Chuyến xe bus số 13

Phần 183

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 183: LỤC MÃNG (MÃNG XÀ MÀU XANH)
Tiếng giết heo ầm ĩ như vậy, làm sao còn ngủ nổi, điện thoại thì không có, chẳng biết là mấy giờ, suy nghĩ một lát, tôi bèn xỏ giày đi ra ngoài xem.

Tiếng giết heo từ phía thôn tây, tôi men theo ánh trắng đi dọc về phía đó. Người giấy vốn dĩ là người giấy, chẳng ăn uống ngủ nghỉ dù giờ đang là nửa đêm, trên đường thôn vẫn tấp nập người đi lại.

Đi được một đoạn thì âm thanh giết heo ngày càng rõ ràng. Giữa đêm khuya mà nghe tiếng tru thảm thiết khiến người ta cảm giác rất khó chịu, nhưng đám thôn dân đi đường thì lại thờ ơ, chẳng hề quan tâm đến chuyện này.

Cuối cùng cũng tìm được vị trí phát ra tiếng tru, đó là một căn nhà cao chừng hơn 2m, cửa sổ được xây tít trên sát nóc khiến tôi không thể với tới. Căn nhà có cánh cổng sơn đen sì, tò mò đang định đẩy cổng ra nhìn, tay còn chưa kịp chạm vào cửa thì đột nhiên một giọng nói cất lên: “Ca ca, trời còn chưa sáng, sao anh đã dậy rồi?”

Quay đầu lại nhìn, thì ra là cô gái xinh đẹp hồi tối, vội ái ngại cười: “Bị đánh thức, định đến đây xem sao nửa đem người ta còn giết heo!”

Dứt lời, tôi lại nghi hoặc hỏi: “Cô thì sao? Nửa đêm không ở nhà ngủ lại đi lung tung làm gì?”

Cô gái lắc đầu: “Đây đâu phải thôn Hoài Hồ, em không có nhà, biết đi đâu, đành ngồi gần cửa nhà anh chơi điện thoại!”

Tôi kinh ngạc: “Cô ngồi ngoài cửa cả đêm?”

Vỗ trán một cái thật mạnh, mình uống nhiều quá nên ngu rồi. Bé gái đâu phải người của Đặng Tiễn Chỉ, ông ta không có chỗ cho nó là bình thường. Tôi bảo cô bé về nhà chơi điện thoại, nhưng quên mất nó làm gì có nơi nào để đi!

Đang lúc nói chuyện thì tiếng giết heo trong căn nhà cũng đột ngột biến mất, tất cả lại trở nên tĩnh mịch. Lão Lưu đã dặn đi dặn lại mình đừng có nhiều chuyện, nghĩ vậy, tôi không đẩy cổng nữa mà dẫn cô gái quay về.

Cũng may hồi tối ngủ được giấc say, đầu đã không còn đau nữa, tôi bảo cô gái ngồi lên giường, còn mình thì kéo ghế lại ngồi. Cô ta ngồi đó, cắm cúi chơi điện thoại, tuy hình dáng khác trước rất nhiều, nhưng thái độ nghiêm túc với cái điện thoại lại y hệt bé gái lúc trước!

“Tiểu muội muội, em chơi còn chưa đủ à?”

Cô gái không ngẩng đẩu, chỉ ừ một tiếng. Trước kia gọi bé gái là tiểu muội muội còn được, nhưng giờ nó đã biến thành người lớn lại xinh đẹp kiều diễm, gọi vậy nghe hơi không phải, tôi hỏi: “Đúng rồi, trước giờ ta vẫn gọi muội là muội muội, mà chưa hỏi tên là gì?”

“Tiểu Xảo! Trước kia bà đều gọi em là Tiểu Xảo!”

Tiểu Xảo, cái tên rất có linh tính, chắc nhắc đến Khâu lão thái làm con bé nhớ tới cái gì đó, đột nhiên buông điện thoại xuống, thở dài một hơi. Khâu lão thái vì tôi mà chết, thấy cô bé buồn, tôi rất đau lòng, nếu vẫn là hình dáng bé gái trước kia thì đã ôm nó vào lòng mà vỗ về. Tôi giơ hai tay ra nửa chừng, nghĩ lại vẫn thấy không ổn, đành chỉ vỗ vào vai cô gái, nói: “Tiểu Xảo, em nhớ bà a? Khâu lão thái vì ta mà chết, sau này em theo ta sống đi, tuy ca ca ta không có tiêng đồ, nhưng cũng không để em phải sống kém hơn trước đâu. Chờ mấy hôm nữa, ta sẽ mang em vào thành phố chơi!”

Chung quy thì vẫn là tính cách trẻ con, nghe nói được đi thành phố, cô gái cao hứng gật đầu, mắt vẫn ngấn nước. Gian phòng Đặng Tiễn Chỉ sắp xếp cho tôi không rộng, giờ mới 4h sáng, phải một lát nữa mặt trời mới lên. Tôi bảo Tiểu Xảo nằm giường mà nghỉ, mình thì đẩy cửa ra ngoài sân ngồi hút thuốc.

Ngậm điếu thuốc vào miệng, vừa mới bật lửa hai cái thì rõ ràng tôi cảm nhận được một luồng âm phong, thổi toàn thân nổi da gà. Chưa kịp châm thuốc thì đã trố mắt thấy, những thôn dân già trẻ gái trái đi ngang qua cổng nhà tôi, đang đứng sững ra bất động, nét mặt trắng bệch nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt ngây dại nhìn chăm chú làm tôi ớn lạnh sống lưng. Chợt lắc đầu một cái, tôi bừng tỉnh, toàn thôn đều là người giấy mà, mình không được châm lửa!

Nghĩ đoạn, tôi vội đóng nắp bật lửa lại, đám người vẫn đứng đó bất động, nhìn tôi như cũ. Bị họ nhìn dựng tóc gáy, chẳng biết là họ nghe có hiểu không nhưng tôi vẫn xin lỗi: “Bà con, ngại quá, đã quên đã quên!”

Đôi bên cứ như vậy giằng co một lúc, cuối cùng họ mới trở lại bình thường, tiếp tục công việc của mình. Tôi như trút được gánh nặng, thở dài, nhìn những thứ giống hệt con người, nhưng lại không phải con người thật đáng sợ. Ngẫm lại thì hiện giờ bé gái cũng đã sống lại, mình không cần dây dưa ở cái nơi quỷ quái này thêm nữa.

Sáng sớm mặt trời lên, tôi vội chạy đi tìm lão Lưu để bàn kế hoạch tiếp theo đi đâu. Lần này đến xin Đặng Tiễn Chỉ giúp đỡ thuận lợi vượt xa mong đợi của lão Lưu, theo ý lão thì hẳn là nên ở lại đây.

Tôi kể việc bé gái sống lại, đã biến thành phụ nữ, lão Lưu lắc đầu cười khổ, chỉ biết nói rằng Đặng Tiễn Chỉ này thật cổ quái. Trong lúc nói chuyện, tôi cũng nhắc đến tiếng giết heo tối qua, phòng tôi và lão Lưu ở gần nhau, đương nhiên ông ta cũng nghe thấy.

Tuy lão Lưu cũng hiểu một chút về cắt giấy, nhưng không tinh thông lắm. Trong thôn tata cả đều là người giấy, ông ta cũng không rõ vì sao lại phải giết nhiều heo như vậy. Thấy tôi thật sự không muốn ở lại đây, lão Lưu cũng đành đồng ý sẽ sang từ biệt Đặng Tiễn Chỉ!

Điều bất ngờ là khi Đặng Tiễn Chỉ nghe hai chúng tôi nói phải rời đi, ông ta không hề có nửa câu giữ lại, cứ như là dù hôm nay chúng tôi không nói thì ông ta cũng sẽ chủ động đuổi đi vậy.

Trưa đến, Đặng Tiễn Chỉ lại bày một mâm cơm rượu, coi như tiễn chân, ông ta giúp tôi lần này nên tôi cũng kính ông ấy mấy ly. Một tuần rượu, hai ông già lại bắt đầu ôn chuyện xưa. Hai con người lập dị, câu nào cũng liên quan đến chuyện trong giới của họ, tôi nghe mà mê mẩn.

Lại một tuần rượu nữa, Đặng Tiễn Chỉ có vẻ hơi say, kéo tay lão Lưu, nói: “Lưu ca, lần này quay về Đông Bắc, ông nhất định phải cẩn thận đấy, tôi nghe trong giới nói, gần đây bên ngoài xảy ra chuyện lớn!”

Lão Lưu đáp: “Giờ cũng không còn là thời dân quốc nữa rồi, thái bình thịnh trị, trong giới còn có việc lớn gì?”

Đặng Tiễn Chỉ bặm môi: “Lưu ca, ông lặn lộn bên ngoài mà sao tin tức còn không nhanh nhạy bằng tôi thế? Tôi nghe nói có một đại tà mới xổng ra, tuy nó chưa gây chuyện gì, nhưng ông cứ chờ mà xem, chuyện này không nhỏ đâu!”

Lão Lưu xua tay: “Đặng lão đệ tâm cao khí ngạo, thứ gì còn khiến ông quan tâm như vậy?”

Tôi nghe vậy cũng chọc ghẹo: “Đúng vậy Đặng thôn trưởng, bản lĩnh của ngàu có thể cắt người giấy y hệt người sống, nếu ông cắt mấy vạn người, vậy chẳng phải thành một đội quân sao? Theo tôi thấy thì ông là người lợi hại nhất rồi!”

Đặng Tiễn Chỉ liếc tôi một cái, cười ha hả: “Tiểu Tử này miệng lưỡi cũng ngọt đấy. Nhưng tuyệt kỹ cắt giấy của ta không phải là vô biên, cậu không thấy thôn này nhỏ, xung quanh đều bao bọc bằng hàng rào a? Những người giấy mà tôi cắt chỉ có thể hoạt động trong phạm vi hàng rào thôi, chúng không ra ngoài được nửa bước!”

Câu này làm tôi khá bất ngờ, bản lĩnh của Đặng Tiễn Chỉ vượt xa Khâu lão thái, người giấy của ông ta hoàn toàn có thể tháy thế người thật, ai dè vẫn có khuyết điểm lớn như vậy.

Nhưng nói đến đây, tôi chợt nhớ tới bé gái, vội hỏi: “Đặng trưởng thôn, người giấy ông cắt đều không ra khỏi thôn được, thế bé gái ông giúp tôi làm sống lại thì sao?”

Đặng Tiễn Chỉ bĩu môi: “Hừ, không ra được khỏi thôn là vì giấy kém. Còn hình nhân màu đỏ cửa cậu thì khác, nó là nguyên liệu rất khó kiếm, tôi còn định dùng nó cắt thành…”

Nói được nửa câu, Đặng Tiễn Chỉ đột nhiên ngưng lại, ngượng ngùng ho khan một tiếng, lại giơ ly lên mời lão Lưu. Câu nói lấp lửng của ông ta làm tôi giật mình, bé gái sống lại rồi ông ta còn định cắt thành cái gì? Chẳng lẽ ông ta vẫn đang lên ý tưởng về bé gái?

Lại uống thêm một ly, Đặng Tiễn Chỉ cố lảng sang chuyện khác: “Lưu ca, chuyện tôi vừa nói, ông nhớ lưu tâm, nghe nói thứ này lợi hại lắm đấy!”

Lão Lưu hỏi: “Ừ, lợi hại lắm sao. Có lợi hại bằng đại mãng xà năm 83 không?”

Đặng Tiễn Chỉ gật đầu, ngồi thẳng lưng nghiêm túc nói: “Ông đừng coi thường, thứ này nói không chừng còn lợi hại hơn mãng xà đó ấy!”

Lão Lưu cười lạnh: “Đặng lão đệ nói đùa rồi, lục mãng năm 83 chính là tà ám mạnh nhất trong giới công nhận, tính từ khi thành lập đất nước đến giờ!”

Đặng Tiễn Chỉ bĩu môi: “Sao ông vẫn không tin nhỉ? Mấy tháng trước Tiểu Lý Tử nói cho tôi mà. Con người của tôi ông biết đấy, chẳng có bạn bè gì, chỉ có Tiểu Lý Tử là đối tốt, ông còn nhớ Tiểu Lý Tử không…”

“Quá âm Tiểu Lý Tử?”

Đặng Tiễn Chỉ gật đầu, chợt sắc mặt lão Lưu trở nên nghiêm túc: “Chà, tôi biết Tiểu Lý Tử này, hắn không nói lung tung bao giờ. Thứ có thể so sánh với lục mãng, xổng ra từ đâu?”

Đặng Tiễn Chỉ chậm rãi đáp: “Ở Đông Bắc chỗ ông!”

Đông Bắc? Đột nhiên tôi nghĩ tới một người. Thứ ông ta nói đến, có phải chính là ‘đại họa’ mà Đạo Điên đang đau đầu truy lùng?

Đặng Tiễn Chỉ nói tiếp: “Lục mãng năm 83 cũng là từ Đông Bắc mà ra, theo Tiểu Lý Tử đoán, thứi này có khả năng cũng chính là lục mãng năm xưa!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0