Phần 170
2022-03-27 03:33:00
Đó là một con chó săn toàn thân đen nhánh. Con chó lớn này từ đâu ra? Sợ nó cắn, tôi run rẩy, vội nhảy vào bên trong, đóng cửa, chốt khóa.
Sáng hôm sau, vợ Chu gia nấu bữa sáng, để phần tôi trong bếp, còn hai mẹ con vào phòng ăn. Cái này thật quá đáng, tôi đâu phải bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, sao ăn cũng phải tránh?
Ăn xong, thay bộ quần áo leo núi, vừa định ra cổng thì vợ Chu gia tròn phòng gọi: “Cậu đi đâu thế?”
Nói chuyện mà còn phải cách một cánh cửa, tôi không kiên nhẫn đáp: “Đi leo núi!” Rồi chẳng thèm đợi chị ta phản ứng, tôi liền đẩy cửa đi ra ngoài. Còn chưa ra khỏi sân, vợ Chu gia chợt cuống quýt chạy theo: “Cậu còn leo núi cái gì, vẫn còn thảnh thơi như vậy à. Không được đi đâu cả, ở nhà chờ chú Quách đến!”
Tôi hơi bực, đáp: “Đại tỷ, chị ở nhà chờ là được rồi, tôi cũng đâu phải người mua rượu giả cho Thái Tuế uống!”
Nói đoạn tôi lại định xoay ngườu, vợ Chu gia vội túm chặt lấy tôi, nói: “Tối qua hai mẹ con tôi lại nghe thấy ông già kia tới. Cậu đừng có đi lung tung, ở đây chờ chú Quách nghĩ cách đi!”
Lại nghe thấy??
Tối qua đưa Thang Nghiêu về nhà xong thì tôi liền đi ngủ, còn chẳng nằm mơ gì, một mạch tới sáng.
“Rốt cuộc thì chị có nghe ông ta nói gì không?”
Vợ Chu gia sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu: “Tối qua tôi cố ý dỏng tai lắng nghe, ông già kia mắng cậu cả đêm, lời nói rất khó nghe!”
Mắng mình?
Ngoài tay lãnh đạo thành phố, tôi chưa từng đắc tội với ma quỷ nào, sao lại mắng tôi? Hay thật là Thái Tuế đổ chuyện này lên đầu mình?
Thấy tôi sửng sốt, chị ta đẩy tôi vào phòng, nói: “Tiểu tử cậu ít trải, thiếu hiểu biết, chuyện này không qua loa được, cậu tuyệt đối không thể đi. Chờ lát nữa chú Quách đến, nghe xem ông ta nói gì.”
Đẩy tôi vào phòng, sợ tôi trốn đi, chị ta còn cắn răng ngồi cạnh, cùng nhau chờ lão Quách. Một lát sau thì Thang Nghiêu ăn mặc gọn gàng đến tìm tôi đi leo núi. Hôm trước đã nói cho vợ Chu gia rằng Thang Nghiêu đóng giả ma nữ, giờ trông thấy cô ấy, chị ta liền tức giận ra mặt, tỏ thái độ khinh ghét.
Thấy hai chúng tôi ngồi với nhau, Thang Nghiêu cười đểu, bảo tôi mau sắp xếp đi leo núi. Tôi chưa kịp mở miệng thì vợ Chu gia nói: “Cô nương này có ra dáng cô nương không vậy? Con gái mà hẹn con trai đi lên rừng, đêm hôm khuya khoắt còn mò cửa sổ nhà người ta? Ai da đúng là không biết xấu hổ!”
Vợ Chu gia nói rất ngoa ngoắt, tôi ái ngại nhìn Thang Nghiêu, ban đầu thì cô ấy sửng sốt, nhưng lập tức cười khanh khách đi đến trước mặt vợ Chu gia, nói nhỏ: “Chị dâu, biết tại sao nửa đêm tôi ngó cửa sổ phòng chị không? Là anh nhà báo mộng cho tôi, nghe nói chị với một trai trẻ ở chung nhà nên bảo tôi sang kiểm tra đấy!”
Vợ Chu gia nghe vậy thì mặt tái đi, Thang Nghiêu nói tiếp: “Chị dâu, có biết hôm đầu tiên tôi thấy gì trong phòng chị không? Tôi thấy trưởng thôn đã chết, ngồi bên cạnh nhìn chị ngủ!”
Nghe câu này, chẳng những vợ Chu gia mà đến tôi còn thấy sởn gai ốc, mấy hôm nay chị ta sợ hãi Thái Tuế đến chết khiếp rồi, giờ nghe Thang Nghiêu nói vậy, vừa sợ vừa tức. Vợ Chu gia đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, xắn tay áo định làm lớn chuyện.
Tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào để can ngăn, thì chợt lão Quách tới. Ông ta tới thật đúng lúc, vợ Chu gia thấy ông vào, liền ngồi phịch xuống phản, hừ một tiếng.
Lão Quách từng này tuổi, đương nhiên nhìn là biết chuyện gì xảy ra, thấy không khí căng thẳng, ông ta không hỏi mà lảng sang chuyện khác: “Vợ Chu gia, tối qua ngủ có ngon không?”
“Khụ, chú Quách, cả đêm cháu không ngủ, chỉ chờ chú đến, tối qua Thái Tuế lại tới!”
Lão Quách không ngạc nhiên lắm, quay đầu nhìn tôi, khẽ gật đầu: “Giọng nói vẫn phát ra từ phòng cậu này?”
Vợ Chu gia vội nói là đúng, còn kể việc ông lão kia mắng chửi tôi cho lão Quách nghe. Lão Quách thở dài: “Anh bạn trẻ, cậu không phải người trong thôn, chuyện này làm cậu bị liên lụy rồi!”
Chưa kịp trả lời thì vợ Chu gia đã hỏi: “Chú Quách, chú nói vì sao Thái Tuế lại ở trong phòng cậu ấy? Nó có ảnh hưởng gì đến mẹ con cháu không?”
Lão Quách đáp: “Hôm qua tôi có đến nhà Lý mập, cùng ông ta nghiên cứu, cậu ấy cũng nói, cậu này chọc phải Thái Tuế sẽ xui xẻo.”
“Lý mập? Có phải người mà vợ anh ấy biết nhảy đại thần? (Một dạng giống như lên đồng ở VN)”
Lão Quách gật đầu: “Đúng vậy, trong thôn ta, hai vợ chồng nhà đó biết ít nhiều về phương diện này, nếu tối qua Thái Tuế lại tìm đến, vậy đừng chậm trễ nữa, mau qua nhà đó đi.”
Lão Quách nói thế thì buổi leo núi hôm nay coi như bỏ, không biết là vợ Chu gia sốt ruột dọn về nhà ở, hay là lo lắng cho an toàn của tôi, mà cuống cả lên.
Nhảy đại thần là một phương pháp xem tà bệnh độc đáo của Đông Bắc, để cho đại thần nhập vào người, sau đó người bệnh có thể đối thoại trực tiếp với đại thần, rất mang màu sắc kỳ bí.
Nhà Lý mập cách đó không xa, lúc chúng tôi đến thì thấy trong sân có chiếc xe hơi, nhà họ đang xem bệnh cho người trên thành phố xuống.
Vào trong nhà, chúng tôi xếp hàng chờ ngoài hành lang, tôi tò mò chen lên nhìn lén. Trong phòng chật kín người, ngồi chính giữa là một phụ nữ, miệng ngậm điếu thuốc đang nói chuyện với một bam giới ngồi đối diện, bên cạnh chị ta còn có một gã béo.
Có điều lạ là, người phụ nữ hút thuốc này, mở miệng ra nói sặc một mùi khẩu âm Tứ Xuyên, tôi nghe chẳng hiểu gì, chị ta nói một câu thì gã béo phải phiên dịch một câu.
Lão Quách cũng chen lên, nói nhỏ với tôi: “Bên cạnh là Lý mập, còn người hút thuốc là vợ cậu ấy, tên Mỹ Linh!”
Tôi gật đầu: “Bác Quách, chị Mỹ Linh này là người Tứ Xuyên à? Đi lấy chồng xa thế!”
Lão Quách lắc đầu: “Không, cũng là người Đông Bắc thôi, hiện giờ cô ấy đang bị đại thần nhập, người nói chuyện chính là đại thần!”
Vấn đề của người trên thành phố xuống xem ra rất khó giải quyết, Mỹ Linh hút liên tiếp năm sáu điếu thuốc. Nửa tiếng sau vẫn chưa xong việc, Thang Nghiêu kéo tôi ra sau, cười nói nhỏ: “Ban nãy tôi nghe loáng thoáng, cái gì mà Thái Tuế, rồi lại có ông già nói chuyện, rốt cuộc là sao?”
Chuyện kể ra khá phức tạp, tôi chỉ nói ngắn gọn là nhà vợ Chu gia đào phải Thái Tuế nên giờ tôi gặp phiền toái. Thang Nghiêu suy tư gì đó gật đầu, cười cợt: “Chờ lát nữa chị Mỹ Linh xem bệnh, nếu không được thì tôi chữa cho anh, tôi cũng biết xem tà bệnh đấy!”
Hai chúng tôi đang nói chuyện thì bên trong chắc cũng vừa xong việc, tay nam giới thành phố kia móc ra một xấp tiền đưa cho Lý mập, tất cả khom lưng đi ra ngoài.
Ở một thôn hẻo lánh mà cũng có người thành phố xuống xem bệnh, khả năng Mỹ Linh này đúng là có bản lĩnh. Thấy họ ra ngoài, lão Quác vội gọi tôi vào.
Vào trong phòng, chị Mỹ Linh đã búi lại đầu tóc, liếc nhìn tôi, hỏi: “Anh bạn, cậu làm sao?”
Sặc mùi Đông Bắc!! Thật quái lạ, vừa nãy rõ ràng chị ta nói chuyện với người thành phố bằng giọng Tứ Xuyên, chẳng lẽ là đại thần nhập thể thật sao?
Lão Quách sốt ruột kể lại tình hình của tôi cho chị ấy nghe, Lý mập đứng cạnh nói: “Ai da, tối qua nó lại đến tìm à? Vậy mau xem đi!”
Mỹ Linh gật đầu, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới xem bệnh cho người ta xong, đến chiều mới thỉnh đại thần lại được để xem cho cậu!”
Thang Nghiêu tò mò: “Chị Mỹ Linh, người thành phố vừa rồi là bị sao?”
Mỹ Linh nói: “Là một chủ doanh nghiệp ở thành phố, thích ăn thịt rắn, giờ bị người ta tìm đến!”
“Người đó bị bệnh gì?”
Lý mập đứng cạnh, cười nói: “Toàn thân mọc vảy rắn!”
Vợ Chu gia đứng ngay sau tôi, nghe anh ta bói thì kêu lên một tiếng, toàn thân run rẩy.
Nếu chiều mới thỉnh được đại thần, giờ hãy còn sớm, chúng tôi thu xếp về nhà trước. Vợ Chu gia lo lắng sợ hãi nên chẳng buồn nấu cơm, tôi ra quán cơm đầu thôn mua mấy phần về cùng ăn.
Ăn xong, ngồi tán gẫu một lúc, đến 2h chiều thì tất cả lại quay lại nhà Lý mập.
Ngồi xuống đối diện với Mỹ Linh, Lý mập thì đứng cạnh, tay phải cầm một chiếc trống cổ, tay trái cầm cái dùi. Trước khi thỉnh đại thần, Lý mập đốt một nén nhang cắm vào cái bát hương trên nóc tủ. Xong xuôi, Mỹ Linh nhắm hai mắt, còn Lý mập bắt đầu cất tiếng hát. Giọng anh ta oang oang, hát kiểu tùy xướng, vừa lắc lư vừa gõ trống, từ ngữ hát ra cũng rất quái lạ, nghe không hiểu gì.
Mỹ Linh ngồi đó toàn thân rung lên, giờ đang ban ngày, không đến nỗi quá sợ hãi, nhưng nhìn Lý mập hát, Mỹ Linh rùng mình, tôi cũng hơi căng thẳng.
Năm phút sau thì người Mỹ Linh càng ngày càng run mạnh, giống như sắp ngã khỏi ghế, tôi lo lắng định đị lên đỡ chị ta thì đột nhiên…
Mỹ Linh trợn trắng hai mắt, không run nữa, tùe từ cất giọng Tứ Xuyên hỏi tôi: “Ngươi có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro