Phần 220
2022-03-27 03:33:00
“Trị bệnh bằng cách nào?” Tôi với Hoàn Tử Đầu đồng thanh.
Ông già cười hềnh hệch, đưa tay đẩy đẩy gọng kính, ra vẻ cao thâm nói: “Cậu này bị ác ma ám, không thể đuổi đi!”
Không thể đuổi đi?
Chúng tôi nghe vậy sửng sốt, tóc vàng thấy thế vội đi tới nói: “Bác à, đây là đại ca của cháu, không phải người ngoài. Bác nhất định phải hết sức giúp đỡ!”
Ông già gật đầu: “Ta chưa có nói là không giúp. Nghề gia truyền của ta gọi là Khóa Âm Sư, phương pháp đuổi tà ma khác với thầy âm dương. Bọn họ chỉ lo việc trục xuất ma quỷ khỏi cơ thể, mặc kệ nó lại đi đâu hại người, còn chúng ta thì quan trọng nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt hậu họa!”
Ông già tự phong cho mình thành một phái, bộ dạng cao thâm, Hoàn Tử Đầu có chút phục, vội thấp giọng nói: “Vậy ngài xem, phải trục xuất ác ma trên người anh ấy đi đâu?”
Ông già quay đầu nhìn ra ngọn núi phía sau nhà máy: “Khóa động!”
Tóc vàng đứng cạnh có vẻ hiểu ý, đến trước mặt Hoàn Tử Đầu, cười hì hì: “Cường ca, bác đệ chuyên đuổi khóa động, đã nổi danh ở quê đệ. Chuyện này đảm bảo thành công!”
Hoàn Tử Đầu nghi hoặc: “Khóa động nghĩa là gì?”
“Chính là trục xuất con ma trong người này ra, nhốt nó vào trong hang không cho ra nữa!”
Hoàn Tử Đầu bừng tỉnh đại ngộ, à một tiếng: “Thế còn phải đi tìm hang núi à?”
Ông già khẽ gật đầu: “Hàng năm tôi chữa bệnh trong thôn, thôn nhà chúng tôi có một khóa âm động gia truyền, tốt nhất vẫn nên mang cậu ta tới đó!”
Chúng tôi mời ông ta đến đây chữa bệnh, mục đích là không muốn lão Vũ phải xuất đầu lộ diện, giờ nếu đưa về quê róc vàng sẽ xảy ra rất nhiều biến số. Hoàn Tử Đầu khó xử nhìn tôi, xin ý kiến, tôi suy nghĩ rồi nói: “Lão tiên sinh, bằng hữu này của tôi có thân phận rất đặc biệt, không muốn để anh ấy ra khỏi đây. Lẽ nào cứ nhất định phải là hang núi ở quê ngài sao?”
Ông già trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Cũng không đến mức nhất thiết phải là hang núi ở quê tôi! Thế này đi, nếu đã là người nhà, các cậu lại không muốn đưa người đi xa, vậy thì lên ngọn núi đằng sau này cũng được. Tìm cái hang núi, càng sâu càng tốt!”
Thấy ông già đồng ý, Hoàn Tử Đầu vui mừng khôn xiết, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Ở đây cách núi không xa, như vậy đi, tóc vàng ngươi ở đây tiếp đón lão tiên sinh, ta đi ra ngoài tìm hang núi.” Dứt lời hắn ra hiệu cho tôi đi cùng.
Thôn Hồ Đào này gần như nhà nào cũng trồng cây Hạnh trong sân, ra khỏi nhà máy que cay, đi trên đường thôn, Hoàn Tử Đầu đưa tôi điếu thuốc, hỏi: “Anh thấy ông già này được không?”
Tôi cười khẩy: “Tính được cả họ của anh còn gì, tôi thấy anh rất phục mà!”
Hoàn Tử Đầu cười khổ: “Bao nhiêu năm làm được đại ca, anh cho tôi là thằng ngốc à? Đó là tôi cho ông ta một cơ hội thôi, dù dao cũng là họ hàng của đàn em. Nếu là tay xem bói ở càu vượt tôi đã sớm đá đít ông ta rồi, cả cái khu kinh tế mới này tên tôi nổi như cồn, còn bày đặt tính ra họ của tôi, tôi thật con mẹ nó…”
Tôi bật cười: “Được đấy, rất có phong cách đại ca!”
Hoàn Tử Đầu nói: “Thực ra lúc ông ta tính họ của tôi, tôi đã thấy chán, suýt thì đuổi thẳng cổ!”
Tôi xoa dịu: “Thôi cứ thử xem, không trị được thì đổi người khác. Bệnh kiểu này, trị không hêt chắc cũng không làm chết người đâu!”
Hai chúng tôi mồm ngậm thuốc, đi thẳng vào trong thôn. Giờ này nhà ai cũng đang nấu cơm tối, không có nhiều người đi đường lắm, tìm mãi mới thấy một ông già chừng sau bảy mươi tuổi đang ngồi trước hiên nhà. Ông lão mắt lim dim, tay phe phẩy quạt, dáng vẻ thản nhiên như chẳng màng sự đời.
Hoàn Tử Đầu bảo tôi: “Hỏi ông già này thử đi, sống lâu thì biết nhiều!”
Tôi gật đầu, lò dò lại gần, sợ đột ngột lên tiếng sẽ làm ông ta giật mình, bèn hắng giọng trước: “Khụ khụ…”
Nghe tiếng động, ông lão chậm rãi mở mắt, trông thấy hai chúng tôi thì nghi hoặc hỏi: “Có việc gì?”
Tôi gật đầu cười cười, chỉ vào ngọn núi phía sau hỏi: “Bác, cho cháu hỏi thăm chút, ở ngọn núi sau thôn mình có hang động nào không?”
Ông lão đăm chiêu suy nghĩ gì đó rồi nói: “Hang lớn hay hang nhỏ?”
Chúng tôi đồng thanh thở dài, nghe ông lão nói thì có vẻ là có hang, hơn nữa không chỉ một cái.
“Nhỏ thôi là được, không cần lớn quá!” Hoàn Tử Đầu vội mở lời.
Ông lão cười, những nếp nhăn xô vào nhau, một lúc sau mới cầm cây quạt chỉ ra sau núi: “Hang nhỏ ở trong có hồ tiên!”
“Hồ tiên?” Hoàn Tử Đầu trợn to mắt lặp lại, tôi và hắn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn ngọn núi nhỏ sau thôn.
“Bác, cháu ở khu kinh tế mới này lâu rồi, sao chưa từng nghe nói thôn Hồ Đào mình có Hồ tiên nhỉ? Núi này tên gọi là gì?”
Hoàn Tử Đầu thường tự thổi phòng danh tiếng của mình, nói ở khu kinh tế mới, đến con chuột còn nhận ra hắn. Ấy vậy mà chưa từng nghe nơi đây có hồ tiên, quả thực là ngoài ý muốn. Ông già khẽ ho, giọng khàn khàn đáp: “Nó không nổi danh, cũng chẳng có tên, mọi người gọi là núi vô danh! Trong núi có một hồ ly đen và một con hồ ly trắng, phải mấy trăm tuổi rồi, tôi cũng từng gặp chúng!”
Hoàn Tử Đầu quay lại nhìn tôi, hỏi nhỏ: “Hồ tiên, nghe cứ như phim, anh có tin không?”
Ông lão tuy nhiều tuổi nhưng tai vẫn tinh tường, đã nghe được câu này, bĩu môi nói: “Rất nhiều người trong thôn đã từng gặp chúng, hai con hồ ly thường xuống núi uống nước. Ban đêm chúng còn luyện đan cơ, nếu hai cậu không tin, đến tối cứ nhìn lên đỉnh núi mà xem, sẽ thấy ánh sáng lập lòe.”
Ông lão càng nói càng thái quá, tôi cười: “Tin mà tin mà. Bác, nếu hang nhỏ kia có hồ tiên sống vậy bỏ đi, bác chỉ cho chúng cháu hang núi lớn ở đâu?”
Ông lão phe phẩy cái quạt, nghe tôi nhắc đến hang núi lớn thì không cười nữa, những nếp nhăn trên mặt đã giãn ra nhiều: “Hang núi lớn? Hang núi lớn thì càng không thể đi! Các cậu tìm hang núi làm gì?”
Không thể nói với ông ấy rằng tìm hang để nhốt ma được, tôi bèn động não, vỗ vai Hoàn Tử Đầu, nói: “Bạn cháu đây mắc bệnh lạ, cậu ta một ngày không được ngắm hang núi thì ăn không ngon, những hang núi ở khu kinh tế mới đã ngắm hết, duy chỉ còn thôn mình là chưa!”
Hoàn Tử Đầu ngơ ra, tôi vội nháy mắt hắn mới hiểu ý, khó xử nói: “Phải rồi, ước mơ của cháu là khám phá toàn bộ hang núi trên thế giới. Bác có thể chỉ đường cho cháu không?”
Ông lão quan sát Hoàn Tử Đầu từ trên xuống dưới, nghiêng đầu hỏi: “Nhìn cậu này thể trạng to khỏe, sao lại mắc bệnh lạ thế?”
Hắn xẩu hổ cười cười: “Lạ thật, cháu cũng luôn thắc mắc không hiểu vì sao. Bác, rốt cuộc thì hang núi lớn nằm ở đâu?”
Ông lão cau mày, có vẻ đã tin: “Tiểu tử, hang núi này thì cậu càng không đi được! Trong đó có thứ không sạch sẽ!”
“Không sạch sẽ? Hang núi mà cũng bị ma ám ư?”
Ông lão gật đầu: “Cái hang là nơi dùng để chứa vật tư hồi chiến tranh, sau khi chiến tranh kết thúc, khắp triền núi đầy thi thể không chỗ chôn, đều ném hết vào đó!”
Hóa ra là có chuyện như vậy, nhưng chiến tranh đã lùi xa vài thập niên, cho dù là thi thể cũng đã sớm biến thành đống xương khô. Thấy chúng tôi không hề biến sắc, ông lão ngẩng đầu hỏi: “Hai cậu không sợ à? Trong hang thường xuyên có những tiếng động kỳ quái đấy!”
Tôi cười giả lả: “Không sợ! Bác cứ nói cho chúng cháu đường lên đó là được!”
Chúng tôi cương quyết như vậy, ông lão cũng đành thở dài: “Đi thẳng con đường này đến chân núi, có một ruộng dâu tây. Đi dọc theo ruộng dâu tây lên núi, đi thẳng, qua bên kia sườn núi sẽ là cái hang lớn!”
Nói đoạn, ông lão lại bổ sung: “Nói trước các cậu biết, trong hang nhiều xác chết lắm đấy, đừng có đi vào. Đi dạo bên ngoài đỡ thèm là được, biết chưa con trai!”
“Biết rồi, đa tạ bác!”
Hỏi xong, hai chúng tôi quay về nhà máy que cay, Hoàn Tử Đầu có vẻ e dè hỏi: “Ông lão nói cái hang lớn là nơi vứt xác, vậy không thể tránh khỏi bị ma ám. Hay là ta lên cái hang nhỏ đi, đắc tội hồ tiên còn hơn đắc tội ma quỷ!”
Tôi cười khẩy: “Anh cho rằng cứ có cái danh tiên thì là thần tiên thật à? Quá âm tiên Lý Đồng đấy, chẳng phải cũng bỏ mạng nơi đất khách quê người sao? Quay về nghe ông thầy kia đi, nếu ông ta chọn hang nào thì chúng ta đi hang đó!”
Hoàn Tử Đầu đồng ý, quay về đến nhà máy, kể lại chuyện hai cái hang cho ông già nghe. Một lát sau, ông ta ngồi trên ghế trầm ngâm, bắt đốt tính tính, rồi nói: “Không được, đúng là hang nhỏ có Hồ tiên ở, chúng ta lên cái hang lớn kia đi!”
Hoàn Tử Đầu cả kinh: “Đại sư, hang lớn pà nơi vứt xác năm xưa, chẳng phải sẽ bị ma ám sao? Người dân trong thôn nói ban đêm trên đó luôn có tiếng động quái lạ mà!”
Ông già bình tĩnh nói: “Tôi là Khóa Âm sư, công việc chính là nhốt ma quỷ vào hang núi, nếu trong đó có ma, tôi sẽ phong ấn luôn cả cái hang lại, coi như làm một việc tốt giúp cả thôn, chẳng phải lợi cả đôi đường?”
Không thể không thừa nhận là nhìn dáng vẻ tự tin của ông già, tôi đã có chút nhìn ông ta bằng ánh mắt khác. Ông già không nói là làm chuyện này ban ngày hay ban đêm, nhưng Hoàn Tử Đầu nhát gan, vẫn quyết định đem nay tamh thời ở lại nhà máy đối phó đã.
Tối đến rảnh rỗi, tôi kéo Hoàn Tử Đầu ra ngoài sân, ban chiều ông lão nói có hồ tiên luyện đan, tôi rất muốn xem thử thật giả thế nào. Sự thật đã không làm tôi thất vọng, đứng trong sân nhìn qua bờ tường thấp lên đỉnh núi, đúng là có ánh sáng lóe lên rồi tắt.
Hoàn Tử Đầu thấy cảnh này thì khẽ rùng mình, vội quay vào phòng, ngủ.
Sáng hôm sau, tất cả bảy người chúng tôi trang bị đèn pin, dao rựa, xuất phát lên núi. Hai tên đàn em đỡ lão Vũ, tôi với Hoàn Tử Đầu đi trước dẫn đường, theo sau là tóc vàng và ông bác.
Theo lời chỉ của ông lão hôm qua, quả nhiên đi đến cuối thôn thì gặp một ruộng dâu tây lớn, đi dọc theo ruộng dâu lên núi, sau khi vòng ra sườn nhí bên kia đã là 2h chiều.
Đi tiếp thêm 10 phút thì ông già chợt dừng chân, chỉ vào một chỗ đầy cây cối, nói: “Phía kia âm khí rất nặng, theo tôi đoán thì cái hang nằm ở đó!”
Chúng tôi đi theo hướng ông ta chỉ, chỉ thấy toàn là cây cối bụi rậm san sát nhau, bắt đầu lấy dao ra dọn dẹp. Trong lúc làm việc, nhích sát lại Hoàn Tử Đầu, tôi nói khẽ: “Huynh đệ, tôi cảm thấy có gì đó không ổn!”
Hoàn Tử Đầu sửng sốt: “Sao không ổn?”
Dùng lưng che những người phía sau, tôi cẩn thận đưa cành cây trong tay cho hắn nhìn: “Anh xem, rất nhiều cành cây có vết cắt sẵn, hơn nữa đất bám ở rễ rất khô ráo, không giống như nó mọc ở đây, mà giống mới được trồng!”
Hoàn Tử Đầu kinh ngạc nhìn, nhíu máy vừa định trả lời thì tóc vàng chợt hô to: “Bác tính thậy chuẩn xác, nơi đây đúng là có hang núi lớn!”
Tôi và Hoàn Tử Đầu cả kinh nhìn lại, ai cũng há mồm ngạc nhiên, sau đám cây bị dọn dẹp, quả nhiên lộ ra một hang núi. Cửa hang phải rộng đến 1m, chỉ hơi khom người là có thể đi vào. Ngó nghiêng vào bên trong thăm dò, tối đen không nhìn thấy gì, gió lạnh nhè nhẹ thổi ra từ đáy hang làm tôi sởn gai ốc.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro