Chuyến xe bus số 13

Phần 63

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 63: LÊN NÚI
Mấy vấn đề này làm tôi rất nghi hoặc, điều kỳ lạ hơn đó là, rõ ràng trông thấy con gà chui vào nhà kho, một không gian khép kín như vậy, nó biến mất bằng cách nào?

Trấn định tinh thần cố không suy nghĩ mấy vấn đề này nữa, trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần lầm, đó là xác nhận xem rốt cuộc quả cân được buộc vào đâu.

Giơ tay định nhấc tấm vải lên, chợt nghe ngoài cửa có tiếng quát: “Làm cái gì đấy? Thằng nhãi này, lần trước cào ngươi ở nhà Vương đại lão vẫn còn nhẹ hả?”

Tiếng quát đột ngột làm tôi giật bắn mình, quay đầu nhìn lại, chính là em gái của Trương gia ở nhà nấu cơm. Còn nhớ tối qua ở nhà Vương đại lão, người phụ này ra sức cào vào mặt mình. Bà ta đanh đá, tay nắm chặt con dao phay, trợn mắt nhìn tôi.

Vất vả lắm mới đến gần được cái xác, cơ hội không có nhiều, tôi cắn răng không đáp lời, cố tình đưa tay nhấc tấm vải lên. Nhưng tay còn chưa chạm vào vải thì vút một tiếng, con dao trong tay bà ta bay tới.

Mụ đàn bà dám xuống tay thật, tôi vội rụt tay về trước khi con dao lao đến. Chỉ thiếu chút nữa thôi là tôi nhấc được tấm vải lên, cũng chỉ thiếu chút nữa thôi, con dao đã trúng vào tay tôi.

Kinh hoàng toát mồ hôi, tôi nhìn mụ, mắng to: “Bà bị bệnh à, dám ném cả dao?”

Mụ đanh đá chửi: “Ngươi mới con mẹ nó có bệnh đấy, sao ngươi vào đây? Tránh xa xác cháu ta ra, nếu không lão nương cào chết ngươi!”

Mụ ta quá hùng hổ, cũng không phải là tôi sợ mụ, nhưng chuyện này quả thật bản thân đuối lý, tự tiện xông vào nhà mà không lý do. Nuốt cục tức, không làm ầm ỹ nữa, tôi thấp giọng nói: “Đại tỷ, chị đừng nóng. Trong kho nhà chị có đồ gì đâu, tôi không phải đến để ăn trộm. Tôi đi tìm gà giúp người ta thôi!”

Vừa dứt lời, đột nhiên trông thấy con gà có túm lông đỏ trên đầu xuất hiện ở cửa, tôi vội chỉ vào nó, nói: “Đại tỷ, chị xem. Chính là con gà này, không phải gà nhà chị chứ?”

Bà ta nhìn thoáng qua con gà, nghi hoặc nói: “Sao con gà này lại xuất hiện ở nhà kho nhỉ? Thôi được rồi, ngươi mau ôm nó cút đi!”

Tôi vội gật đầu đi bắt con gà, vừa mới ban nãy nó chạy khiến mình đuổi theo muốn đứt hơi, giờ lại tự nhiên đứng ngây ra mặc cho bị bắt.

Ôm con gà lên, tôi không nói thêm câu nào, đi thẳng ra ngoài. Sợ mụ đanh đá đuổi theo, tôi cắm đầu chạy một mạch, chạy ra đến đường một đoạn thì cúi đầu nhìn con gà trong tay. Không thấy???

Nãy giờ mình ôm nó trong ngực, không hiểu nó nhảy ra lúc nào, mà lại biến mất? Bất đắc dĩ lắc đầu, mất bao nhiêu công sức, cuối cùng xôi hỏng bỏng không, gà cũng chẳng bắt được. Ngẫm nghĩ, hay là quay lại nói với ông lão mù một câu, tôi đã cố hết sức để bắt con gà, nhưng sao cứ có cảm giác, chỉ số thông minh củ nó còn cao hơn cả mình.

Quay về đoạn đường gặp ông lão, chẳng thấy ông ấy đâu nữa. Đang thắc mắc thì chợt Chu Tráng xách cái cuốc đi từ phía đông lại đây.

“Lý Diệu, sao cậu ở đây?”

Tôi nói rằng vừa đi tìm Từ bán tiên, đang định quay về, bèn đi chung với cậu ta luôn. Chu Tráng có vẻ khá vui, trên đường còn cười hỏi tôi ăn ở tại nhà mình có quen không. Người bạn này tuy tính cách thay đổi rất nhiều, nhưng bản chất vẫn thật thà như trước, tôi không khỏi có cảm giác thân mật.

“Chu Tráng, tôi có chuyện này định nhờ cậu giúp, không biết cậu có tiện không?”

Chu Tráng cười: “Bạn bè mà cậu nói gì khách sáo vậy. Tôi có thể giúp gì được cậu, cứ nói đi!”

Tôi suy nghĩ rồi nói: “À… tôi muốn nhìn qua thi thể của con trai nhà Trương gia. Nhưng là người ngoài nên bó tay, không biết cậu có cách nào không.”

Chu Tráng cau mày nhìn tôi nghi hoặc, tôi biết đột nhiên mở miệng nói thế, nhất định cậu ấy không tiếp nhận được, bèn nói tiếp: “Cậu yên tâm, tôi không có ý gì xấu. Ông bác đi cùng tôi có hiểu một chút về huyền học, thấy Vương đại lão chuyển hồn có chút vấn đề, nên muốn tôi đi xác nhận lại thi thể!”

Chu Tráng cúi đầu tự hỏi một hồi, sau đó nói: “Ừm, chuyện này không dễ đâu. Nhưng cũng không phải là không có khả năng. Thôn bọn tôi có tục, đêm trước khi hạ táng người thân, phải đặt xác cạnh huyệt chờ trời sáng. Đêm nay nhất định thi thể sẽ được đưa lên núi!”

Tôi giật mình: “Đêm nay đưa lên núi? Vậy chẳng phải là hết hy vọng sao?”

Chu Tráng rảo bước, nói: “Ở nhà, người thân túc trực bên linh cữu nên khó tiếp cận, nhưng đưa lên núi thì khác, sẽ không quá 4, 5 người đâu.”

Cậu ta quay lại nhìn tôi rồi lại nói tiếp: “Mà tôi không hiểu, sao cậu đến đây tìm người xem bói, giờ lại liên quan đến thi thể? Có điều tôi vẫn tin cậu, người bạn cũ bao năm, nhất định tôi sẽ giúp!”

Thấy Chu Tráng chịu giúp, trong lòng tôi vui lắm, cuối cùng cả hai hẹn nhau, tối sẽ lên núi, cậu ta phụ trách việc đánh lạc hướng người nhà Trương gia.

Quay lại nhà Chu Tráng, chờ nguyên buổi chiều cũng chẳng thấy lão Lưu về, Chu Tráng ra ngoài nghe ngóng được, 9h tối nay, nhà Trương gia sẽ đưa xác con lên núi.

Vốn định hỏi qua ý kiến lão Lưu, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy mặt lão đâu, đành hành động theo lời hẹn. Rất nhanh trời đã tối đen, Chu Tráng cứ giục tôi lên đường, trong khi lão Lưu vẫn chưa về. Cứ có cảm giác gì đó không ổn, lão Lưu nói là đi tìm trưởng thôn hỏi thăm tình hình, đi suốt từ trưa sao còn không thấy đâu?

Thấy tôi lo lắng, Chu Tráng nói trưởng thôn là người nhiệt tình, khách đến nhà đều giữ lại ăn cơm uống rượu, nói không chừng giờ này ông ta đang uống ngất ngây rồi.

Ngẫm lại cũng có lý, tôi bèn, đi cùng Chu Tráng lên núi. Chu Tráng mang theo một cái xẻng, tò mò hỏi, cậu ta nói đây là công cụ để đánh lạc hướng người của Trương gia.

Chu Tráng đi trước dẫn đường, tôi theo sát phía sau, đi từ thôn đông, xuyên qua bãi ruộng, leo lên sườn núi. Dương Thảo Câu là một vùng nông thôn nghèo, núi ở đây cũng rất cao, hai chúng tôi men theo đường núi khoảng 20p thì đột nhiên Chu Tráng dừng chân, đi về phía không có đường mòn.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Chu Tráng, đêm nay trăng không được sáng, đi theo đường mòn còn đã rất khó phân biệt vị trí, giờ tách ra, không sợ lạc à?”

Chu Trang vác cái xẻng cười cười nói: “Tôi lớn lên từ nhỏ ở đây, núi này đã đi không biết bao nhiêu lần, lạc làm sao được. Yên tâm đi, sắp đến rồi, cậu cứ theo sát tôi là được.”

Nói xong cũng chẳng chờ tôi phản ứng, bèn xoay người bước đi. Tôi là người nơi khác, chẳng quen thuộc bất cứ thứ gì ở đây, thầm nghĩ nếu Chu Tráng nói vậy, ắt có lý của mình, bèn không nghĩ nhiều mà đi theo.

Hai chúng tôi vạch cỏ dại đi xuyên núi, cành cây mọc cao cào rách hết cả áo.

“Chu Tráng, đi lâu thế rồi, còn bao xa nữa? Họ chôn con mình ở xa thế cơ à?”

Chu Tráng đi phía trước, không quay đầu, thấp giọng nói: “Sắp rồi, ngay phía trước kia!”

Bất đắc dĩ, tôi lại phải tiếp tục đi. Đi thêm nửa tiếng đồng hồ, núi ngày càng dốc, tôi cảm giác có gì đó không ổn. Nhà tôi cũng ở nông thôn, người chết cũng chôn trên núi, nhưng chỉ chôn ở sườn thoai thoải, có bao giờ chôn cao thế này đâu.

“Chu Tráng, có phải cậu nghe ngóng nhầm không? Ai lại đi hạ táng trên cao thế này?”

Chu Tráng không hề giảm tốc độ, cầm xẻng trong tay gạt bụi cây, nói: “Sắp rồi, đi thêm đoạn nữa thôi!”

Lời nói của cậu ta không hề giống với lúc chiều nay, nghe có cảm giác cứ lạnh nhạt thế nào. Lại đi thêm hơn 10p, xung quanh vẫn chỉ là vùng cỏ cây hoang vắng, thi thoảng có tiếng thú kêu, nửa đêm đi trong rừng núi, gió lạnh thổi thoáng qua khiến tôi sởn gai ốc.

Thật sự không nhịn được nữa, tôi hỏi thẳng: “Này, có phải cậu nhầm rồi không? Mang thi thể lên núi cao như vậy, mấy người họ có mà mệt chết à?”

Chu Tráng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Câm mồm đi, đến rồi!”

Bảo mình câm mồm?

Từ lúc tới Dương Thảo câu đến giờ, Chu Tráng vẫn luôn rất khách khí, đây là lần đầu cậu ấy có thái độ này. Núi sâu cây cao, ánh trăng đã không còn xuyên xuống được mặt đất, tôi đi phía sau chỉ có thể thấy được cái bóng mờ mờ, không khí xung quanh khiến bản thân sợ hãi.

Đang định thu xếp quay lại xuống xúi, bỗng nhiên Chu Tráng dừng lại, giọng lạnh như băng: “Đến rồi!”

Vừa nghe thấy thế, tôi vội bật đèn flash điện thoại lên, ngắm nhìn bốn phía. Chợt bất thình lình giật mình sợ hãi! Nơi tôi đang đứng là một bãi tha ma, đầy những nấm mồ cao thấp khác nhau, nhưng đều có điểm chung là chẳng có bia gì cả.

Một bãi mồ hoang!!!

Hít sâu một hơi, tâm trạng dần trở nên căng thẳng, tôi cảnh giác hỏi: “Chu Tráng, cậu có ý gì? Chúng ta đi tìm mồ nhà Trương gia, sao cậu dẫn tôi tới đây?”

Cuối cùng thì Chu Tráng cũng quay đầu lại, dưới ánh đèn di động, nét mặt cậu ta méo mó: “Đây là nhà của ngươi đấy!”

Câu nói và ngữ điệu của cậu ta vô cùng đáng sợ, tôi hốt hoảng, theo bản năng lùi lại một bước, ai ngờ hụt chân, ngã vào một cái hố to. Thất kinh sờ soạng, cái hố này vừa rộng vừa vuông vức, chẳng phải là một cái huyệt sao???

Vừa định bò dậy thì bất ngờ Chu Tráng bước tới, vung cái xẻng lên, đập thẳng vào đầu tôi. Toàn thân vô lực ngã xuống, máu túa ra, trong lòng lạnh như tro tàn.

Tôi xong đời rồi!!!

Nheo đôi mắt nhìn lên, Chu Tráng đang xúc từng xẻng đất hất xuống, hắn muốn chôn sống mình!!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0