Chuyến xe bus số 13

Phần 43

2022-03-27 03:33:00

Phần 43: KÝ ỨC GIẾT NGƯỜI
Trông cái dáng gầy gò này, chắc hẳn đó chính là tay bảo vệ. Trên tay hắn còn cầm cái gậy sắt dài cả mét, đứng đó nhìn, đằng đằng sát khí.

Hoàn Tử Đầu nheo mắt chỉ về phía trước: “Kia có phải tay bảo vệ không?”

Thuận Tử gật đầu: “Nhìn dáng người thì chắc là ông ta.”

“Mẹ nó, còn cầm gậy sắt làm gì? Định treo bọn ta lên trần như đám xương sườn kia à? Tay này uống nhiều rượu quá rồi sao?”

Tên Hoàn Tử Đầu này sợ ma quỷ muốn chết, nhưng chỉ cần đó là người thì lá gan của hắn lại khác hẳn. Nói đoán, hắn giật cái búa sắt trong tay Thuận Tử, lập tức sải bước về hướng người đang đứng trên đống rác.

Tay bảo vệ vẫn đứng đó im lìm, trông không có vẻ gì là sợ Hoàn Tử Đầu cả. Tính cách Hoàn Tử Đầu nóng nảy, sợ hắn gây ra án mạng, tôi vội chạy theo giữ chặt lại: “Huynh đệ đừng manh động, Thuận Tử là cảnh sát, để cậu ta xử lý đi!”

Thuận Tử giật mình, rồi mới định thần, nói nhỏ: “Huynh đệ, cho dù chính tay hắn khóa cửa nhà kho, cũng chẳng phải là phạm pháp, tôi xử lý kiểu gì?”

Tiểu Lục đằng sau nói: “Trong kho có cái hòm gỗ, trong hòm có thi thể!”

Thuận Tử nghe vậy thì kinh hoảng: “Cái gì? Có thi thể? Hắn giết người?”

Hoàn Tử Đầu gật đầu: “Tay bảo vệ này hình như là kẻ biến thái, trên trần kho hàng treo đầy xương sườn người!”

Thuận Tử nuốt nước bọt, không nói thêm, vội vàng lấy điện thoại ra gọi người. Tay bảo vệ có vẻ thấy chúng tôi gọi điện báo án, lập tức xoay người bỏ chạy. Hoàn Tử Đầu định đuổi theo nhưng Thuận Tử túm chặt hắn lại, nói: “Cường ca đừng đuổi, tay hắn còn cầm gậy sắt, nguy hiểm lắm.”

Bốn người đành đứng chờ trước cửa kho hàng, 20p sau thì có mấy xe cảnh sát hú còi đi vào bãi rác. Cảnh sát xuống triển khai phong tỏa hiện trường, lấy lời khai mấy người chúng tôi rồi cho ra về.

Về ký túc, Tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu lại rủ nhau đi uống, tôi thì chờ đến đúng 11h đêm, lái chiếc xe 13 ra khỏi bãi đỗ.

Đêm nay khách lên xe không nhiều, chẳng hiểu sao đột nhiên tôi lại nhớ đến bác Lục, nửa tháng trước ông ấy bảo mình đi tìm đồng tiền hổ văn, từ đó đến nay chưa thấy xuất hiện.

Bác Lục đã làm gì, đi đâu? Vì sao ông ấy muốn tôi đi tìm đồng tiền hổ văn, rồi lại không tới lấy?

Đếm xường giấy, tôi xuống xe đi tiểu, lúc quay lại ghế lái chuẩn bị khởi hành thì chợt nghe tiếng bước chân dồn dập đằng sau.

“Bịch bịch bịch…” một cô gái xinh đẹp đang chạy hối hả lên xe.

Thang Nghiêu?

Tôi thở dài, gần đây toàn gặp chuyện không hay, nỗi bực dọc đã lấn át nỗi sợ, tôi la lớn: “Sống thì hăng hái, chết cũng nên yên ổn, cô đủ rồi đấy!”

Thang Nghiêu ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Lái xe đi!”

Tôi bất đắc dĩ gạt cần đóng cửa, khởi động xe bus. Trên đường về, cứ thi thoảng tôi lại ngó gương chiếu hậu, Thang Nghiêu ngồi im không làm gì, chỉ soi gương chỉnh trang đầu tóc. Thật sự hết kiên nhẫn, tôi nói: “Thang Nghiêu đúng không? Tôi không dây dưa với cô nữa, người khác thì không biết nhưng tôi biết cô đã chết từ lâu rồi, đừng giả vờ!”

Nói xong câu này, chính bản thân cũng thấy tự hào về sự dũng cảm của mình, đôi chân bất giác run lên. Thang Nghiêu mỉm cười, cất cái gương vào trong túi xách, nhẹ giọng đáp: “Anh không biết là bạn thân thì lợi hại thế nào sao? Tôi với Bạch Phàm quen biết nhau 10 năm nay, từ sau lần cứu tôi một mạng, anh cứ rủa tôi chết, không sợ tôi chia rẽ hai người à?”

Tôi cũng chả màng, lớn tiếng nói: “Cô tránh xa Bạch Phàm ra một chút, có chuyện gì thì cứ tìm tôi đây này! Đêm đó cứu cô ở đập nước, cô kể tôi nghe chuyện mình về nước thăm bạn trai, đó chính cũng là báo cáo của cảnh sát về người chết ở cái đồng hồ. Cô vẫn còn cố không thừa nhận?”

Thang Nghiêu nghe vậy thì sững người giây lát, sau đó cười gập người, mở túi xách tìm gì đó, miệng nói: “Có một số chuyện, chưa chắc anh trông thấy, nghe thấy đã là sự thật, ví dụ như…”

Nói đoạn, cô ta lấy ra một bức ảnh, đưa đến cho tôi xem. Tôi căn bản chả tin ba cái chuyện cô ta bịa ra, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Thang Nghiêu lắc đầu, quay trở lại ghế ngồi, lấy gương ra soi, không nói gì thêm.

Cũng giống như lần trước, xe về đến thành phố thì cô ta xuống. Tôi đánh xe lại công ty, xoay người mở cửa thì chợt thấy bức ảnh rớt tại vị trí Thang Nghiêu ngồi, hẳn là lúc đó thấy tôi không thèm nhìn, nên cố ý để lại.

Đi đến nhặt bức ảnh lên, tôi giật mình nhận ra, đó là ảnh Hoàn Tử Đầu, tôi, tiểu Lục và Thuận Tử gặp nhau lúc ở bãi rác. Cô ta theo dõi mình? Chụp bức ảnh này, cô ta có ý gì? Nghĩ nghĩ, tôi cất bức ảnh vào túi, quay về ký túc xá.

Tiểu Lục với Hoàn Tử Đầu đi uống rượu còn chưa về, trong lòng tôi cứ miên man suy nghĩ về chuyện tay bảo vệ. Vì sao hắn lại giết người? Chắc là vì báo thù chuyện 10 năm trước, không biết cảnh sát đã bắt được hắn chưa.

Nếu cảnh sát bắt tay bảo vệ, việc gặp hắn để hỏi chuyện hỏa hoạn khi xưa liền khó khăn, nếu cảnh sát chưa bắt được, thì tôi vẫn còn một tia hy vọng.

Nhất định mình phải làm cho rõ, hỏa hoạn 10 năm trước, là tay bảo vệ gây ra hay là lão Lưu đốt!

Tuy việc đi tìm hắn rất nguy hiểm, nhưng theo tôi thì đáng giá, ít nhất thì cũng góp phần để hiểu rõ về chuyến xe 13 ma quái này, đáng!

Tối đó ngủ ngon, tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu về lúc nào tôi cũng chả biết. 7h sáng, trở mình dậy ra ngoài ăn sáng.

Do phát hiện thi thể nên cả bãi rác bị phong tỏa gần hết, các cảnh sát cắt cử canh gác, không cho người lạ đến gần giới tuyến. Nhướn cổ nhìn vào trong, thấy Thuận Tử cũng đang có mặt, bèn lớn tiếng gọi: “Này, Thuận Tử!”

Trông thấy tôi, cậu ta chạy ra hỏi: “Huynh đệ, sao anh lại đến đây?”

Tôi vội nói: “Có bắt được tay bảo vệ không?”

“Chưa bắt được, gã này gầy gầy mà chân nhanh như sóc, cảnh sát tìm kiếm khắp nơi xung quanh nhưng không thấy bóng dáng.”

Nói xong, cậu ta nghĩ nghĩ gì đó, lại hỏi: “Huynh đệ, đừng trách tôi nhiều chuyện. Rốt cuộc anh tìm gã bảo vệ có việc gì?”

Thuận Tử là người trong cuộc, tôi cũng không muốn giấu, đáp: “Là về chuyện vụ hỏa hoạn ở 2386 mười năm trước, tôi muốn hỏi xem có phải hắn phóng hỏa thật không.”

Thuận Tử bật cười: “Huynh đệ, tay bảo vệ đã phải ngồi tù 10 năm, từ lúc bắt cho đến khi xét xử, hắn đều nhận tội, có gì phải hỏi lại chứ?”

Tôi cười gượng: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nghe chính miệng hắn nói thôi.”

Thuận Tử định nói thêm thì cảnh sát phía trong gọi cậu ta đến hỗ trợ, Thuận Tử đáp một tiếng rồi quay người, lúc gần đi còn ghé sát tai tôi nói: “Huynh đệ, nể tình anh có quan hệ với Cường ca, tôi dặn anh câu này. Tay bảo vệ vô cùng biến thái, chúng tôi đã giám định, tất cả xương treo trên trần nhà đều là xương người. Nếu anh gặp hắn, có giết hắn cũng sẽ tính là tự vệ!”

Nói xong thì cậu ta rảo bước vào trong. Câu nói của Thuận Tử làm tôi giật mình, thật không ngờ đống xương sườn treo ở trên trần nhà kho thật sự là xương người!

Còn nhớ đêm đó, máu nhỏ cả vào mặt, vào tay mình… không khỏi nổi da gà.

Trước mắt không rõ tung tích tay bảo vệ, việc điều tra về lão Lưu trở nên bế tắc. Suy đi tính lại, tôi quyết định sẽ thử vận may, đi bộ quanh khu vực lân cận.

Nơi đây cách khu nhà 2386 không xa, phía ngoài bãi rác là vài ngôi nhà cấp bốn đơn sơ, người dân sống ở đây còn bần cùng hơn người sống ở khu 2386 đó. Phần lớn họ cũng là những người có tuổi lưu lạc đến nơi này, điểm khác nhau với tay bảo vệ, là họ không đi bới rác, mà ban ngày đẩy xe vào thành phố thu mua phế phẩm, sau đó bán lại kiếm chênh lệch.

Tôi tản bộ đến một căn nhà gần đó, căn nhà nhìn như sắp sập đến nơi, mái đã bị oxy hóa hết, vá chằng vá chịt bằng những miếng cao su đen. Một bà lão đang ngồi trước sân phân loại ve chai, tôi đinh tiến lên hỏi thăm thì có ông cụ đẩy xe ba bánh tới, trông thấy tôi, liền dừng xe, hỏi: “Cậu đến đây có việc gì?”

Tôi lễ phép: “Chào bác, cho cháu hỏi thăm một chút, bác có trông thấy một người thấp bé, gầy, lưng còng, nửa gương mặt còn bị bỏng nghiêm trọng không?”

Ông lão nghe thấy thì cau mày: “Chà, từ sáng sớm đến giờ, đã có vài cảnh sát tới hỏi về người này. Thật sự là tôi không thấy ai như vậy, kho hàng bên kia có người chết à?”

Tôi cười cười, gật đầu: “Dạ, không có việc gì đâu bác, cháu không quấy rầy nữa!”

Quay đầu nhìn chiếc xe ba bánh chất đầy đồ lỉnh kỉnh, tôi bèn giúp ông lão đẩy. Thấy tôi giúp, ông cụ vui lắm, đẩy xe vào sân sau, tôi xoay người rời đi. Chợt có tiếng gọi: “Anh bạn trẻ, rớt đồ kìa!”

Hóa ra là vừa rồi đẩy xe, tôi đánh rơi bức ảnh trong túi. Ông cụ nhặt ảnh lên, nhìn qua, chợt cau mày, nói nhỏ: “Này, hình như cách đây ít lâu, tôi có gặp qua người này, đẩy một cái hòm gỗ vào khi hàng.”

Tôi giật mình: “Hòm gỗ?”

Ông cụ gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn tôi, nói: “Đúng thế, một cái hòm gỗ lớn!”

Trong kho hàng chỉ có duy nhất một cái hòm gỗ, đó chính là cái hòm có xác chết tối qua chúng tôi phát hiện. Tôi hít sâu một hơi, thi thể trong cái hòm đã thối rữa nghiêm trọng, hẳn nó đã ở lâu trong kho. À mà khoan, tay bảo vệ tình nghi giết người, nhưng hắn đâu có mặt trong ảnh?

Vậy là ai đẩy cái hòm vào kho? Tay bảo vệ có đồng bọn chăng?

Hoặc rất có thể, người đó không phải do tay bảo vệ giết!!

Nghĩ đến đây, lòng tôi rung mạnh, trên bức ảnh đều là anh em của tôi, là tiểu Lục, hay Hoàn Tử Đầu? Sao chuyện lại biến thành như thế này?

Đã gặp biết bao chuyện, hiện giờ đối với tôi mà nói, lòng tin chỉ như một miếng băng mỏng, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Cố trấn định tinh thần, tôi nói với ông cụ: “Bác, bác nói con nghe, ai là người bác trông thấy đẩy cái hòm vào kho hàng?”

Ông cụ tỏ ra nghiêm túc, giơ tay lên, chỉ vào một người trong bức ảnh…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0