Phần 21
2022-03-27 03:33:00
Tôi sởn cả tóc gáy, toàn thân ớn lạnh, dặn dò tiểu Lục, sau này mà gặp cô gái váy đỏ, ngàn vạn lần đừng đáp chuyện. Tuy rằng tiểu Lục có vẻ không bằng lòng, nhưng với dáng vẻ nghiêm túc của tôi, cậu ta đành đồng ý.
Thấy tâm trạng tôi không được tốt, tiểu Lục bảo tôi nghỉ thêm một hôm, nhất quyết không cho tôi chạy xe đêm nay. Trải qua mấy chuyện ở Hổ Yêu Sơn, thật sự tôi cũng đã thấm mệt, ngủ một giấc đến tận sáng.
Sáng sớm đi xuống căng tin, qua sân thì vừa hay gặp lão Vũ đang nói chuyện với cảnh sát. Tôi lò dò lại nghe, hóa ra bên trên mới phái một đội trưởng mới xuống, việc đầu tiên cần làm là tiến hành cuộc điều tra kỹ lưỡng.
Nghe họ nói, đội trưởng muốn kiểm tra tòa nhà hai tầng phía sau. Lão Vũ đương nhiên là không đồng ý, lấy có bên trong chất đầy linh kiện xe, lúc sau lại nói bên trong có bí mật doanh nghiệp, không tiện để công an kiểm tra.
Đội trưởng cũng là người làm việc cứng rắn, thấy lão Vũ ngăn cản, bèn trực tiếp sai cấp dưới đè anh ta xuống đất. Lão Vũ nhất quyết không giao chìa khóa, đội trưởng tức giận tìm kìm cắt sắt liền phá cửa đi vào.
Tôi từng vào tòa nhà này hai lần, lần thứ hai còn trộm đi một tập hồ sơ, bên trong không chỉ có phòng lão Vũ thường ở, mà còn có bí mật của lão Đường theo lời bác Lục nói. Hai cảnh sát cầm kìm cắt sắt, mấy nhát là cắt hết khóa, năm sáu người lần lượt đi vào.
Lão Vũ bò dậy, chạy nhanh đến giữ chặt tôi, nói: “Tiểu Lý, cùng tôi đi ngăn lại, nhất định không được để họ lên tầng hai!”
Trong lòng tôi hiểu rõ đồ vật đều ở trên tầng hai, đương nhiên là lão Vũ căng thẳng, nhưng cảnh sát muốn điều tra, ai mà ngăn được? Cùng lão Vũ chạy vào trong tòa nhà, cảnh sát đã chia thành hai tốp nhỏ, ba người kiểm tra tầng một, đội trưởng dẫn hai người khác lên tầng 2.
Thấy đội trưởng đi lên, lão Vũ lao tới túm chặt lấy anh ta: “Anh nghe tôi nói, tầng hai có ma ám, không lên được!”
Đội trưởng dùng sức đẩy lão Vũ ra, mắng: “Ban ngày ban mặt, anh đừng có nói bừa. Anh cứ nhất quyết không cho tôi kiểm tra tòa nhà này, xem ra trong lòng anh mới là có quỷ!”
Dứt lời liền ra lệnh cho hai cảnh sát đi lên tầng. Tôi định đi lên cùng với cảnh sát, nhưng thấy lão Vũ bị đẩy ngã thật đáng thương, bèn đi tới đỡ dậy, nói: “Lão Vũ, anh làm gì vậy, tòa nhà cũ này chẳng có cái gì, họ muốn tra thì cứ để họ tra!”
Lão Vũ trừng mắt lườm tôi: “Cậu thì biết cái quái gì. Xong rồi, lần này xảy ra chuyện lớn!”
Thấy lão Vũ căng thẳng như vậy, càng dấy lên hiếu kỳ trong tôi, rốt cuộc trên tầng 2 có bí mật gì? Lão Vũ giơ tay ra hiệu, tôi và anh ta cùng đi lên lầu.
Lên đến tầng 2, tôi sững sờ. Tuy hai lần trước mình đến đây đều là ban đêm, nhưng nhờ ánh sáng flash, tôi nhớ rõ, ngoại trừ phòng hồ sơ, thì cũng giống như tầng 1, các phòng đều mở toang không khóa.
Thế nhưng bây giờ đập vào mắt là toàn bộ các phòng trên tầng 2 đều đóng chặt, hầu hết còn được khóa ngoài. Đang nghi hoặc trong lòng thì một mùi tanh hôi nồng nặc bay tới. Đội trưởng cau mày quay đầu nhìn lão Vũ: “Anh giấu thứ gì trên này mà thối như vậy?”
Lão Vũ vừa định mở mồm thì bỗng điện thoại của đội trưởng vang lên.
“Cái gì? Trương cục trưởng đích thân đến? Được, tôi xuống ngay đây!”
Ngắt máy, đội trưởng chỉ tay vào mặt lão Vũ: “Anh chờ tôi đi gặp cục trưởng, rồi sẽ lục soát từng phòng một!”
Dứt lời liền ra lệnh cho cấp dưới trông chừng lão Vũ, còn mình vội vàng xuống lầu. Thấy đội trưởng đi xuống, lão Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc hai cảnh sát không để ý, đưa mắt ra hiệu cho tôi. Tôi tương đối hiểu sếp mình, ý anh ta là bảo tôi ở lại. Hai cảnh sát thấy lão Vũ đi xuống thù cũng thu xếp ra ngoài, hội họp với ba người dưới tầng 1, tôi cố ý đi chậm cuối cùng, rồi nhân lúc không ai để ý, trốn vào một phòng.
Đứng ở cửa ra vào tầng 1, một cảnh sát quay đầu không thấy tôi, hỏi: “A, nhân viên ban nãy đi cùng anh đâu rồi”
Lão Vũ vội giả bộ ngớ ngẩn: “Sợ bị bắt nên chạy rồi. Mắt như vậy mà đòi làm cảnh sát con mẹ gì?”
“Bốp” một tiếng, có vẻ lão Vũ bị đạp ngã ra đất.
“Ăn nói cho đàng hoàng. Đóng cửa!”
Dứt lời tôi nghe tiếng xích loảng xoảng kéo lại. Lão Vũ không nói thật với tôi, ở lại đây cũng chẳng phải do lão chỉ thị, mà muốn nhân cơ hội này tìm tập hồ sơ thứ hai kia. Sau khi mọi người đi khỏi, tôi chạy nhanh lên tầng hai. Lên đến nơi thì nhận được tin nhắn của lão Vũ: “Lão đệ, cậu chạy nhanh lên phòng đối diện phòng hồ sơ ở cuối hành lang phía đông, đốt cuốn sách trên bàn đi!”
Lại một tin nhắn tiếp theo: “Trong ngăn kéo có bật lửa.”
Lắc lắc cái điện thoại, tôi cân nhắc: “Sách cũ? Chính là cuốn sách mà trưởng thôn nói, năm xưa lão Vũ mang đi từ động quỷ?”
Bất giác bước nhanh hơn, chỉ chốc lát đã lần nữa đứng trước cửa căn phòng hồ sơ. Cái phòng hồ sơ này ngẫu nhiên lại không khóa. Đẩy cửa đi vài, tôi nhanh chóng chạy tới kệ hồ sơ, đã rỗng tuếch chẳng còn thứ gì. Lòng biết, từ lần tôi ăn cắp tập hồ sơ kia đi, thì lão Vũ hẳn đã dời hết tài liệu đi chỗ khác. Nghĩ thế tôi quay đầu đi sang phòng đối diện, co chân đạp tung cửa.
“Mẹ kiếp!”
Một mùi thối tởm lợm ập vào mũi, tôi bịt mũi lại, hướng mắt nhìn. Trong căn phòng chất đầy những thùng cá chết, đã biến chất nghiêm trọng, vô cùng ghê tởm.
Gần cửa sổ có một chiếc giường đơn, đầu giường là cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cuốn sách cũ bìa màu đen. Vong qua mấy cái thùng cá, tôi nhặt nhanh cuốn sách rồi chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Đây đúng là một cuốn sách cổ!
Gáy sách được khâu bằng dây dù trắng, tuy sách dày cộm nhưng cầm trên tay nhẹ bẫng, có vẻ đã bị lão hóa đến cực hạn, chỉ khẽ sơ ý có thể làm nó bị rách. Trên bìa ngoài màu đen có đề bốn chữ to lạ hoắc, trình độ văn hóa của tôi không cao nên chẳng biết đọc là gì. Lão Vũ bảo tôi đốt cuốn sách, nhất định có bí mật nào đó trong này. Lão Vũ với Lưu Vân Ba, lão Đường là chiến hữu, mối quan hệ phức tạp này khiến tôi không hề tin tưởng lão Vũ.
Nghĩ ngợi một chút, chờ có thời gian rảnh sẽ nghiên cứu thử xem, vì vậy bèn cất kỹ cuốn sách vào trong người. Ở đây mãi cũng chẳng phải cách, tôi dạo quanh lầu hai một vòng, cuối cùng tìm được một căn phòng không khóa. Dùng sứ nửa ngày đạp tung những thanh sắt nhỏ chắn cửa sổ, tôi hít sâu một hơi nhảy thẳng xuống dưới.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-xe-bus-so-13/
Bệnh viện.
Tôi gãy xương. Là tiểu Lục đưa tôi vào bệnh viện. Cũng may chỉ nứt chút xíu xương, bác sĩ xử lý, sau đó bó bột chân phải cho tôi. Tôi biết lão Vũ sẽ rất nhanh tới đây xem xét, vì vậy giấu cuốn sách xuống dưới đệm.
Quả nhiên sau khi nghe chuyện, lão Vũ dẫn vài đồng nghiệp mang theo hoa quả tới thăm. Tôi giải thích với mọi người rằng mình không cẩn thận nên ngã cầu thang ký túc. Lão Vũ là người biết rõ nhất, đương nhiên hiểu chuyện thế nào, đơn giản mắng tôi mấy câu theo thói quen rồi đánh lạc hướng sang chuyện khác.
Sau khi hàn huyên một hồi, tốp người đứng dậy về công ty, lão Vũ thấy trong phòng không còn ai bèn ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ: “Tiểu Lý, đốt cuốn sách chưa?”
Tôi gật đầu: “Đốt rồi Vũ ca, đốt sạch cả tàn tro.”
Lão Vũ nheo mắt, lại thấp giọng hỏi: “Cậu đốt thật chứ?”
“Lão Vũ, trình độ văn hóa của tôi anh biết mà. Tôi là người ưa đọc sách à? Không đốt nó, tôi giữ cuốn sách nát để làm gì?”
Lão Vũ không hề biết chuyện tôi đi Hổ Yêu Sơn, lại còn nghe được về lai lịch cuốn sách của lão, hài lòng vỗ nhẹ ngực tôi: “Lão đệ, cậu cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, ca đêm cứ để tiểu Lục tạm thay, tiền lương không thiếu cậu một xu, tháng này cho cậu thêm 500 tệ tiền thưởng.”
“Vậy cảm ơn lão ca!”
Lão Vũ này quả nhiên là con cáo già xảo quyệt, lúc đứng dậy rời đi, thấy áo khoác vắt đầu giường, còn thò tay lục túi. Lúc mấy cái túi đều trống không, lão mới gật gật đầu đi ra cửa.
Tất cả đều đi rồi, tôi cũng cảm thấy thật sự thấm mệt, liền mơ màng ngủ mất. Không ngờ lúc tỉnh dậy lại là đêm khuya. Đây là bệnh viện nhỏ gần công ty, bệnh nhân không nhiều lắm, ban đêm toàn bộ tầng lầu đều đặc biệt yên tĩnh.
Tôi không nói với gia đình về chuyện gãy chân, bên cạnh cũng chẳng có ai chăm sóc, may là bị thương không nặng, chống nạng vẫn tự đi vệ sinh cá nhân được.
Cúi đầu chậm rãi lết từng bước về phía trước, vừa đến cửa toilet thì bị một ông già đi từ trong ra đụng phải. Ngã sõng soài ra đất, ông già có vẻ đã ngoài 60, gầy trơ xương, ngại ngùng nhìn tôi cười nói: “Ai da, anh bạn trẻ, xin lỗi tôi hơi vội!”
Tôi đau đến chảy nước mắt: “Cụ ông, ông vội thì cũng phải quan sát chứ, tôi vừa nhập viện sáng nay thôi đấy.”
Tôi còn chờ ông già đỡ mình dậy, ai ngờ ông ta xoa xoa đầu rồi quay người đi luôn. Ngồi dưới đất tức không chịu được, vị trí nhạy cảm wc nam này cũng không thể gọi hộ tá tới. Cuối cùng vẫn phải khó nhọc tự mình bám thành wc đứng dậy.
Vật lộn khiến chân tôi đau đớn, quay về giường bệnh toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Cái chân đau thấu tim khiến tôi khó có thể ngủ tiếp, mãi đến khi trời sáng mới miễn cưỡng chợp mắt.
Không biết ngủ mấy tiếng đồng hồ, tôi chợt bị đánh thức bởi tiếng khóc. Ngồi dậy nhìn ra ngoài, chỉ thấy phòng bệnh đối diện có một gia đình đang lau nước mắt, dọn dẹp đồ đạc ra ngoài.
Thuận miệng hỏi một anh trai trong phòng khám: “Anh à, phòng đối diện sao vậy?”
“Ông lão nhà họ nửa đêm qua đi wc bị nhồi máu cơ tim!” Anh ta thở dài.
Cố gắng trẫn tĩnh lại, tôi hỏi tiếp: “Chết giờ nào, anh có biết không?”
“Nghe nói là 12h đêm qua!”
Chân phải tôi đã hoàn toàn không cảm giác được đau đớn. Hôm qua lúc tôi đi vệ sinh, là hơn nửa đêm một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro