Chuyến xe bus số 13

Phần 203

2022-03-27 03:33:00

Phần 203: THẬT GIẢ
Lý Đồng và tiểu Lục không biết chuyện này, vừa thấy cái thôn thì liền chạy xuống. Đạo Điên đứng cạnh tôi và Hoàn Tử Đầu, nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải hai cậu nói, mấy chục năm trước thôn này đã bị cháy rụi, sau đó chôn dưới lòng đất ư?”

Hoàn Tử Đầu nheo mắt, khó tin nhìn chằm chằm phía thôn, nói: “Đúng mà, bị chôn dưới lòng đất. Lần trước đến đây thì chỉ có một căn nhà gỗ, liệu có phải chúng ta tìm nhầm đường?”

Tôi nhìn khung cảnh xung quanh, đáp: “Vị trí là không sai, chính là nơi này, nhưng trước đây chỗ đó là một mảnh đất trống mà! Đạo trưởng, anh thấy thôn này có bình thường không?”

Đạo Điên ngắm nhìn những người đang đi đi lại lại trong thôn, rồi ngẩng đầu nhìn khí bốc lên, một lúc lâu sau mới nói: “Không có gì mờ ám!”

Lần trước đến đây, chỉ là một hơi hoang vắng, giờ lại biến thành thôn xóm với tiếng cười nố rộn ràng, với những cột khói bếp lượn lờ, vậy mà Đạo Điên nói không có gì mờ ám, làm tôi bắt đầu hoài nghi về chính cuộc sống này!

“Đi thôi, đứng ngây ra đó làm gì, nếu đã xác định không tìm nhầm vị trí thì vào thôn xem qua xem!” Nói rồi Đạo Điên liền bước thẳng xuống sườn núi.

Xem ra lần này đi tìm ông lão râu dê đã định sẵn là không thuận lợi, tôi thở dài vẫy tay với Hoàn Tử Đầu rồi cũng đi theo.

Hoàng hôn buông xuống, trong thôn có rất nhiều nông dân đang đi đi lại lại, tay xách nông cụ, ăn mặc giản dị, Lý Đồng và tiểu Lục đã đứng sẵn ở cổng thôn chờ chúng tôi. Lần trước đến đây là đất hoang, giờ lại mọc lên những nóc nhà san sát, tôi đã hoàn toàn mất phương hướng, không tìm thấy nhà ông lão râu dê đâu. Hoàn Tử Đầu vừa đi vừa thi thoảng lại hỏi Đạo Điên: “Đạo trưởng, anh xem những thôn dân này, họ là con người ư?”

Đạo Điên đã trả lời một lần, giờ hết kiên nhẫn làu bàu: “Tiểu tử đừng có hỏi đi hỏi lại nữa, đã nói họ đều là người, trả lời nữa là mồm ta dài ra như cái kèn mất!”

Tiểu Lục thấy vậy, cũng bước tới vỗ trán Hoàn Tử Đầu một cái, nói: “Hoàn Tử Đầu, thôn ngầm mà anh nói đâu? Tôi bỏ cả công việc để đi theo anh, giờ anh cho tôi xem cái này?”

Hoàn Tử Đầu nổi xung, hùng hùng hổ hổ nói: “Anh con mẹ nó không tin thì hỏi Lý Diệu xem. Anh ấy và tôi đều nghe kể, mấy chich năm trước Điền Loa cô nương đã châm lửa đốt sạch cả thôn!”

Hoàn Tử Đầu bực bội nên rất lớn tiếng, vừa dứt lời thì một tốp thôn dân tay cuốc tay xẻng đi qua chợt dừng lại, quay đầu đánh giá chúng tôi, rồi hỏi: “Mấy người từ đâu tới? Đến tìm Điền Loa cô nương?”

Người hỏi là một nam giới mặc áo vải thô, dính đầy bùn đất, tôi hơi sửng sốt, sau đó liền đáp: “Dạ đúng!”

Điều làm tôi kinh ngạc há hốc mồm đó là, anh ta lại mỉm cưởi, chỉ về phía trước: “Nhà lão Điền ở chỗ rẽ hướng Đông, qua khúc cua thì nhà thứ nhất!” Nói xong lại hỏi nhỏ: “Thấy mấy người ăn mặc rất thời thượng, từ thành phố tới à?”

Nếu không phải có Đạo Điên bên cạnh, thì tôi quả thực không tin vào tai mình, người đàn ông này lại chỉ đường cho tôi đến nhà Điền Loa cô nương? Cô ta đã chết mấy chục năm nay, sao còn ở đây được?

Tôi nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: “Đại… đại ca, Điền Loa cô nương ở nhà ư?”

Anh ta lại chỉ tay, cười nói: “Điền Loa ngoan lắm, đã giờ này rồi chắc chắn ở nhà, đi đi!” Nói xong xoay người tiếp tục lên đường.

Hoàn Tử Đầu sợ hãi, một lát sau mới ngó qua hỏi tôi: “Huynh đệ, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh ta vừa nói gì, Điền Loa ở nhà?”

Tôi thẫn thờ gật đầu.

Tiểu Lục không kiên nhẫn, đẩy Hoàn Tử Đầu đi về phía trước: “Tôi thấy hai anh bịa chuyện cũng giỏi đấy. Thôn ngầm dưới đất giờ biến thành thôn bình thường, Điền Loa cô nương chết mấy chục năm trước lại còn sống sờ sờ, khác nào tự vả vào mặt mình không? Má có thấy đau không?”

Hoàn Tử Đầu há mồm định tranh cãi, tôi vội đưa tay ngăn lại, quay đầu nhìn Đạo Điên. Đạo Điên nãy giờ chỉ lẳng lặng đứng nghe, không đưa ra ý kiến gì, hất cái áo bào chậm rãi đi về phía trước.

Thấy họ đi xa, Lý Đồng đặt tay lên vai tôi, nói: “Huynh đệ, tôi tin anh sẽ không nói dối, nhưng anh chắc chắn mình không tìm nhầm chỗ chứ?”

Hoàn Tử Đầu nghe thế vội hỏi: “Anh cũng không thấy chỗ nào bất ổn?”

Lý Đồng lắc đầu: “Trước mắt thì không. Toàn bộ thôn dân đang đi lại này đều là con người, chờ tối nay tôi quá âm hỏi tiểu quỷ xem!”

Chợt Hoàn Tử Đầu nhớ ra gì đó, kích động nói với tôi: “Phải rồi Lý Diệu, anh còn nhớ không, lúc trước ông lão kể chuyện Điền Loa cô nương, còn nói nhà mình ở ngay trên đầu nhà Điền Loa!”

Tôi gật đầu, thở dài: “Nhớ, đi thôi, chúng ta đến đó nhìn xem. Tôi cũng không tin đây là Điền Loa mà ông lão nói!”

Cái thôn này nằm tít trong núi xa xôi hẻo lánh, điện chẳng có, nước thì gánh từ cái giếng chung, với hoàn cảnh sống như vậy thì không có sự chênh lệch giàu nghèo cho lắm. Theo lời anh nông dân ban nãy thì nhà Điền Loa cô nương rất dễ tìm, tuy nhà cô ấy không to, nhưng vẫn hoàn toàn khác với căn nhà gỗ nhỏ của ông lão râu dê.

Nhóm chúng tôi đứng ngoài cổng ngó vào, trong sân có một phụ nữ đang phơi rau củ, để ý thấy chúng tôi, hỏi: “Mấy người là ai?”

Tiểu Lục nhanh nhảu: “Đại tỷ, đây có phải nhà Điền Loa không?”

Chị ta nghe vậy thì đánh giá từng người chúng tôi, dè dặt hỏi: “Điền Loa là cô nương nhà tôi, sao mấy người lại biết cô bé?”

Thấy đúng là nhà Điền Loa, tiểu Lục quay đầu nhìn tôi với Hoàn Tử Đầu bằng ánh mắt khinh thường, sau đó trả lời: “Đại tỷ, chúng tôi là bạn của Điền Loa, từ thành phố xuống thăm cô ấy!”

Chị gái sửng sốt: “Bạn? Cô nương nhà tôi trước giờ chưa đi thành phố lần nào, sao lại quen mấy người?”

Tiểu Lục là người thật thà, không nói dối được đến câu thứ hai, vừa nghe chị ấy hỏi liền chẳng biết trả lời thế nào, tôi vội bổ sung: “Nghe một người bạn giới thiệu. Đại tỷ, chúng tôi không phải người xấu, chỉ muốn nói với Điền Loa cô nương mấy câu, được không?”

Chị gái cau mày, vứt cây xào phơi đồ xuống đất, nổi giận: “Không được! Cái gì mà từ thành phố xuống, rồi lại bạn bè giới thiệu, cô nương nhà tôi là người biết giữ bổn phận, tránh sang một bên đi!”

Chị ta hung hăng đẩy chúng tôi ra sau đó đóng chặt cổng lại. Thế là không được nhìn thấy Điền Loa, nhưng dù có nhìn thấy thì sao chứ, chúng tôi chỉ nghe ông lãu râu dê kể chuyện xưa, giờ Điền Lia có đứng trước mặt, cũng chẳng biết có phải chính là người mà ông ấy nói hay không!

Tôi có thể chắc chắn là không tìm nhầm vị trí, nhưng lại chẳng thể hiểu được chuyện đang diễn ra là thế nào, quay đầu nói với Đạo Điên: “Đạo trưởng, lúc ấy ông lão râu dê nói, nhà của ông ta ở ngay trên đầu nhà Điền Loa cô nương. Hai chúng tôi còn ngủ qua đêm ở đó cơ mà!”

Đạo Điên vung cây phất trần, cau mày nhìn bốn phía xung quanh, nhất thời không khí trở nên căng thẳng. Hoàn Tử Đầu hỏi: “Sao vậy đạo trưởng, có phải anh nhìn thấy gì không?”

Thấy Đạo Điên có vẻ căng thẳng, bốn người chúng tôi vây quanh chờ anh ta nói gì đó.

“Có thấy gì không đạo trưởng?”

Đạo Điên vẫn im lặng, cứ nhìn đông nhìn tây khiến người ta sốt ruột. Một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng: “Trời sắp tối, tôi đang nghĩ xem năm người chúng ta sẽ ở đâu đêm nay!”

Mọi người thì đang căng thẳng toát mồ hôi, mà hóa ta Đạo Điên lại quan tâm vấn đề này, Hoàn Tử Đầu bực tức giậm chân: “Đạo trưởng, rốt cuộc anh làm sao vậy? Hai huynh đệ chúng tôi không có nói dối, nơi này trước đây chỉ là mảnh đất hoang! Giờ xuất hiện cả đống thôn dân, anh không nhìn ra họ là ma quỷ à?”

Đạo Điên cười ha hả, chỉ vào một bãi đất trống cạnh đường, nói: “Đêm nay dựng lều ở đó đi!”

Đạo Điên không xấu, nhưng cái tính mập mờ này rất phiền phức, giống như lúc trước cùng anh ta đi tìm mồ chôn mèo vậy, rõ ràng là biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta không chịu nói. Tôi không hỏi nữa, bất đắc dĩ gật đầu, dẫn Hoàn Tử Đầu đi qua dựng lều.

Sau bữa tối, ai về lều nấy, Lý Đồng phải quá âm nên dựng lều phía sau chúng tôi. Cái tình hình quái lạ trước mắt làm tiểu Lục vốn đã vô thần, lại càng cười nhạo tôi rơi cả răng hàm, quay về lều liền đi ngủ.

Hoàn Tử Đầu thì sợ, không dám ngủ, ngồi hút thuố cùng tôi. Hắn im lặng một lúc, hút gần hết điếu thuốc mới nghẹn ra một câu: “Huynh đệ anh nói xem, liệu có phải chúng ta tìm nhầm chỗ rồi không? Hoặc ông lão kia nói nhảm?”

Tôi lắc đầu: “Không biết được, cũng có khả năng!”

Hoàn Tử Đầu lại đốt thêm mấy điếu thuốc, ấm ức nói: “Cái tay Đạo Điên này thật tinh tướng, hỏi mà chẳng chịu nói gì, không biết hắn có nhìn thấy gì không ổn không!”

Nói xong, hắn ngẫm nghĩ gì đó, lại tiếp tục: “Này, theo anh có phải Đạo điên thấy không tiện nói nên mới im lặng. Hay là ta qua hỏi lại hắn xem?”

Hoàn Tử Đầu nói có lý, Đạo Điên là cao nhân, không chừng là quanh đây có thứ gì đó tà ám nên không tiện nói cũng nên. Nghĩ vậy tôi dập tàn thuốc, gật đầu: “Đi, đi qua hỏi anh ta xem!”

Đêm nay Lý Đồng phải quá âm, muốn nhờ Đạo Điên bảo vệ, hai chúng tôi sang bên lều của họ, vén cửa lên thì lập tức giật mình. Bên trong trống không, chẳng thấy Đạo Điên và Lý Đồng đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0