Chuyến xe bus số 13

Phần 159

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 159: THẰNG NGỐC
Triệu Long Phi giết người?

Nhìn nét mặt nghiêm túc của chị gái thì đây không phải nói đùa. Chuyện này làm tôi giật mình, tuy chẳng quen biết gì Triệu Long Phi, nhưng bất kể thế nào cũng không thể đoán được anh ta lại là tội phạm giết người.

Tôi hỏi: “Đại tỷ, chị có thể nói tôi nghe một chút về chuyện này không? Sao Triệu Long Phi lại giết người, có gì tôi về cũng dễ ăn nói với bạn mình.”

Chị gái bất đắc dĩ thở dài: “Triệu Long Phi này trước đây đúng là người trong thôn, sống cũng khá biết điều. Nhưng sau đó lại giết một người ở ngoài thôn, cảnh sát đến bắt, hắn liền tự đốt nhà mình luôn.”

Thật không thể tưởng tượng được.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

Chị gái suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Haiz, cũng đã khá lâu rồi, khoảng 10 năm trước!”

Mười năm???

Mười năm trước lão Đường gây ra vụ tai nạn, sao Triệu Long Phi cũng làm ra chuyện lớn như vậy, chỉ là trùng hợp thôi sao?

“Đại tỷ, nhà anh ấy ở đâu, tôi định mai qua xem thử.”

Chị gái nghe tôi nói thì cả kinh, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, ghé sát vào tôi, nói: “Người trong thôn đi qua còn phải đi đường vòng mà cậu lại muốn tới xem? Cậu ở thành phố xuống chơi thì cứ lên núi đi dạo là được, còn đi lung tung thì đừng trách sao đại tỷ không cho cậu ở nhờ!”

Thấy chị ta phản ứng mãnh liệt, tôi cười nói vậy thì không đi nữa, chỉ là tiện thì định qua xem rồi về báo cho bạn biết thôi. Bấy giờ chị gái mới yên tâm, một lúc sau lại bổ sung thêm: “Mà cậu có biết vì sao thôn tôi không chào đón người bên ngoài không?”

Điều này cũng là điều tôi rất thắc mắc, trên thực tế, thôn dân nghèo như vậy mà gần như nhà ai cũng còn phòng trống, nhưng đều cố tình không nhận tôi.

“Sao thế đại tỷ? Chắc ý thức tự bảo vệ của thôn quá cao, xem tôi giống người xấu à?”

Chị gái xua tay: “Không phải, nhìn mặt cậu hiền lành thế kia, không giống người xấu. Nhưng năm xưa, người mà Triệu Long Phi giết chính là người ở nhờ nhà hắn, sau chuyện đó thì không còn ai dám cho người ngoài ở nhờ nữa.”

Tôi gật đầu, cố làm dịu đi không khí căng thẳng, cười nói: “Được rồi đại tỷ, tôi hiểu rồi, chị yên tâm, tôi không gây phiền toái cho chị đâu.”

Thấy thái độ tôi thành khẩn, chị gái không nói gì nữa, hàn huyên mấy câu rồi quay về phòng ngủ.

Năm đó, sau khi lão Đường gây chuyện, toàn bộ tài xế đã bị đuổi việc, tuy Triệu Long Phi không phải người trong công ty, nhưng xét quan hệ của anh ta và lão Đường, thì không có khả năng sẽ yên thân. Vốn cũng đoán xác suất anh ta còn ở thôn là không cao, nhưng thông tin anh ta giết người đốt nhà thực sự làm tôi há hốc mồm.

Trời sáng, tính toán qua nhà cũ của Triệu Long Phi nhìn xem, tôi bèn một mình đi dạo trong thôn. Thôn này tuy nghèo nhưng người khá đông, đường làng quanh co chằng chịt. Cứ lang thang không có mục tiêu, đi tới lúc hai chân mỏi rã mà vẫn chưa thấy căn nhà nào bị cháy cả.

Thất vọng thở dài, tôi quyết định quay về công ty cái đã, tính toán bước đi tiếp theo sau.

Vừa quay người định đi về nhà chị gái thì chợt phát hiện có đám trẻ con đang đứng ở giao lộ, hùng hổ cầm gạch ném cái gì đó. Tôi tò mò lại gần thì thấy, bọn nhóc không phải đang chơi đùa, mà là đang đánh người. Chúng đánh một người ăn mày trung niên, quần áo rách rưới đang cuộn tròn trên đường.

Người ăn mày có tật ở chân, nằm dưới đất, tay ôm đầu run bần bật, trông thật đáng thương. Tôi mắng mấy đứa trẻ vài câu, đuổi chúng đi, vừa định tới đỡ người ăn mày dậy thì anh ta đột nhiên vớ cây gậy bên cạnh, vụt tôi một cái.

Cú đánh bất ngờ làm tôi không kịp trở tay, vai trái dính đòn đau điếng, còn chưa kịp định thần, người ăn mày đã chống gậy bỏ chạy. Thật tức chết, thấy ngươi đáng thương, đã đuổi đám nhóc giúp mà còn đánh ta, tôi nổi giận đuổi theo.

Gã ăn mày tuy một bên chân bị tật, nhưng chạy khá nhanh, tôi đuổi theo qua mấy giao lộ, sắp bắt kịp thì chợt có một thôn dân cầm cuốc ngăn lại. Anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu không phải người trong thôn đúng không? Đuổi theo hắn làm gì?”

Trong lúc thôn dân ngăn tôi lại thì gã ăn mày đã nhân cơ hội tẩu thoát. Bị ngăn giữa đường, tôi liếc anh ta một cái, bực mình đáp: “Hắn bị trẻ con ném đá, tôi có lòng tốt giúp thì lại bị phang một gậy. Vai trái tôi còn sưng vù không nhấc được cánh tay lên đây này!”

Thấy tôi ôm vai, anh ta khoan thai gật đầu, nói: “Được rồi, đừng chấp hắn, chỉ là một tên ăn mày thôi mà.”

“Ăn mày thì sao? Ăn mày cũng là người, tôi không coi thường hắn, hắn lại lấy oán trả ơn, đánh tôi?”

Thấy tôi bức xúc, anh ta cười: “Cậu tính toán với hắn như vậy không đáng đâu. Người này không chỉ là ăn mày, mà tinh thần cũng không tốt, thôn tôi đều gọi hắn là thằng ngốc!”

Lại là thằng ngốc, con mẹ nó!

Thấy tôi vẫn chưa nguôi, anh ta an ủi: “Thằng ngốc này một thân một mình lưu lạc đến đây, thường ngày cũng biết an phận lắm, bỏ qua đi!”

Nhìn theo bóng dáng thằng ngốc chạy tít đằng xa, tôi thở dài: “Haiz, vậy thôi đi. Đại ca, nếu không phải anh cản tôi, tôi chả cần biết hắn có ngốc hay không, cứ đá cho mấy phát nhớ đời đã!”

Thôn dân nghe vậy thì sửng sốt, ai da một tiếng: “Vậy cũng may mà tôi cản cậu lại đấy, không thể tùy tiện chạy đến nhà thằng ngốc được!”

Tôi mơ hồ, hỏi: “Đại ca, không phải anh mới nói, hắn lưu lạc đến đây một mình ư? Sao còn có cả nhà?”

Anh thôn dân gật đầu, cùng tôi bước đi, nói: “Nhiều năm trước, trong thôn có căn nhà bị cháy, còn chừa lại một phòng, thằng ngốc bèn dọn vào đó ở.”

Lập tức hai mắt tôi sáng lên, liệu có phải đó chính là nhà của Triệu Long Phi? Chuyện Triệu Long Phi giết người làm thôn dân rất hoang mang, sợ anh ta nghĩ nhiều, tôi cố ý giả vờ hỏi: “Nhà đó của ai mà bất cẩn để xảy ra cháy như vậy?”

“Là nhà Triệu gia, lâu lắm rồi, đừng nhắc đến nữa.”

Thôn dân thờ ơ nói vậu, tôi cũng không hỏi thêm, hai chúng tôi chia ra ở giao lộ.

Chắc chắn tên ngốc đang ở nhà cũ của Triệu Long Phi. Quay về nhà chị gái, đến bữa trưa cứ thấy tôi xoa xoa bả vai, bèn hỏi tôi làm sao, tôi kể cho chị ta nghe chuyện gặp thằng ngốc hồi sáng.

Nghe xong, chị ta cũng ngăn cản tôi giống hệt anh thôn dân lúc sáng, nói thằng ngốc tuy tinh thần không tốt, nhưng thường ngày cũng không gây chuyện, chưa từng đánh ai, tôi là người đầu tiên bị hắn đánh.

Nghe chị ta nói xong tôi lại càng thấy tò mò, chợt nhớ ra gì đó, chị gái hỏi: “Cậu có đuổi theo thằng ngốc đến nhà hắn không?”

Tôi gắp miếng thức ăn trong bát, lắc đầu nói: “Không!”

Chị gái thở phào nhẹ nhõm: “May đấy, năm xưa Triệu Long Phi giết người, đốt nhà chưa được bao lâu thì thằng ngốc lưu lạc đến, dọn vào đó ở. Ai cũng sợ hắn ở nhà đó xui xẻo nên chẳng cho cơm, vậy mà chả hiểu sao vẫn sống đến tận bây giờ.”

Tôi cả kinh, Triệu Long Phi vừa chết thì thằng ngốc đến?

Chị gái ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Từng ấy năm, gần như thằng ngốc không ra ngoài vào ban ngày, chỉ buổi tối mới ra cửa thôn nhặt nhạnh đồ ăn thừa. Sao hắn lại đánh cậu, cậu đắc tội hắn à?”

Tôi sửng sốt, xem ra đúng là thường ngày thằng ngốc rất an phận, chẳng ai tin là hắn lấy oán trả ơn đánh tôi cả. Cảm giác chuyện này hơi kỳ quặc, tôi hỏi: “Đại tỷ, lúc sáng tôi không nhìn rõ mặt, thằng ngốc này trông như thế nào?”

Chị gái cau mày: “Hắn chỉ ra ngoài ban đêm, hình như ngoài mấy bô lão trong thôn thì chưa ai nhìn thấy mặt hắn, nghe nói rất ghê tởm.”

Ghê tởm? Càng ngày tôi càng thấy hứng thú với thằng ngốc này, chợt có một suy đoán táo bạo, tất cả chuyện này không đơn giản chỉ là trùng hợp, có khi nào sáng nay hắn cố ý phang tôi một gậy?

Tại sao hắn phải cố ý đánh mình? Liệu có phải chính là muốn tôi đuổi theo hắn? Ý nghĩ này có vẻ hơi hoang đường, nhưng hiện giờ mình đang ở đường cùng thế bí, thậy hay giả cũng phải thử xem sao.

Ở nhà chị gái cả buổi, chờ trời tối, tôi lấy cớ ra ngoài vứt rác, xách thùng đồ ăn thừa ra đống rác đầu thôn, tìm thằng ngốc.

Nơi đổ đồ ăn thừa của cả thôn nằm ở một giao lộ hẻo lánh rất xa nhà chị gái. Tôi không dám bật đèn flash, mò mẫm trong bóng tối, từng bước từng bước cẩn thận đi.

Người trong thôn gần như đã đi ngủ hết, ngoài những tiếng chó sủa thi thoảng nổi lên thì vô cùng yên tĩnh. Vừa đi qua khúc cua, liền trông thấy một bóng dáng lấm lét đứng ở bãi đổ đồ ăn thừa. Hắn chính là thằng ngốc!

Đặt cái thùng xuống đất, tôi cẩn thận nấp sau thân cây. Thằng ngốc đang dùng cây gậy bới, nhặt những thứ có thể ăn được, tôi đứng nhìn hắn hồi lâu, cũng không thấy hắn có gì lạ. Trong lòng không khỏi dấy lên ngờ vực, chắc mình đã cả nghĩ rồi.

Đang định chán nản quay về, đột nhiên thằng ngốc đứng thẳng lưng, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía tôi.

Bị phát hiện? Tôi vội rụt đầu lại, một lúc sau mới dám thò ra thì thấy, thằng ngốc đã chống gậy đi về, bèn lập tức đi theo.

Đi qua mấy con đường, cuối cùng cũng đến nhà thằng ngốc, hay chính là nhà cũ của Triệu Long Phi. Căn nhà bị cháy, tuy là buổi tối cũng vẫn nhìn rõ, vốn là một căn nhà ngói, giờ chỉ còn mấy chỗ có thể miễn cưỡng che mưa che nắng, với vài ba bức tường loang lỗ đen sì.

Thằng ngốc không vào nhà, hắn ngồi ở tảng đá ngoài sân, đặt cây gậy sang một bên, ăn mấy thứ vừa kiếm được.

Ban nãy quan sát hắn lâu, có thấy hắn bới được thứ gì đâu, giờ hắn đang ăn cái gì? Hắn gặm ngày càng hăng say, cứ như động vật ăn thịt sống đang cắn xé con mồi, ở xa mà cũng nghe thấy tiếng xương gãy rôm rốp.

Tiếng nhai xương trong đêm tối nghe mà sởn gai ốc, trong đầu đang đoán xem là thằng ngốc ăn cái gì thì chợt hắn dừng lại, nói một câu đầy ẩn ý: “Ngươi ăn không?”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0