Chuyến xe bus số 13

Phần 254

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 254: CHUẨN BỊ PHONG GIẾNG
Cơ thể Quách Chế Phiến bị đào rỗng, chết thảm ngay lề đường. Tiểu Lục thấy vậy hoảng loạn định ghé lại gần, tôi vội giữ chặt, kéo cậu ta lại, nói: “Đừng qua đó, bà lão giết đấy, chạy mau!”

Tiểu Lục sửng sốt, dùng sức giật tay tôi ra, nét mặt khó tin, nói: “Huynh đệ, đầu anh không có vấn đề đấy chứ? Trước đây có việc thì đổ cho ma quỷ làm, giờ thì hay rồi, xảy ra án mạng, anh lại đổ cho người làm, hơn nữa còn đổ cho bà lão vô tội?”

Tự nhiên thì lại tái phát cái bệnh đầu gỗ, tôi chẳng rảnh giải thích cho cậu ta, cũng mặc kệ cậu ta có đồng ý hay không, vội vàng vừa kéo vừa chạy.

Làm hỏng chuyện tốt ngày 15 âm lịch, có thể tưởng tượng được bà lão hận tôi đế nhường nào. Rõ ràng Quách Chế Phiến chạy trước chúng tôi, bà ấy lại giết hắn trước sau đó đặt cái xác ngay ven đường, có vẻ bà ta chưa sốt ruột giết tôi ngay, mà đang muốn đùa bỡn đã.

Mới chạy được một đoạn, tiểu Lục lại thở hồng hộc ngồi phịch xuống đất, nói gì cũng không chịu chạy tiếp, tôi quay đầu nhìn, không thấy có ai ben đứng lại nghỉ ngơi.

Con người trong tình huống sợ hãi cực độ thì chạy trốn là phản ứng bản năng, nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, thì có chạy xa mấy cũng ích gì? Thực sự trong lòng đã trống rỗng, đêm nay xong rồi! Đứng dựa vào tường, tôi thở hồng hộc nói với tiểu Lục: “Tiểu Lục, hôm nay là tôi làm cậu liên lụy. Mục tiêu của bà ấy là tôi, cậu mau chạy về trước đi!”

Tiểu Lục không kiên nhẫn, xua tay: “Anh có thôi đi không? Cứ như bị tâm thần vậy, tôi chạy đi đâu giờ? Hung thủ có khả năng đang ở gần đây, nhưng anh cũng không thể đoán mò đó là bà lão được!”

Dứt lời, cậu ta rút điện thoại ra gọi 110.

Báo cảnh sát xong, tiểu Lục đứng dậy nói: “Đi thôi huynh đệ, trước khi cảnh sát tới, chúng ta phải bảo vệ thi thể Quách Chế Phiến, đừng để hung thủ mang đi phi tang!”

Thấy tiểu Lục muốn quay lại, tôi sợ toát mồ hôi. Đang định ngăn cản cậu ta thì chợt thấy cách đó không xa, một bóng người thấp bé đứng trong bóng tối. Bà lão vừa cười khanh khách vừa bước ra, cất giọng khàn khàn: “Tiểu tử, thấy ta sao lại chạy? Ta theo ngươi lên Bắc Kinh làm chứng, ngươi còn chưa cảm ơn đấy!”

Tiểu Lục bước lên phía trước, thấp giọng cười nói: “Đại nương, bên kia đường có người chết, bà ngàn vạn lần đừng qua đó!”

“Ha ha… ha ha…” bà lão nghe vậy cúi đầu cười, chân vẫn bước về phía chúng tôi.

Xong rồi! Nhớ đến cơ thể bị đục một lỗ hổng của Quách Chế Phiến, lòng tôi lạnh từ trong xương tủy.

Bà lão tới ngày càng gần, nhưng đột nhiên cau mày, giống như gặp cường địch, vội lùi nhanh về phía bóng tối. Một cơn cuồng phong quét qua, tôi nghe thấu tiếng hét điếng tai của bà lão, tiểu Lục vội xắn tay áo, nheo mắt muốn chạy sang, tôi giữ chặt câu ta lại: “Cậu con mẹ nó muốn làm gì?”

Tiểu Lục bực tức: “Anh không nghe thấy bà lão kêu thảm à? Đến tám chín phần là trông thấy hung thủ, tôi phải qua cứu bà!”

“Không cần ngươi cứu!” Tiểu Lục vừa dứt lời thì Đạo Điên bước ra từ khúc cua, lạnh lùng nói.

Đạo Điên tới, hiển nhiên là đại họa ở gần đây, tiếng hét trong bóng tối vừa rồi là do nó đến ư? Đại họa lại cứu tôi một mạng ngay trước mắt Đạo Điên!

Vất vả lắm mới bao vây được đại họa trong hang ổ của nó, kết quả lại bị tôi khiêng đi, lúc này Đạo Điên không còn vẻ cợt nhả thường ngày nữa, anh ta nghiêm túc, đi về phía bóng đêm, gằn giọng nói: “Chỗ này không có việc của hai người, quay về đi!”

Dứt lời, anh ta lôi cuốn sách bìa đen trong tay nải ra, từ từ biến mất ở bóng tôi trước mặt. Đạo Điên đã từng nói, chỉ cần anh ấy có được đồng tiền, sẽ thu thập được đại họa, hóa ra một cuốn săch và một đồng tiền là đủ.

Trong bóng tôi có cả bà lão lẫn đại họa, tôi tin Đạo Điên không hề tự tin đến mức mù quáng, anh ta có bảo hiểm trong người, khỏi cần tôi lo lắng thay. Nghĩ đoạn, tôi vội kéo tiểu Lục chạy đi.

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-xe-bus-so-13/

Cuộc chiến của ba thế lực như thế nào tôi không biết, nhưng bản thân nhặt về được cái mạng là sự thật. Tiểu Lục thì tức mình vì tối qua tôi ngắn cậu ấy cứu bà lão, chê tôi nhát gan sợ phiền phức, sau khi về đến công ty thì giận không thèm nói chuyện.

Đối với tên đầu gỗ này, tôi sớm đã quen, nên chẳng so đo. Lão Vũ và lão Quỷ đều không có ở khách sạn, chắc họ đã đi tìm tên trộm kia.

Tôi vẫn luôn lo lắng bà lão sẽ quay lại đòi mạng mình, nhưng liên tiếp mấy ngày sau đều bình an, đến hôm thứ ba thì Đạo Điên tới tìm tôi. Nhìn nét mặt đắc ý ngời ngời của anh ta, tôi đã đoán được một nửa, đêm đó anh ta ngư ông đắc lợi, chắc chắn là rất thành công!

Đạo Điên gọi tôi ra ngoài, tôi gấp không chờ được mà hỏi tình hình hôm đó, anh ta vung phất trần, mắt sáng lên, nói: “Khó mà bắt gặp lúc hai tà ám chiến đấu, suýt nữa thì tôi đã thu thập!”

Tôi hít sâu một hơi, kết quả này coi như là một tin tốt, thiếu chút nữa, có nghĩa là còn chưa có thành công.

“Đạo trưởng, thế hôm nay anh đến tìm tôi làm gì, báo công à?”

Đạo Điên cười lạnh, quay lưng lại nói: “Tiểu tử ở đoàn phim đã chết, tà ám bắt đầu phản công, tôi đến để nhắc nhở cậu, phải cẩn thận trong những ngày tới đây. Đặc biệt là cái đập nước kia, ngàn vạn lần đừng tới đó nữa!”

Tôi gật đầu: “Sau chuyện hôm 15, tuyến xe 13 bị ngưng rồi!”

Đạo Điên xoay người định đi, tôi vội gọi lại: “Đạo trưởng, cái đêm Quách Chế Phiến chết, có phải đại họa đã tới cứu tôi trước anh một bước?”

Đạo Điên không ngoái đầu, lạnh giọng đáp: “Phải, làm sao?”

“Vậy chứng tỏ nó là tốt à?”

Đạo Điên lắc đầu: “Chỉ như vậy đã chứng minh nó tốt? Cậu không từng nghĩ, nó cứu cậu là có mục đích khác à?”

Nói xong câu này, Đạo Điên ung dung rời đi.

Mục đích khác?

Câu nơi của Đạo Điên có ẩn ý làm tôi rất khó chịu. Chẳng phải Hà tiên sinh thả nó ra để đối phó với bà lão ư, còn có mục đích gì khác?

Có điều nhớ lại thì từ lúc biết đến sự tồn tại của đại họa, nó đã cứu tôi hai ba lần liền. Đúng vậy, lúc Quách Chế Phiến bị hại, nó không ra mặt, cố tình chờ đến lúc tôi lâm nguy mới ra tay, vì cái gì nó chỉ cứu mình tôi?

Hơn nữa, chính cái đêm đó, trong bóng tối, tôi cảm nhận được một mùi rất quen thuộc…

Nhày nào tôi cũng đến khách sạn lão Quỷ và lão Vũ ở để chờ họ, liên riếp bảy ngày trời, cuối cùng cả hai đã về. Họ không làm tôi thất vọng, chuyến đi tìm tên trộm này rất thành công, cuốn sách còn lại đã có trong tay.

Lão Quỷ vui mừng khôn xiết, trái lại lão Vũ lại rầu rĩ, từ lúc về lão Quỷ cứ ôm riết lấy cuốn sách, nghiên cứu không thôi, tôi gọi lão Vũ ra ngoài cửa khách sạn hút thuốc nói chuyện.

Đưa cho anh ta điếu thuốc, tôi hỏi: “Thuận lợi không?”

Lão Vũ phả khói, khẽ gật đầu.

“Nhưng trạng thái anh không đúng, gặp được chiến hữu lâu năm sao rầu rĩ thế?”

Lão Vũ buồn buồn nói: “Có vui cũng có không vui. Cậu đoán đúng đấy, lúc Lưu Vân Ba giao cuốn sách cho anh ta, là sợ có ngày hôm nay, sợ khi mình chết, cuốn sách sẽ rơi vào tay tà ám.”

Quả nhiên là như thế, tôi nói: “Ừm, Lưu đại sư không đánh mất hoàn toàn bản thân, làm tốt lắm!”

Lão Vũ thở dài thật sâu, nheo mắt hỏi tôi: “Theo cậu, nếu 10 năm trước chúng tôi đưa đồng tiền cho anh ấy, anh ấy có đế bước như hôm nay không?”

Thì ra lãi Vũ phiền muộn là vì chuyện này, anh ta đang áy náy với chiến hữu, tôi vỗ vỗ bả vai lão, an ủi: “Cũng chưa chắc đâu lão Vũ. Năm đó anh với lão Đường làm đúng mà, Lưu Vân Ba học ba cái tà thuật không đứng đắn, nếu năm đó đưa đồng tiền cho hắn, có lẽ hắn không sống được tới giờ đâu, ai mà biết trước được.”

Không muốn lão Vũ chìm đắm trong hồi ức áy náy, tôi chuyển chủ đề: “Phải rồi lão Vũ, lần này gặp nhau, chiến hữu anh có nói năm xưa vì sao lại lấy cắp mấy thứ đó không?”

Lão Vũ xua tay: “Có hỏi, anh ấy nói lúc đó trẻ người non dạ, chẳng có mục đích gì, chỉ nghĩ nó là đồ cổ thì trộm đi thôi.”

Tôi thở dại, xung quanh chuyến xe số 13 này, tất cả mọi chuyện phát sinh, sự xuất hiện của mỗi cá nhân, mỗi số mệnh của họ đều có ý nghĩa và sự liên quan nhất định, quả thực là rất khó mà tin.

Nhắc đến cuốn sách, lão Vũ ổn định trở lại, quay đầu hỏi tôi: “Phải rồi, tôi còn chưa tính sổ với tiểu tử nhà cậu đấy. Cuốn sách cậu mang tới lần này không phải là cuốn mà tôi lấy từ động quỷ ra đấy chứ? Tiểu tử cậu không đốt nó đúng không?”

Giờ đã khác xưa, lão Vũ đang ở chung chiến tuyến, chả cần giấu diếm gì nữa, tôi cười: “Ai bảo anh cứ thần thần bí bí cố thủ cái tòa nhà bỏ hoang, một bảo bối như vậy sao tôi nỡ đốt?”

Lão Vũ cười khổ, gõ tay vào trán tôi: “Tiểu tử nhà cậu, nhìn bên ngoài thì ngốc nghếch, mà bên trong lại có quỷ! Bảo vệ cuốn sách suốt 10 năm, cuối cùng lại bị cậu lừa lấy mất!”

Lão Vũ nói đúng, giấy thì không thể giữ được lửa, tuy rằng trải qua bao gian khổ, nhưng tôi đã điều tra được vụ án, tống cổ tay lãnh đạo hủ bại vào tù, thu được vô số thành tựu. Trước mắt chỉ cần giữ được cái mạng nữa là vẹn toàn.

Đang nói chuyện rôm rả thì lão Quỷ cầm cuốn sách đi ra từ khách sạn. Tôi dịch sang một bên nhường chỗ, lão cũng chẳng chê bẩn, ngồi bệt xuống luôn, vuốt vuốt cuốn sách nói: “Xong, có bảo bối này, việc phong giếng càng dễ dàng!”

Liếc mắt nhìn cuốn sách, ngoài việc độ cũ mới bìa sách khác nhau thì nó giống hệt cuốn tôi đưa cho Đạo Điên, bèn tò mò hỏi: “Quỷ bá bá, sách này toàn ký tự lạ, ông đọc hiểu à?”

Lão Quỷ gật đầu: “Hiểu!”

Tôi liền hứng thú, còn nhớ lúc đưa cuốn sách cho Bạch Phàm và lão Lưu, họ mỗi người nói một kiểu, liền hỏi: “Rốt cuộc cuốn sách có tựa là gì?”

Lão Quỷ lật lật gáy sách, đáp: “Trảo quỷ bí thuật!”

Tôi há hốc mồm, đây đã là cái tên thứ tư! Lão Quỷ cười: “Cuốn sách còn lại trong tay, có phải cậu nghe người ta đọc tên khác nhau không?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, mỗi người đọc một kiểu, mà còn rất khác nhau nữa!”

“Thế thì đúng rồi, chỗ hay của cuốn sách nằm ở đó, nếu có duyên với cuốn sách thì trong mắt những người khác nhau sẽ đọc được nội dung khác nhau. Trong tâm nghĩ sao thì cuốn sách hiện lên như vậy!”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách mỗi người đọc một tên. Còn đang ngây người, lão Quỷ khép cuốn sách lại, thở dài nói: “Bảo bối tốt như vậy mà dùng để phong ấn giếng trấn tà, thật đáng tiếc!”

“Có cuốn sách rồi, ngay mai chúng ta đi Hổ Yêu Sơn phong giếng luôn à?”

Lão Quỷ lắc đầu: “Chưa được, mỗi thứ có cách đối phó khác nhau, tôi còn chưa biết rốt cuộc tà ám dưới giếng là cái gì!”

Đúng vậy, ai cũng chỉ biết bà lão thoát ra từ cái giếng cổ, nhưng số tuổi bà ấy không khớp với người phụ nữ nhảy giếng, cái giếng đã tồn tại mấy trăm năm, nói không chừng bên dưới có đủ loại tà ma. Mà động cơ gây án của bà lão vẫn có chỗ khó hiểu.

Đúng lúc này thì lão Vũ có điện thoại, nghe xong anh ta giật mình hô: “Lão Đường về rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0