Chuyến xe bus số 13

Phần 53

2022-03-27 03:33:00

Phần 53: NHÂN VIÊN HỎA TÁNG
Trông thấy tờ giấy, tôi không khỏi cả kinh. Một nơi quái đản như này, có ma cũng chẳng phải việc khó hiểu. Chẳng dám manh động, tôi nhìn ông già, định mở mồm hỏi thì ông ta đã lắc đầu, tỏ ý im lặng.

Thoáng cái không khí trở nên căng thẳng, tôi đứng im tại chỗ, không dám xoay người, cũng không được nói chuyện. Cứ giằng co như vậy chừng 5 phút thì lão Lưu đi tới. Thấy tôi đứng bất động, lão lấy làm lạ, đẩy đẩy, hỏi: “Ngươi đứng im làm gì thế?”

Tôi vội giơ tay ra dấu im lặng, đưa tờ giấy cho lão. Lão Lưu trông thấy, bất đắc dĩ lắc đầu, nói với ông già đứng kế bên: “Lão Liễu, ông đã bao nhiêu tuổi rồi còn ham chơi như vậy?”

Tôi sửng sốt, quay đầu nhìn ông cụ họ liễu kia, ông ta nhìn tôi một lúc, cuối cùng không nhịn được, bật cười: “Ha ha, ông kiếm thằng nhóc ngốc này ở đâu vậy, dễ lừa quá!”

Tôi lập tức hiểu ra, tờ giấy ông ta đưa, chỉ là một trò đùa cợt, bèn tức giận nói: “Ông Liễu, ban ngày không nhắc người, nửa đêm không nhắc ma, ở đâu ra trò đùa như vậy?”

Lão Liễu cười nói: “Ai bảo nửa đêm không được nhắc ma, cậu có không nhắc thì chỗ nào cũng có ma quỷ mà.”

Lão Lưu chen vào: “Đừng trêu nó nữa, hôm nay tôi đến có chuyện quan trọng muốn hỏi ông.”

Lão Liễu cau mày: “Cái lão già này, ai đến đây mà chẳng có chuyện. Ông là nhiều chuyện nhất, nói đi, lần này cần tìm tư liệu gì?”

Lão Lưu chỉ vào tôi: “Thằng nhóc này bị trúng hung chú Bách Quỷ Khốc Môn!”

Vừa nghe thấy bốn chữ này, lập tức sắc mặt lão Liễu trở nên nghiêm túc: “Bách Quỷ Khốc Môn? Chẳng phải mười năm trước ông đã từng gặp ư? Cùng một người hạ chú?”

Lão Lưu gật đầu: “Là cùng một người. Hung chú hạ trên người nó, giờ đã qua bước thứ hai rồi!”

Lão Liêu cả kinh: “Ai da, vậy thì phải nhanh giải chú, không thì xảy ra chuyện lớn!”

Chợt nhớ đến mười năm trước, vì giải chú mà lão Lưu phóng hỏa đốt nhà, tôi hỏi: “Lão Lưu, nghe nói ông giải chú phải dùng minh hỏa, vậy phải giống năm đó đốt khu nhà?”

Lão Lưu thở dài, nói: “Minh hỏa giải chú, đó là hạ sách. Bởi năm đó lúc phát hiện đã quá muộn cho nên mới phải dùng. Lần này thì khác, phải cố hết sức không để ai chết.”

Lão Liễu cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Bùa chú Tây Tương này đúng là hung, một khi đã đạt thành, không chỉ người bị hạ chú phải chết, mà một khi Bách Quỷ Khốc Môn xảy ra, bất cứ ai nghe tiếng khóc cũng sẽ mất mạng sau ba ngày!”

Trong lòng không khỏi trùng xuống, bởi mình cả tin nên giờ liên lụy tiểu Lục, nếu lại liên lụy đến cả khu ký túc thì đúng là mình vạn kiếp bất phục.

Thấy tôi ủ rũ, lão Liễu an ủi: “Cũng không phải là vô phương cứu chữa. Trong thư viện quả có một cuốn sách ghi lại cách phá giải. Chỉ là…”

Nói đến đây, lão Liễu chợt ngưng lại, giống như có gì khó nói, không tiếp tục nữa. Tôi sốt ruột hỏi: “Chỉ là gì? Dù có sao cũng được hết, ông mau nói đi.”

Lão Liễu liếc Lưu Khánh Chúc một cái rồi nói với tôi: “Chỉ là có chút rợn người, không biết cậu có dám làm không.”

Tôi vội gật đầu: “Không có gì là không dám, ông cứ nói!”

“Lò hỏa thiêu ở nhà tang lễ là nơi âm khí nặng nhất. Lửa trong đó cũng là minh hỏa cực hung, nếu hàng ngày cậu có thể tới đó hong mình, có thể sẽ bức được hình nhân giấy vàng ra, sau đó thiêu hủy nó, tà chú sẽ được giải.”

Tôi hít vào một hơi khí lạnh. Nhà tang lễ, lò hỏa thiêu!!!

Nuốt nước bọt, tôi nói: “Tôi đâu phải nhân viên ở đó, mỗi ngày sao có thể tiếp cận lò hỏa thiêu?”

Lão Liễu nhếch miệng cười nói: “Vậy thì xin làm nhân viên nhà tang lễ đi.”

Dứt lời ông ấy nháy mắt, nói tiếp: “Được rồi, chuyện này cứ thế mà làm. Hai người mau rời khỏi đây đi, khách đọc sách sắp tới rồi!”

Tôi vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa định mở mồm thì đã bị lão Lưu kéo ra ngoài cửa. Trên đường về, tôi lải nhải: “Sao lão Liễu này quái gở thế, cái nơi thế này, ngoài hai chúng ta ra thì làm gì có khách, tôi vẫn còn chưa hỏi xong mà!”

Lưu Khánh Chúc lạnh giọng: “Thư viện Tử Dạ này từ 8h tối đến 12h đêm là mở cửa cho người đọc sách. Sau 12h đêm thì mở cho ai đọc, tự ngươi nghĩ đi.”

Trước giờ lão Lưu chưa từng nói đùa với tôi, câu này nói ra, tôi gai hết người, sau 12h đêm, là mở cửa cho ma quỷ? Lão Liễu là bạn của lão Lưu, tuy ông ta có vẻ thích đùa cợt, nhưng chắc sẽ không đến mức lấy mạng người ra làm trò đùa. Việc đã đến nước này, nhà tang lễ chuyên thiêu xác người lại trở thành cọng rơm cứu mạng cho tôi.

Dù trong lòng có không muốn đến thế nào đi nữa thì cũng phải cắn răng mà đi.

Về ký túc, tiểu Lục vẫn giữ bộ dạng cũ, ngây ngốc nằm trên giường, trừng trừng nhìn trần nhà. Sợ mắt cậu ấy để lâu sẽ khô, thi thoảng tôi còn phải nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt.

Sáng hôm sau, tôi liền nghiến răng bắt xe đến nhà tang lễ thành phố. Thành phố có tổng cộng hai nhà tang lễ, trong đó có một là cách công ty không xa lắm. Tiểu Lục bị trúng tà, ban đêm tôi phải lái xe, cho nên quyết định chọn nhà tang lễ gần nhất.

Nhà tang lễ này quy mô nhỏ, chỉ có một tòa nhà ba tầng màu trắng, cùng một phòng hỏa táng. Hỏi thăm bảo vệ thì được chỉ lên thẳng tầng 3 gặp giám đốc.

Chắc có lẽ do tác dụng tâm lý, vừa bước vào trong đại sảnh, tôi chợt cảm thấy gió lạnh thổi vù vù. Đại sảnh tầng 1 là chỗ làm thủ tục đóng phí, thấy tôi vào cửa liền định lên tầng thì cô kế toán hỏi: “Anh có việc gì?”

Tôi vội trả lời: “Lên lầu tìm giám đốc xin việc.”

Vừa nghe thấy có người xin việc, kế toán liền sầm mặt xuống, vội xua tay: “Lên đi lên đi!”

Sau đó quay người đi về phòng.

Trong lòng tôi thầm than một câu, cuộc sống đúng là trớ trêu, làm công việc ở tầng đáy xã hội, thì hầu hết phụ nữ đều ghét bỏ không muốn nhiều lời.

Lên tầng 3, phòng giám đốc nằm ở vị trí đầu tiên, cửa không đóng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu xanh, đầu chải lệch đang ngồi nghịch máy tính. Trông thấy tôi, giám đốc trầm giọng hỏi: “Anh có việc gì? Tất cả thủ tục đều làm dưới tầng 1.”

Tôi lễ phép: “Thưa anh, tôi muốn hỏi một chút. Công th mình có thiếu nhân viên không, tôi muốn xin việc làm.”

Chỉ vừa giây trước, giám đốc còn chẳng thèm để ý, cúi đầu chơi máy tính, mà vừa nghe đến xin việc là liền đứng dậy cười nói: “Thiếu thiếu thiếu thiếu!”

“Bên mình thiếu vị trí nào? Tôi tuy chưa có kinh nghiệm, nhưng học hỏi rất nhanh. Vị trí nào gần lò hỏa táng càng tốt!”

Giám đốc nghe thế thì hai mắt sáng lên, vội vẫy tay bảo tôi ngồi xuống, niềm nở: “Khỏi cần kinh nghiệm, cũng chả cần bằng cấp. Vừa nhìn thấy cậu là tôi ưng rồi, bên tôi đang thiếu nhân viên hỏa táng, cậu xem có được không?”

Nhân viên hỏa táng chính là công nhân làm việc vận chuyển thi thể vào lò thiêu, trong cả nhà tang lễ thì vị trí này là lúc nào cũng gần lò nhất. Đây đúng là cái mình muốn, tôi cười cười gật đầu: “Được, tôi sẽ làm nhân viên hỏa táng. Nhưng tôi là tài xế ca đêm ở phố Trường Tân, công việc này là làm thêm, chỉ có thể làm đến 10h tối, được không?”

Giám đốc cười muốn rớt hàm răng, nói: “Không vấn đề, ban ngày chúng tôi có người rồi, vậy cậu bắt đầu làm từ 6h chiều đến 10h tối!”

Tôi biết, công việc tiếp xúc với người chết này rất ít người tình nguyện làm, nhưng không ngờ là xin việc lại suôn sẻ như vậy. Đặc biệt giám đốc cứ niềm nở lại khiến tôi hơi khó chịu.

Cuối cùng thống nhất với ông ta, tối nay bắt đầu đi làm. Giám đốc gọi điện xuống dưới, chỉ lát sau một công nhân hơn 40 tuổi, mặc đồ bảo hộ đi lên, giám đốc chỉ tay vào người đó, nói: “Đây là cộng sự của cậu, ai cũng gọi là Thạch Đầu, từ nay trở đi, có gì không hiểu cứ hỏi anh ấy.”

Nói xong lại quay qua Thạch Đầu: “Cậu ấy tên Lý Diệu, công nhân mới, anh hướng dẫn công việc cho cậu ta nhé.”

Người tên Thạch Đầu này từ lúc vào vẫn luôn lầm lầm lì lì, không có biểu tình gì. Tôi nghĩ cũng phải, đi làm ở nhà tang lễ, nếu cứ vui tươi hớn hở, khách hàng cũng sẽ không vui.

Ra khỏi văn phòng, Thạch Đầu không nói gì với tôi, chỉ cắm đầu đi. Xuống đến tầng 1, vừa hay gặp một nhà có thân nhân quá cố đến hỏa táng. Tầng 1 ngoài đại sảnh ra thì bên phải hành lang còn có một nhà xác, thi thể được đẩy ra hành lang, nơi đến chính là lò hỏa táng.

Nhà đó trông thấy thi thể bị đẩy vào hành lang dài thì bật khóc thảm thiết thương tâm. Mấy nhân viên làm việc đi theo, liếc tôi một cái rồi cúi đầu đẩy qua. Không biết có phải linh cảm hay không, mà tôi cứ có cảm giác, ánh mắt của những nhân viên đó như có gì muốn nói.

Quay về ký túc xá, tôi đơn giản sắp xếp một chút, giao tiểu Lục cho lão Lý chăm sóc, ăn cơm chiều xong liền chạy tới nhà tang lễ, bắt đầu buổi làm việc đầu tiên của mình.

Cho tới hôm nay, bản thân đã gặp ma nhiều lần, nhưng không hiểu sao, nhắc đến ba chữ nhà tang lễ, trong lòng vẫn căng thẳng không nói nên lời. Có điều vì tự cứu bản thân, vì cứu tiểu Lục, dù có thế nào tôi cũng phải đi làm.

Vào trong sảnh, vừa lúc cô gái làm kế toán tan ca, gặp mặt, nghĩ trước sau cũng là đồng nghiệp, thôi thì chủ động chào hỏi một câu. Nhưng chưa kịp chào thì cô ta đã tránh thật xa, chạy nhanh vào chỗ quẹo vào sân rồi ra ngoài cổng. Trong lòng không khỏi khó chịu, phụ nữ mà như vậy quá hợm hĩnh rồi.

Vào trong thì gặp cộng sự mà lúc sáng giám đốc giới thiệu, Thạch Đầu. Trông thấy tôi, Thạch Đầu vẫn cái bộ dạng vô cảm, lạnh lùng gật đầu. Thấy anh ta không có ý nói chuyện, tôi đành đi theo. Trên đường đi từ đại sảnh đến phòng hỏa táng, tôi thắc mắc hỏi: “Thạch Đầu đại ca, tôi tò mò chút. Cô kế toán tan ca rồi, tối nếu có người muốn đến hỏa táng thì ai thu tiền?”

Rốt cuộc thì Thạch Đầu cũng mở miệng: “Chúng ta không so được với nhà tang lễ thành phố bên kia, thường ngày người đến đây hỏa táng không nhiều lắm. Nếu qua 6h chiều, ai đến làm thủ tục sẽ không lấy tiền!”

“Không lấy tiền?”

Thạch Đầu gật gật, nói tiếp: “Ngày hôm nay đi làm buổi đầu, cậu phải nhớ cho kỹ, ra vào phòng hỏa táng thì phải khóa cửa, biết chứ? Còn nữa, bất kể tình huống nào xảy ra, cũng không cho người nhà đi vào.”

Tôi gật đầu: “Thạch đại ca yên tâm, tôi là tài xế, thói quen khóa cửa cũng giống thói quen rút chìa khóa xe, tôi sẽ nhớ rõ!”

Thạch Đầu không nói nữa, dẫn tôi vào phòng hỏa táng, giới thiệu qua về máy móc và phím bấm thao tác. Công nhân nhà tang lễ này không nhiều, đến 9h30 tối, toàn khu nhà đã chẳng còn bóng người. Tuy trong lòng rất e dè, nhưng cũng may, những chuyện mà người ta hay kể về nhà xác như có xác chết vùng dậy, hay tiếng khóc vất vưởng, đều không có.

Thoáng thở dài nhẹ nhõm, tôi chuẩn bị kết thúc buổi làm việc đầu tiên. Thay quần áo, tôi vừa đi ra đại sảnh thì gặp một bà lão đang chạy hồng hộc về phía này. Bà lão gầy trơ xương, có vẻ rất gấp gáp, thấy bà ta sắp quẹo phải, tôi mở miệng hỏi: “Đại nương, đã hết giờ làm, bà có chuyện gì?”

Bà lão thấy tôi thì dừng bước, sốt ruột hỏi: “Anh bạn trẻ, hết giờ rồi à. Có thể xin cậu một chuyện không?”

Tôi khó hiểu: “Đại nương, hết giờ làm, máy móc tắt hết rồi. Bà có người nhà muốn hỏa táng thì mai hãy tới!”

Bà lão nghe vậy thì khóc toáng lên, thấy bộ dạng run rẩy rất đáng thương, tôi thầm nghĩ chắc bà ấy mất đi người thân, không đành lòng, an ủi một câu: “Đại nương, người chết rồi không thể sống lại. Bà bớt đau buồn. Bà muốn hỏa táng ai, cứ nói cho cháu, sáng mai cháu sẽ làm đầu tiên!”

Không ngờ bà lão lại vỗ vào ngực mình, nói một câu khiến tôi suýt đái ra quần: “Là chính ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0