biến cái hình nhân này thành bé gái như cũ, cầu xin chị, chỉ cần một ngày thôi cũng được, tôi muốn đưa bé vào thành chơi!”
Mộng Nga vội bước tới đỡ tôi dậy, cầm lấy cái hình nhân, nhìn một hồi rồi cau mày thở dài. Lòng tôi trùng xuống, vừa định dò hỏi thì chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Đại tỷ có ở phòng không, chúng tôi phát hiện hai thi thể trong rừng, chị sang xem có phải người mình đang tìm không?”
Phát hiện hai thi thể? Tôi cả kinh, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro