Phần 36
2022-03-27 03:33:00
Nghe lão Lưu nói một cách chắc chắn như vậy, sự tò mò trong tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn, quyết định phải xem thứ gì ở trong quan tài!
Xem ra còn phải ở lại thêm mấy hôm, nghĩ mãi cuối cùng vẫn dày mặt gọi điện xin lão Vũ nghỉ phép. Nói với lão Vũ rằng mình phải làm phù rể, anh ta không nói lời nào, cười khẩy rồi cúp máy.
Thực ra tôi chả quan tâm lão Vũ có tin hay không, tôi nắm trong tay bí mật về động quỷ, và có thể lật bài ngửa với anh ta bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau, tôi lại đến tiệm bán quan tài để theo dõi gã chủ. Điều lạ là gã sinh hoạt có vẻ rất bình thường, vẫn như hôm qua, gã ngủ dậy, cúi lạy cái quan tài màu đen, sau đó dắt xe máy ra đi dạo.
Lần này đã có kinh nghiệm, nhân lúc hắn vừa đi khỏi tôi liền nhảy vào trong sân. Một người trong thôn hôm qua mới chết, sân lại thiếu đi một cỗ quan tài, không có gì bất thường nhưng thâm tâm tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Đang định nhảy cửa sổ vào nhà thì đột nhiên bên ngoài có tiếng hét lớn: “Cậu kia, sao lại ăn trộm?”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là mụ béo trong nhà lợp ngói lưu ly, người vừa chọc tức mình hôm qua. Không vào được nhà nữa, tôi đành bước nhanh ra cổng lớn, không để ý, chợt bị vấp vào viên gạch dưới chân.
Rầm một tiếng, tôi ngã sấp xuống cạnh cỗ quan tài đặt ở sân. Dựa tay vào quan tài đứng dậy, giờ mới chợt nhận ra, trên đầu hai cỗ quan tài còn có hai hình nhân nhỏ bằng giấy. Điều khiến tôi sửng sốt hơn nữa là trên hai hình nhân có viết chữ:
Lý Diệu…
Lưu Khánh Chúc!
Người giấy trên quan tài đã đủ làm người ta sởn tóc gáy, huống hồ trên đó còn viết tên của tôi. Chẳng chút suy nghĩ, tôi giật hình nhân viết tên mình xuống, xé nát.
Bên ngoài cổng, mụ béo vẫn đang kêu gào: “Tên trộm này còn không chịu ra, định trộm quan tài trước mặt ta à?”
Tôi thật sự mất hết kiên nhân, vội đứng dậy mắng: “Bà béo, bà không lo đi hái nấm, theo dõi tôi làm gì?”
Mụ béo nghe thấy liền nổi giận, giơ cánh tay núc ních như giò heo chỉ vào mặt tôi: “Nói ai béo? Ngươi ra đây, ra đây!”
Lần này gã chủ vừa mới đi, đang định mở cỗ quan tài đen xem bên trong có gì thì lại bị mụ béo gây chuyện, tính nóng của tôi cũng nổi lên, đùng đùng trèo tường nhảy ra ngoài.
Chưa kịp xông lại thì bỗng có tiếng xe máy từ xa lại gần, gã chủ đã về!
Dù sao lẻn vào nhà người khác, tôi cũng đuối lý, lại bị mụ béo bắt quả tang, tôi chẳng rảnh cãi nhau với mụ, bèn cắm đầu chạy dọc đường thôn. Dọc đường tôi cứ nghĩ mãi, thực tế mà nói, thôn này nhỏ, nếu phải đi bằng xe máy thì hẳn quãng đường không gần, sao cứ lần nào mình lẻn vào, gã cũng về đúng lúc như vậy?
Nhớ lại hai cỗ quan tài trong sân, thật sự hoang mang. Năm cỗ quan tài nay chỉ còn hai, hơn nữa trên đó còn đặt hình nhân viết tên tôi và lão Lưu, đây là một loại bùa chú ư?
Nghĩ đến Lưu Khánh Chúc, bỗng tôi ngây người. Chết mẹ rồi, vừa nãy mải cãi nhau với mụ béo, quên mất không giật hình nhân có tên lão xuống. Xé của mình mà không xé của lão, nếu nghe được, lão sẽ nghĩ mình là loại người gì.
Nhưng việc đã đến nước này, quay lại không kịp nữa, chỉ có thể căng da đầu mà báo lại với Lưu Khánh Chúc.
Đi về đến chỗ cây liễu, thấy năm sáu đứa trẻ đang chơi trò đuổi bắt, rất vui vẻ. Nhưng ven đường các đó không xa thì có một bé gái ngồi bó gối, ánh mắt đáng thương đang im lặng ngước nhìn.
Bé gái này khá quen mắt, hình như chính là đứa bé mà hôm nhà Lý Cương đưa tang, nó nhìn tôi thì phải. Đi tới hỏi nó một câu: “Tiểu muội muội, sao em không chơi cùng bạn?”
Con bé ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nói: “Đông quá rồi!”
Tôi nhìn về phía đám trẻ đang nô đùa: “Gì mà nhiều, chỗ chơi rộng rãi như vậy, chỉ có năm sau bạn thôi mà!”
Con bé nghe thế bèn ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm: “Là mười lăm, mười sáu bạn chứ!”
Bé gái xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to trong veo không giống loại trẻ em bướng bỉnh hay nói dối. Câu mười lăm mười sáu bạn của nó khiến tôi dựng tóc gáy, quay lại đếm cẩn thận.
Sáu đứa!
Bé gái này chưa biết đếm ư?
Còn chưa kịp mở miệng, con bé đã giơ ngón tay lên chỉ: “Kia kìa, các bạn đều đứng ở kia!”
Nhìn theo ngón tay con bé, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, đất trống!!!
Đây chẳng phải là đất trống sao, một bóng người cũng chẳng có, sao con bé lại nói là có một đám bạn? Chuyện này thật khó hiểu, tôi cũng chẳng rảnh đôi có với nó, bèn xoay người bỏ đi.
Chợt con bé lại túm lấy gấu áo tôi, mở to đôi mắt, nói: “Ca ca, sao ca cac cứ đi cùng một cụ ông bị cháy đen thế?”
Câu nói ban nãy tôi cho là nó chỉ nghịch ngợm, giờ lại đột nhiên thốt ra một câu khác. Cụ ông bị đốt cháy, không phải Lưu Khánh Chúc thì còn ai vào đây? Mà điều đáng nói là hai hôm trước, ông cụ tóc bạc cũng nói vậy, tôi nghĩ ông ta già lẫn nên không để ý.
Giờ con bé ngây thơ trong sáng, không thù không oán lại nói một câu y chang, thật sự làm tôi chấn động. Ông già tóc bạc nói là ma chết cháy, con bé lại nói là cụ ông bị đốt, trùng hợp?
Tại sao tất cả đều có liên quan đến lửa, mười năm trước, hẳn người bị hỏa hoạn chết phải là Lưu Vân Ba chứ?
Tôi cứ ngây người mà bước đi, trong lòng là hàng tá những câu hỏi, những suy đoán. Bắt đầu từ lúc ở Hổ Yêu Sơn về, tôi đã tin tưởng lão Lưu tận thâm tâm. Nhưng bên cạnh đó tôi cũng từng nghe nói, trẻ em ngây thơ trong sáng, có khả năng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Hít sâu một hơi, mặc kệ thế nào, đã đi chung với lão Lưu lâu như vậy rồi, ngoài cái tính lạnh như băng thì lão cũng chưa hại ai bao giờ.
Nghĩ đến đây, tôi lựa chọn nghe theo trực giác, đó là tin tưởng Lưu Khánh Chúc.
Quay về chỗ ở, nhà trưởng thôn chẳng có một bóng người. Mấy ngày nay liên tục có thôn dân chết, trưởng thôn với lão Lưu bận tối mắt tối mũi. Theo lão Lưu nói, những cái quan tài giấy đã được chôn từ 10 năm trước, giờ bị bà lão đào ra, rồi một người phụ trách việc giao nó đến từng nhà!
Như vậy thì ngoài bà lão họ Quan, trong đám thôn dân bề ngoài thiện lương chất phác này, ít nhất còn có hai người có liên quan đến quan tài giấy. Châm điếu thuốc ngồi trong sân, ngẫm lại cuộc đời thật trớ trêu, ai cũng nói muốn sống cuộc sống giản đien, kết quả bạn tin, cho đến khi bị người ta đùa giỡn đến chết mới biết họ chỉ nói mồm mà thôi!
Là người và người với nhau, chung sống thật quá khó khăn!
Tối đến trưởng thôn và lão Lưu trở về, tôi kể hết chuyện ban ngày ở nhà gã bán quan tài, đương nhiên bao gồm cả việc không kịp xé hình nhân có tên lão. Nghe xong lão Lưu không tức giận mà cười khẩy: “Không đáng ngại, tên bán quan tài năng lực không lớn, không trù chết ta được!”
Kỳ thật, chuyện gặp bé gái chỗ cây liễu cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, do dự cuối cùng vẫn không nói ra. Lão Lưu đã vất vả cả ngày, vừa xoay người liền nằm xuống giường. Tôi hỏi: “Lão Lưu, liệu bà lão phía thôn tây có tiếp tục đào mộ lấy quan tài giấy không? Chúng ta phải xử lý từ căn nguyên mới được.”
Lão Lưu nhắm mắt, nói nhỏ: “Giờ ngươi mới nghĩ ra à, ta đã sớm bảo trưởng thôn sai người giám sát bà lão. Nhưng bà ta đã đào mộ từ lâu, không phải mới một chốc một lát, số lượng quan tài giấy bị bới ra chắc chắn không ít. Còn phải tìm được kẻ chuyên giao quan tài mới được!”
Đúng vậy, người đào quan tài giấy thì tìm được rồi, nhưng người chôn và người chuyên giao quan tài thì hiện chưa có manh mối nào.
“Nói gì thì nói, chắc chắn gã bán quan tài kia có vấn đề. Theo tôi, không phải người chôn thì hắn chính là người đi giao!”
Lão Lưu trở mình, thấp giọng: “Ngươi đoán bừa vậy chẳng có cơ sở. Việc giao quan tài đều phải chờ buổi tối thôn dân đi ngủ hết mới làm được. Thay vì ở đây đoán mò, chẳng bằng ngươi nửa đêm đi dạo một vòng xem?”
“Đi dạo một vòng? Trong thôn nhiều người chết như vậy đã đủ ta môn rồi, có ông đi cùng chưa chắc tôi đã dám đi nữa là!”
Còn đang chờ Lưu Khánh Chúc trả lời thì đã nghe tiếng lão ngáy khò khò. Đã mấy hôm nay đi xử lý việc quan tài giấy, lão thật sự đã thấm mệt. Tôi nằm xuống mà đầu óc đầy suy nghĩ, chẳng ngủ nổi, việc lớn nhất bây giờ muốn làm, là quay về công ty lật bài ngửa với lão Vũ, bắt hắn chỉ mình cách thoát khỏi chuyến xe 14 quái quỷ này.
Nhưng cái chính là hiện tại thôn Đường Oa Tử liên tiếp chết mấy người, ai ai cũng hoang mang, nếu chưa xử lý xong chuyện ở đây, không chỉ có lão Lưu chưa đi được, mà bản thân tôi cũng không đành lòng.
Sự việc vẫn cần người giải quyết, nghĩ đến đây tôi cắn chặt răng quyết định, qua 12h đêm nay sẽ đi dạo một vòng quanh thôn tìm manh mối!
Nghĩ miên man, tôi chợp mắt một chút, đến 12h thì dùng hết dũng khí vùng dậy. Nửa đêm ở nông thôn, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, bóng tối vô tận, sự yên tĩnh khiến người ta có một cảm giác khủng bố không nói nên lời.
Tôi lang thang bất định quanh cái thôn nhỏ, để ý có vài hộ sợ ban đêm ngủ say bị ai lén bỏ quan tài giấy vào, nên để đèn sáng cả đêm. Nhờ chút ánh sáng ít ỏi này, tôi cố cổ vũ bản thân: “Lý Diệu, thân đồng tử (còn trinh), sợ gì ma quỷ!”
Đi qua gốc liễu già, vẫn không thấy gì bất thường, cuối cùng tâm trạng tôi mới giãn ra một chút. Dừng chân nhìn điện thoại, đã quá nửa đêm rồi, hôm nay không ai giao quan tài giấy sao?
Đúng lúc đang phân vân thì đột nhiên nghe tiếng két giữa đêm thanh vắng, cách đó không xa, cánh cửa một nhà rộng mở.
Vội chạy nhanh lại nấp nhìn trộm, một người cõng cái bao tải bước ra khỏi căn nhà. Trong lòng tôi chắc chắn, kẻ chuyên giao quan tài đã lộ diện!!!
Người này ngó đầu ra cổng, nhìn trước nhìn sau, thấy không có động tĩnh, mới xoay người đi về phía khúc cua. Tôi vốn định lại gần xem rốt cuộc là nhà ai, nhưng thấy người đó đi nhanh quá, sợ mất dấu nên vội chạy qua khúc cua đi theo.
Kẻ cõng bao tải trên đường đi rất cẩn trọng thi thoảng lại dừng chân quan sát xung quanh. Tôi cố gắng giữ vững khoảng cách để không bị phát hiện, đi theo chừng được hơn 10p, bỗng hắn dừng lại bên bờ tường một căn nhà. Nhìn bộ dạng thì giống như đang đợi ai đó, trong lòng tôi chân động, kẻ giao quan tài không chỉ một mình?
Chẳng bao lâu, quả nhiên từ một khúc cua khác xuất hiện một bóng người đi tới. Cả hai thì thầm với nhau gì đó, liền một trước một sau, tiếp tục lên đường.
Lúc cả hai đi ngang qua một căn nhà sáng đèn, tôi kinh ngạc khi nhìn rõ dáng dấp người cõng bao tải. Thân hình phốp pháp, dáng đi vụng về, chính là mụ béo ở căn nhà lợp ngói Lưu Ly!
Bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lần nào lẻn vào nhà gã bán quan tài, gã đều kịp thời quay về, hóa ra do mụ béo mật báo. Khỏi phải nói, bóng người đi đằng trước mụ ta không ai khác, chính là gã bán quan tài!
Biết được kẻ giao quan tài là ai, thế là đủ, tôi quyết định không đi theo nữa, nhanh chân quay trở lại nhà gã bán quan tài. Cỗ quan tài đen kia, đến lão Lưu cũng tò mò, tôi vẫn luôn muốn biết rốt cuộc bên trong nó có gì. Giờ cả hai đã cùng ra ngoài, đây là cơ hội tốt nhất cho mình khám phá.
Lần thứ tư đến cái cửa hàng đồ tang lễ này, cánh cổng vẫn khóa chặt như thường lệ, tôi ngựa quen đường cũ bật tường leo vào. Nhờ ánh sáng đèn flash, lại chui cửa sổ vào trong căn phòng âm u chất đầy đồ tang lễ.
Sàn nhà chất đầy vòng hoa tiền vàng, còn nhiều hơn hôm trước, cẩn thận lách mãi mới đến được chỗ cái quan tài màu đen. Hít sâu một hơi, chuẩn bị tất cả những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, tôi chậm rãi đẩy nắp.
Thứ bên trong quan tài bất thình lình hiện ra trước mắt, trăm triệu lần tôi cũng không ngờ được. Quá sợ hãi hét lên, tôi ngồi bệt xuống đất…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro