Chuyến xe bus số 13

Phần 216

2022-03-27 03:33:00

Phần 216: SỰ THẬT VỀ THÔN CHẾT
Cái xác thai nhi, tuy trên người có thịt, nhưng đã khô quắt, đen như bò khô, chắc hẳn đã trải qua xử lý rút nước. Nhớ lại câu chuyện bà điên, đại khái tôi đã đoán được đây chính là đứa con rơi vào nồi nước sôi của bà ấy, bà ta không nỡ đem chôn, mà làm thành xác khô, ngày ngày đeo trên cổ.

Trước có xem trên TV về mấy chuyện thế này, nhưng trực tiếp chứng kiến khiến tôi gai cả người, cũng chẳng biết có phải do phương pháp xử lý sai hay không, cái xác trẻ em này không chỉ trông rất kinh tởm, mà nó còn có một mùi tanh tưởi khó ngửi!

Cố trấn tĩnh tinh thần, tôi bước qua, cắn răng tháo chiếc chìa khóa trên cổ nó xuống. Kích thước chiếc chìa này hoàn toàn khớp với lỗ khóa cánh cửa sắt, tôi vội xông ra mở. Đằng sau cánh cửa, là một bãi đất hoang.

Nói đúng ra thì nó là đường đất dẫn lên đồi Tứ Lưu, tôi chạy như điên dọc theo vết máu, đén một bãi công trường thi công dở. Nơi đây đầy những mô đất cao thấp khác nhau, chính giữa là một cái hố to, xung quanh hố có mấy xe máy xúc, trên xẻng đào còn dính đất, giống như đang thi công, gặp chuyện gì đó bất ngờ lập tức bỏ đi vậy.

Hẳn đây chính là đồi Tứ Lưu năm xưa đã đào ra đại họa. Vết máu kéo lê dưới đất đến miệng hố thì biến mất, tôi hít sâu mấy hơi, run rẩy bước từng bước thận trọng lại gần.

Vừa bước được hai bước thì chợt ‘vút’, một viên đá bay vèo qua tai tôi, rơi xuống đất. Vội quay đầu lại nhìn, người ném là Đạo Điên!!!

Đạo Điên không chết, chiếc áo vàng của anh ta dưới ánh trăng càng thêm bắt mắt, tôi kích động chạy qua, đặt tay lên vai, đánh giá anh ta một lượt. Thấy Đạo Điên không bị tổn hại gì, rốt cuộc đã có thể thả lỏng toàn thân.

“Đạo trưởng, anh không sao?”

Đạo Điên xua tay, cau mày hỏi: “Sao cậu tìm được lên đây?”

“Tôi lo cho anh quá, sao anh vào nhà rồi từ đó không thấy ra?”

Đạo Điên bĩu môi: “Tối hôm trước tôi ra ngoài tìm cậu, không thấy đâu nên mới vòng lại!”

“Haiz…” tôi thở dài: “Thời gian này thật làm tôi gấp muốn chết, Lý Đồng và Hoàn Tử Đầu cũng chẳng thấy đâu!”

“Không thấy tên trọc đâu?” Ánh mắt Đạo Điên ngưng trọng như đang lo lắng điều gì đó.

Tôi quay người nhìn cái hố lớn, hỏi: “Đạo trưởng đây là đồi Tứ Lưu nơi đào ra đại họa?”

Đạo Điên khẽ gật đầu: “Đi theo tôi tới đây!”

Thấy bộ dạng anh ta thần bí, chắc là có chuyện gì nghiêm trọng, tôi căng thẳng đi vòng theo Đạo Điên, đến một chiếc máy đào đất thì thấy cạnh đó nằm một ông lão đang thở thoi thóp. Ông lão râu tóc hoa râm, nghe tiếng động ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái.

Tôi như bị điện giật, người nằm đó chính là ông lão râu dê, người mà chúng tôi cất công tìm kiếm, ông ta thật sự ở đây!

Có điều nhìn sắc mặt ông ta trắng bệch, trạng thái không tốt, tôi hỏi: “Tôi mang hai đồng tiền và một cuốn sách đến thôn ngầm tìm ông, sao ông lại tới nơi đây?”

Ông lão mắt nhắm mắt mở, khẽ nói: “Tới đây tìm nơi đào ra tà ám!”

Đạo Điên thở dài, vỗ vai tôi, nói: “Ông ấy không còn nhiều thời gian, hai người nói chuyện đi, tôi qua bên kia xem tình hình!” Nói đoạn liền cất bước đi xuống chân đồi.

Trông ông lão râu dễ đã rất khó chịu, tôi ngồi xuống, dựa vào chiếc máy xúc, cạnh ông ta. Ông lão hỏi: “Nghe đạo trưởng nói, các cậu đã gặp Điền Loa cô nương?”

“Đã gặp!”

Nhớ đến chuyện Điền Loa kể, nhất thời trong đầu ngổn ngang cảm xúc, chỉ đáp một câu, chờ ông ta nói tiếp. Ông lão gật đầu, hối lỗi nói: “Anh bạn trẻ, tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn hỏi. Điền Loa nói đúng đấy, năm xưa đúng là tôi đưa một đồng tiền cho cô ấy, còn bảo cô ta giữ lại bên mình!”

Vốn tưởng ông ta sẽ chối, ai dè lại thẳng thắn thừa nhận.

“Sao ông lại làm thế, ông đã hại chết cả một thôn!”

“Khụ khụ…” ông lão râu dê ho kịch liệt, ho đến thổ huyết. Ông ta thật sự không ổn.

“Ông bị thương?”

Ông lão không trả lời, cười khổ nói: “Tôi đã lừa cậu nhiều chuyện. Năm xưa không phải một cuốn sách hai đồng tiền bị mất, mà là một đồng tiền một cuốn sách! Hơn nữa tên trộm đồ cũng không phải lạc đường chết đói trong núi, mà hắn vẫn còn sống…”

Tôi lập tức cứng họng không biết nói gì, vốn tưởng ông ta chỉ lừa tôi đoạn Điền Loa, ai ngờ cả câu chuyện ngay từ đầu đã là giả.

“Tại sao phải lừa gạt tôi? Vì sao lại hại chết cả thôn và Điền Loa?”

Hai hàng nước mắt đã lăn dài, ông lão run run nói: “Tôi thật có lỗi với họ! Năm đó, tôi mang theo một đồng tiền thì gặp tên trộm kia trong núi hoang. Sau một hồi vật lộn, tôi chỉ đoạt lại được một đồng tiền một cuốn sách, cuốn sách khác đã bị hắn cầm đi!”

Tôi chợt như mơ ngủ: “Đợi đã, ý ông là gì? Hai cuốn sách?”

Ông lão râu dê khó nhọc gật đầu: “Hai cuốn! Thực chất là hai đồng tiền hai cuốn sách! Việc hai đồng tiền hai cuốn sách trấn áp tà ám là thật, nhưng mất đi một cuốn, sát khí của thứ này không đủ dùng. Để đối phó được với nó, tôi đành…”

“Ông đành lừa Điền Loa?”

Ông lão buồn bã khép đôi mi: “Đang lo lắng ba thứ trong tay không đủ sát khí, lại vừa hay gặp thôn của Điền Loa. Nói thật lúc đó tôi cũng bị ba thứ này làm cho đầu óc mụ mị, nảy ra một ý tưởng không thể quay đầu, đó là dùng tính mạng cả thôn để bù đắp phần sát khí còn thiếu!”

Hóa ra là như vậy, chuyênh xảy ra tiếp theo tôi đã đoán được, ông ta lập mưu lừa Điền Loa nhặt được cuốn sách và đồng tiền. Rồi để lấy cớ tiếp cận, đã đưa cho cô ấy đồng tiền còn lại, rồi dùng cái chết của cả thôn để bù đắp sát khí cuốn sách bị lấy đi.

Ông lão râu dê càng lúc càng kích động, lại phun ra một búng máu tươi. Tôi không thấy thương cảm chút nào, ông ta hại chết cả một thôn làng, biến Điền Loa thành công cụ giết người, đây là báo ứng!

“Sau đó thì sao? Ông dùng tính mạng cả thôn làm tế phẩm, rồi có bắt được đại họa không?”

Ông lão lắc đầu: “Không! Mãi cho tới khi các cậu tới thôn, tôi vẫn luôn giấu, thực ra là bất đắc dĩ, sợ nếu nói thật cho cậu biết thì cậu sẽ không chịu tin tôi! Đừng trách già này…”

Giọng nói của ông lão ngày càng nhỏ, âm thanh ngày càng hư nhược, tôi thở dài, cảm giác như đang xem mấy bộ phim trộn lẫn vào nhau. Người tốt biến thành kẻ xấu, kẻ xấu lại biến thành người tốt, cuộc đời thật thật giả giả, ai tốt ai xấu thật khó phân biệt rạch ròi.

“Tính mạng của Điền Loa và cả thôn không hề vô ích, tuy không biết cuốn sách còn lại ở đâu, nhưng ít nhất thì hiện giờ, hai đồng tiền, một cuốn sách đã đủ để trấn áp tà ám! Tôi đã chỉ một số phương pháp tất yếu cho đạo trưởng, các cậu giữ đồ vật cẩn thận, nhất định phải bắt… bắt nó!”

Nói xong câu đó, chút sức tàn đã hết, cánh tay túm lấy tay tôi chợt buông lỏng, ông ta chết!

Ôm xác ông lão râu dê trong tay, tôi còn không biết nên vui hay nên buồn, cứ ngây ra tại chỗ, nhất thời toàn bộ đầu óc trống rỗng.

Đạo Điên đã quay lại, đi tới thấy ông lão chết trong tay tôi thì thở dài: “Đi thôi!”

“Ừ!” Tôi đặt ông lão sang một bên, vừa định đứng dậy thì chợt nghe xoảng một tiếng, là tiếng cửa sắt dưới chân đồi. Bà điên đã đuổi theo, cái túi treo lại trước ngực, tay lăm lăm cây xà beng, hung tợn nhìn chúng tôi, sau đó thì giống như phát điên, lao tới!

Tốc độ bà ta rất nhanh, Đạo Điên tránh không kịp, bị một xà beng đập vào tay. Rắc, có vẻ xương tay Đạo Điên đã gãy. Thấy chiếm được thượng phong, bà điên lại vung cây xà beng lên, tôi vội áp sát, đá một cước vào bụng bà ta. Cú đá chuẩn xác, trúng ngay cái túi bà điên đeo trước ngực, chiếc xà beng rơi khỏi tay, bà ta sững ra vài giây rồi phản ứng được, gào lên xông vào tôi.

Chẳng biết bà điên này ăn thứ gì mà sức lực rất mạnh, hai chúng tôi vật lộn quay cuồng dưới đất, càng đánh càng hăng, quần áo tôi rách tươm, mặt cũng bị mấy vết cào sâu hoắm.

Không phải tôi gạ thủ lưu tình, mà là con mẹ nó không đánh nổi bà ta!

Bà điên càng ngày ra tay càng mạnh, hơn nữa bất chấp đòn tử, vớ bừa đá hay là đất, đều đập thẳng vào đầu tôi. Chỉ vài phút sau, tôi đã bị bà ta đè trên người, hai tay vung quyền tới tấp.

Mặt mũi bầm dập hết, tôi không còn sức phản kháng, đúng lúc bà điên quay người nhặt hòn đá bên cạnh, tôi chợt nhanh trí, giật mạnh cái túi trên cổ bà ta. Chẳng cần biết phương hướng là gì, ném bừa nó đi xa!

Vút, cái túi văng đi, bà điên đơ người, nhìn cái hố to mà hét lên “Con ta!” Sau đó vứt cục đá trong tay, điên cuồng chạy như bây về phía miệng hố, rồi nhảy vụt xuống!

Cuối cùng cũng thoát nạn, đầu tôi sưng như cái đầu heo, thỉ suýt nữa, suýt nữa thôi, lão tử đây đã bị biến thành nhân đậu hũ! Tôi lau mồ hôi trán, vẫn chưa an tâm, đi lên miệng hố nhìn. Đạo Điên ôm tay rên rỉ, kêu tôi cẩn thận, tôi nhặt cái xà beng, run run đi tới miệng hố, bật đèn flash soi xuống.

Cái hố sâu phải đến 5 mét, bên dưới đầy đá lởm chởm, đầu bà điên đập vào một tảng đá, máu tươi tung tóe, hiển nhiên là không qua khỏi. Nhìn bà ta trước khi chết vẫn cố với cái túi đỏ, trong lòng tôi có đôi chút thương xót!

Vừa định xoay người thì Đạo Điên thấp giọng nói: “Cậu nhìn kỹ dưới hố đi!”

Tôi sửng sốt, cảm thấy trong lời nói của anh ta có ẩn ý, vội soi điện thoại cẩn thận nhìn. Dưới đống đá lởm chởm, tôi trông thấy một cái xác!

Cái xác đã biến dạng hoàn toàn, đầu bị đập nát, cơ thể trần truồng đầy những vết cắt xẻo lộ cả xương cốt, rất có thể những chỗ đó là bị bà điên cắt ra làm nhân đậu hũ.

Cố nén ghê tởm, tôi cẩn thận quan sát, tay phải cái xác thiếu ngón giữa, đã tìm được chủ nhân. Lại nhìn chằm chằm hồi lâu, tôi bị sốc, người này mình quen biết!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0