Phần 177
2022-03-27 03:33:00
Không thấy bộ xương đâu nữa, cả khu nhà chỉ có mình và bà lão, xương lại nặng, gió không thổi bay được, nó biến đi đâu?
Thoáng sợ sệt, tôi xách cái giỏ củi khô bước vội về nhà bà lão. Quay xuống bếp, thấy tôi thở hồng hộc, nét mặt hoang mang, bà lão mắng: “Nhãi ranh, làm gì mà như gặp ma thế?”
Bỏ cái giỏ xuống đất, cố điều hòa hơi thở, tôi nói: “Đại nương, căn nhà mà có chuồng gà trong sân, ban nãy cháu thấy có một bộ xương người, vừa rồi đi nhặt củi ngang qua lại phát hiện nó đã biến mất!”
Bà lão chẳng tỏ ra kinh ngạc, bẻ một cành củi ném vào bếp, ngẩng đầu liếc tôi: “Chắc mắt ngươi kém!”
Bà lão không tin, tôi lắc đầu: “Tuyệt đối không phải mắt kém. Lúc tới đây cháu đã thấy nó nằm dưới đống lá khô cạnh chuồng gà, giờ lại không thấy đâu nữa!”
Bà lão cười gượng: “Con người chúng ta, bên dưới da thịt cũng chỉ là bộ xương khô, có gì mà sợ?”
Tôi nào có rảnh tranh luận với bà lão, vội hỏi: “Đại nương, mấy nhà quanh đây dọn đi từ lúc nào, ngoài nhà của bà thì tất cả đều bỏ hoang nhìn thật đáng sợ!”
Bà lão thấp giọng: “Chỗ này gần đập chứa nước, sau vụ tai nạn ai nấy sợ hãi, bỏ đi hết rồi!”
Tôi hỏi tiếp: “Đọn đi à? Sao họ không mang đồ đạc đi, cháu thấy có nhà còn nguyên bộ chén bát, cứ như đang ăn cơm thì bỏ đi luôn, chứ không giống như chuyển nhà bình thường!”
Bà lão hơi sửng sốt, nhưng chỉ nhìn tôi một cái rồi thôi. Nước đã sôi, bà lão nhấc vung, bỏ nắm mì sợi, thò tay với thứ gì đó trong cái giỏ bên cạnh, cắt vào.
“Thằng nhãi, lát nữa ăn mì xong thì mau đi về đi!” Bà lão dùng cái muôi dài khuấy nồi mì, lạnh giọng nói.
Đuổi mình? Như vậy là bà ấy không muốn đứng ra làm chứng. Đương nhiên tôi nào từ bỏ được, vội nói: “Đại nương, tiền căn hậu quả cháu đã nói hết với bà rồi. Cháu mất bao nhiêu công sức mới tìm được bà, tất cả chuyện này đều phải dựa vào sự làm chứng của bà!”
Bà lão cúi đầu ho khan, xua tay: “Chuyện này để sau hãy nói. Ý ta là ăn mì xong thì ngươi nên về lúc trời còn sáng, ngươi không thể ở đây đến đêm được!”
Thấy bà lão không hẳn là cự tuyệt, tôi mới thở phào một hơi: “Vậy được, cháu ăn mì xong sẽ đi ngay. Xin bà suy xét một chút, chuyện này liên quan đến bao nhiêu mạng người, nhất định bà phải giúp cháu! Chỉ có sự làm chứng của bà mới có thể lật lại bản án được!”
Bà lão không đáp lời, với lên chạn lấy hai cái bát, múc hai bát mì rồi đưa cho tôi bưng vào phòng. Bà lão đi ra, ngồi xuống đối diện, lau tay nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong thì mau về!”
Tôi gật đầu, cầm đũa lên ăn mì. Bà lão nấu mì chẳng cho gia vị nào vào nước, nhưng mùi rất thơm, tôi ăn liền mấy gắp, sau đó hỏi: “Đại nương, sao bà cứ đuổi cháu vậy? Vất vả lắm mới tìm được bà, nếu bà không đồng ý giúp, cháu sẽ còn đến làm phiền bà nhiều!” Nói đoạn, tôi bưng bát lên húp nước.
Bà lão cười khổ, những nếp nhăn trên gương mặt tựa hồ dính chặt lại với nhau, có thể kẹp chết được cả muỗi đậu trên đó.
“Trong vòng chục năm đổ lại, đập chứa nước đã chết nhiều người như vậy, quanh đây ngoài ta ra thì chẳng có ai, ta thì ở quen rồi, nhưng ngươi không ở được đâu. Nếu không có việc gì thì đừng đến, ta biết công ty ngươi công tác, sẽ tới đó tìm.”
“Bà tìm cháu? Bao giờ thì mới tới? Giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng bà biết không, tay lãnh đạo hủ bại lại đang ứng cử, nếu hắn leo lên được cấp cao hơn thì chuyện này càng khó!”
Bà lão húp ngụm nước mì, chỉ đũa vào mặt tôi: “Cái thằng ranh này, một câu hai câu cứ nhất định phải kiện cáo. Ta đang lo cho chính ngươi đấy, không còn sớm nữa, ăn mì xong thì mau cút đi!”
Thấy bà lão chẳng muốn nghe mình nói, tôi bất đắc dĩ gật đầu, húp sạch bát mì. Ăn xong, bà lão quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài, đứng dậy xua tay: “Chiều xuống rồi, mau đi, mau đi đi!”
Bà lão đuổi tôi cứ như đuổi tà, vừa đẩy vừa mắng oang oang. Có điều, nơi này cũng gần công ty, trước khi đi, tôi cố nói với lại: “Đại nương mai cháu lại tới, tối nay xin bà nghĩ lại, thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ đến Bắc Kinh một chuyến!”
Bà lão tỏ ra phiền phức, lườm tôi không nói gì mà xoay người đi vào nhà.
Tuy lần này không thuận lợi như mình nghĩ, nhưng hôm nay cũng xác nhận được bà lão là nhân chứng, sự đột phá này làm tôi rất vui. Ra khỏi sân nhà bà lão, cái cảm giác lạnh lẽo âm u khủng bố lại ập tới, giống như nó còn lạnh hơn lúc buổi sáng mấy lần. Thật chẳng biết bà lão này sao lại có thể sinh sống trong hoàn cảnh như vậy mấy chục năm. Tôi suy nghĩ bâng quơ, rảo bước về phía đường quốc lộ.
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-xe-bus-so-13/
Về đến công ty, rửa ráy chân tay rồi chuẩn bị đi ngủ. Tôi nằm trên giường nhưng tâm trạng cứ nửa bồn chồn nửa háo hức, cuối cùng đã tìm được nhân chứng, hy vọng lại lóe lên, chỉ còn một nước nữa, phải làm sao đảm bảo không xảy ra bất cứ biến cố nào!
Không biết hiện giờ bà lão đang làm gì, tôi có cảm giác cầm viên kẹo trong tay, nắm chặt thì sợ nó vỡ, mà bỏ vào miệng lại sợ nó tan mất. Ngẫm lại thì duyên phận giữa người với người trên đời này thật không thể diễn tả. Bà lão là khách hàng đầu tiên trên chuyến xe số 13 tôi lái, lúc quay lại lấy sọt đồ ăn bỏ quên, có nói với tôi mấy câu. Vốn tưởng bèo nước gặp nhau kho mà tái ngộ, ai ngờ mọi chuyện lại biến hóa, bà lão đã trở thành nhân chứng quan trọng nhất đối với mình!
Hôm nay, từ lúc bà lão tự thừa nhận mình là nhân chứng, tôi vẫn luôn kích động, có rất nhiều vấn đề băn khoăn nhưng chưa kịp hỏi.
Lão Đường nói với tôi, trước các vụ tai nạn năm xưa đều có sự xuất hiện của bà lão. Hơn nữa lần nào bà cũng để quên cái giỏ trên xe, ý lão Đường là lão cũng từng gặp bà ấy? Chỉ là ngẫu nhiên thôi ư?
Đêm đó, vì đánh lái tránh người đi đường, lão Đường mới lao xe xuống đập chứa nước, tại sao nửa đêm bà lão lại đi ra đường, có phải là chờ Chu gia mang quần áo cho không?
Thực ra nghĩ kỹ lại, nếu vì tránh bà lão thì vụ tai nạn năm đó bà ấy cũng có trách nhiệm gián tiếp liên đới. Còn nữa, mấy chục năm nay bà lão vẫn sống ở đó, tay lãnh đạo bức tử đến cả bạn của lão Đường là Triệu Long Phi, không có khả băng hắn lại bỏ qua nhân chứng. Nơi đầu tiên hắn nghĩ đến hẳn phải là dãy nhà ở chân núi cạnh đập nước!
Thế tại sao bà lão lại bình an vô sự?
Tám hộ còn lại tuyệt đối không đơn giản là dọn nhà đi như bà ấy nói. Đó không phải dọn nhà, mà rõ ràng là chạy bán sống bán chết. Tám hộ đó biến mất như thế nào, và bộ xương người trong sân, vì sao cũng biến mất?
Con mẹ nó, thật đau đầu!
Cùng với sự xuất hiện của nhân chứng thì các vấn đề cũng liên tiếp hiện ra, càng nghĩ càng nhức óc, tôi bèn nhắm chặt mắt, không suy nghĩ gì nữa, tất cả để chờ đến mai, mai lại đến tìm bà lão hỏi cho ra nhẽ!
Nay lại là thứ hai, vốn định dậy sớm mua quà đến đập nước, nhưng tiểu Lục ngăn tôi lại, nói kiểu gì tôi cũng phải tham gia buổi họp đầu mỗi tuần, không thể thuyết phục được cậu ấy, tôi đành đi họp với tâm trạng chán nản.
Từ khi lên làm đội trưởng, tiểu Lục cứ như tay nòi gà, mở ra kiểu thức tỉnh trong công tác. Vốn dĩ tôi thì đang sốt ruột muốn đi, nhưng cuộc họp cậu ta cứ kéo dài.
Ngoài những tài xế cần phải lái xe ra thì những người khác ngồi im không nhúc nhích, thấy tất cả đều sôi nổi nhiệt huyết, tôi cũng không đành lòng làm mất mặt tiểu Lục, cố ngồi nghe hết cả buổi sáng.
Tan họp đã là 12h trưa, tôi không kịp ăn cơm, vội bắt taxi đi tìm bà lão. Băng qua con đường mòn ven đập chứa nước, vẫn thấy âm u khó tả, lần nữa đi vào dãy nhà cô quạnh, chợt tôi có một cảm giác xa lạ!
Mang trong lòng sự hy vọng mong chờ, nhưng vào nhà gọi mấy tiếng thì thất vọng nhận ra, bà lão không có nhà. Tôi đặt túi sữa lên nóc tủ, chờ bà lão về vậy. Rảnh rỗi không có việc gỉ, tôi đi loanh quanh trong nhà, xuống bếp thì thấy cái giỏ đồ ăn vẫn treo ở đó, chính là cái giỏ mà lần đầu bà ấy để quên trên xe.
Miệng giỏ được phủ bằng lớp vải bố, hình như cất gì bên trong đó, thứ làm tôi tò mò chính là, giữa những sợi tre đan, có vết màu đỏ sẫm, giống như máu cũ.
Thứ trong này bỏ vào nồi mì rất ngon, nó là gì nhỉ? Tôi bước tới, giơ tay nhấc cái giỏ đồ ăn…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro