Chuyến xe bus số 13

Phần 150

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 150: TIẾT LỘ THÔNG TIN
Đạo Điên nói đại họa vẫn còn ở đây, vậy thì không sai được. Nhưng sao nó lại bảo vệ Hoàn Tử Đầu, điều này thật khó hiểu. Chợt nhớ đến bóng người quan sát chúng tôi lúc đi qua cây cầu đã, 80% chính là nó. Hoàn Tử Đầu hoảng hốt hỏi: “Đạo trưởng, thế người chôn mèo trên sườn núi, chính là yêu quái mà ông muốn bắt à?”

Đạo Điên lắc đầu: “Đương nhiên không phải, mỗi một bãi mồ chôn mèo, đều có một người khác nhau làm.”

Tôi nghe anh ta nói cũng giật mình, nói vậy thì mỗi một nơi xuất hiện mồ chôn mèo, đều có người lén làm? Đám mồ ở Mặc Bàn sơn là do tay nhà vườn chôn, thế đám mồ ở Đường Oa Tử là do ai chôn? Tôi vắt óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đoán được ra một kẻ tương đối có khả năng, đó là Lưu Vân Ba.

Lão khốn kiếp này hạ chú lên người mình, lại còn đi gửi quan tài giấy khắp thôn Đường Oa Tử, chuyện tổn hại âm đức như chôn sống mèo, chỉ hắn mới dám làm. Thế còn ở thôn này, là ai chôn?

Hoàn Tử Đầu ba năm mới về nhà một lần, hắn cũng không hiểu hết về tính cách những người trong thôn, nhưng bản thân tôi thì có một người hiềm nghi, đó chính là Khương đại phu – Khương lão tàn nhẫn.

Khương đại phu không xấu, từ việc ông ta mai táng người đàn bà điên, cho đến việc không đanh lòng để Lưu ế vợ mất mạng có thể nói như vậy. Nhưng ông ta lại cho hai vợ chồng đầu bếp bột thi độc, chuyện này rất khó hiểu. Ông ta bảo hai vợ chồng đi tìm thịt thối, rất có khả năng đã biết từ trước rằng gần mộ bà điên có mồ chôn mèo!

Sau khi nói suy đoán của mình cho hai người nghe, Hoàn Tử Đầu cảm thấy Khương đại phu không thể làm chuyện tổn hại như vậy. Nhưng Đạo Điên đang nóng lòng truy tìm, nhất quyết thử đi gặp Khương đại phu xem sao.

Chuyện Khương đại phu có dính líu đến vụ hạ độc trong thôn, chỉ có tôi với Hoàn Tử Đầu biết, cho nên vừa trông thấy chúng tôi đến, ông ta có vẻ ái ngại.

Tôi vào thẳng vấn đề luôn, nói mục đích mình tới đây, hỏi có phải đám mồ chôn mèo trên sườn núi là do ông ta làm hay không. Chưa nói hết câu, mới nhắc đến mồ chôn mèo, rõ ràng nét mặt Khương đại phu có sự thay đổi, ông ta chậm rãi co người ngồi xuống ghế, không trả lời vấn đề ngay, mà cẩn thận đánh giá Đạo Điên rồi hỏi: “Đạo trưởng này… tôi có thể hỏi cậu đến đây làm gì không?”

Đạo Điên cười: “Tôi đến để bắt ‘đại họa’, xin phiền ông có gì cứ nói thành thật, đây không phải chuyện vặt, mà nó liên quan đến rất nhiều mạng người!”

Khương đại phu gật đầu: “Tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện không hề đơn giản, quả nhiên là vậy. Đúng, đám mồ đó là do tôi chôn!”

Tuy ông ta là người đầu tiên tôi nghi ngờ, nhưng nghe chính miệng ông ấy thừa nhận, trong lòng vẫn có gì đó lấn cấn. Tôi hỏi: “Là ai bảo ông đi chôn mèo?”

Khương đại phu từ tốn đáp: “Mấy năm nay đột nhiên bà nhà tôi không được khỏe, không tìm ra bệnh gì, mà uống bao nhiêu thuốc cũng không đỡ. Sau đó có một người bên ngoài vào thôn, chỉ điểm cho tôi, nói bà ấy chọc phải tà ám, chỉ cần lên núi chôn mèo là có thể giải quyết!”

Hoàn Tử Đầu sửng sốt: “Bản thân ông là đại phu mà cũng tin chuyện đó?”

Khương đại phu cười khổ: “Người ngoài nghề không hiểu đâu. Thực ra Trung y chúng tôi có biết đôi chút về phương diện âm dương. Tôi bắt mạch cho bà nhà, thấy rất bình thường, chính xác là bà ấy mắc tà bệnh!”

“Sau đó ông liền đi chôn mèo?”

Khương Đại Phu gật đầu: “Chôn! Tôi vào thành phố mua mấy con mèo ốm về chôn, không ngờ đúng là bệnh của bà nhà tôi có tiến triển. Tôi cũng nghĩ chuyện này có gì đó mờ ám, nhưng cứ dừng việc chôn mèo thì bệnh của bà ấy lại tái phát, tôi đành chôn liên tục đến nay lầ 2 năm rồi! Mãi cho đến khi bà ấy qua đời cách đây không lâu, tôi mới dừng việc chôn mèo lại, thả hết số mèo ốm còn nuôi đi.”

Tôi thở phào, chẳng trách trên sườn núi có nhiều xác mèo chết lộ thiên như vậy. Đạo Điên thì vẫn không hề cả kinh, thấp giọng nói: “Gần đây nhất ông có gặp lại người bên ngoài đó không?”

Khương đại phu vội gật đầu: “Có, có. Vừa mới tối qua còn đến nhà, nói tôi thu xếp đồ đạc, 9h tối nay sẽ qua đón tôi đi ra ngoài một chuyến!”

Đón ông ta ra ngoài? Tôi nghi hoặc hỏi Đạo Điên: “Vì sao phải dẫn Khương đại phu ra ngoài, đó là mục đích nó đến thôn ư?”

Đạo Điên gật đầu: “Ba đám mồ chôn miêu, không chỉ đơn giản là phá hủy phong thủy, mà những nấm mồ đều được sắp xếp một cách cẩn thận kỹ lưỡng. Lần này bó đến đón người chôn mèo đi, chỉ e là chuyện đã gần đến bước cuối cùng!” Dứt lời hai mắt Đạo Điên sáng rực, nói: “Tốt lắm lão gia, đêm nay tôi sẽ chờ ở đây, bắt nó!”

Thông tin Khương đại phu tiết lộ làm Đạo Điên vô cùng hưng phấn, anh ta xuống núi lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội đối mặt với thứ gọi là ‘đại họa’ kia. Mà không chỉ riêng Đạo Điên, cứ nghĩ đến 9h tối nay có thể tận mắt chứng kiến nó, trong lòng tôi cũng có sự căng thẳng lẫn thôi thúc không nói nên lời.

Đạo Điên không muốn chúng tôi cùng ở lại, nhưng tôi nghĩ, đại họa này rất có thể là kẻ bấy lâu ẩn nấp bên cạnh mình, nên chẳng quản nó có bao nhiêu lợi hại, nhất định phải xem. Tôi đồng ý với Đạo Điên rằng sẽ không vào theo, chỉ nấp ở bên ngoài quan sát mà thôi.

Trời dần tối, kim đồng hồ đang nhích dần từng chút đến con số 9h, Hoàn Tử Đầu cũng biết nhân vật sắp đối mặt rất lợi hại nên căng thẳng, cứ đi tiểu liên tục.

Thời gian đã tới, Đạo Điên dặn Khương đại phu chờ trong phòng, chúng tôi thì ra ngoài sân, im lặng quan sát. Đêm nay ánh trăng cao vời vợi, tầm nhìn rất tốt, từng giây trôi qua dài như cả năm, nhưng hơn 9h rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Lòng tôi chùng xuống, lo lắng liệu có phải đã bị nó phát hiện hay không, thì đúng lúc này, phía xa có một bóng người đi tới.

Đến rồi!!!

Mồm miệng khô khốc, tôi căng thẳng nhìn người đó đi vào nhà, Hoàn Tử Đầu chợt túm tôi một cái, thấp giọng nói: “Không xong rồi, ta chạy đi!”

Tôi sửng sốt, nói: “Có đạo trưởng ở đây, đừng sợ!”

“Người trên thành phố truy bắt chúng ta kìa, anh nhìn kỹ đi!”

Tôi cả kinh, ngẩng đầu lên, quả nhiên phía đầu thôn, có một tốp người cầm đèn pin, đang hồ hào đuổi về hướng này. Đạo Điên cũng biết tôi đến đây để lánh nạn, quay đầu nói: “Hai người cứ đi trước đi, thứ này để tôi xử lý!”

Dứt lời anh ta vung mạnh cây phất trần, đi về phía nhà Khương đại phu. Tôi và Hoàn Tử Đầu nào dám chậm trễ, lập tức đứng dậy bỏ chạy. Hoàn Tử Đầu dẫn tôi chạy xuyên một con đường nhỏ ra khỏi thôn, chạy một mạch hơn 20p, phổi đã không thể chịu nổi. Thấy phía sau không còn ai đuổi theo, chúng tôi mới thở phào, nằm vật ra đất.

Quê nhà Hoàn Tử Đầu rất xa xôi hẻo lánh, sao chúng có thể tìm ra được? Không đúng, nếu không có ai để lộ bí mật, tuyết đối không thể tìm ra nơi này được!

Lúc trước Hoàn Tử Đầu có nói, tất cả hành tung của tôi, lãnh đạo thành phố đều nắm trong lòng bàn tay, ban đầu còn thấy là hơi thái quá, không ngờ giờ đã được chứng kiến.

Lần này chạy trốn rất gấp, trước khi đi chỉ dặn mỗi tiểu Lục là ngoài lão Lưu ra thì đừng nói cho ai. Như vậy thì, một trong hai người họ có vấn đề? Nhưng cũng đâu ai biệt vị trí cụ thể quê nhà Hoàn Tử Đầu đâu?

Tuy vội bỏ chạy, nhưng ban nãy cũng đã kịp nhìn rõ bóng người đi vào nhà Khương đại phu, rất quen! Nó quen thuộc đến mức, tôi cảm thấy như vừa mới gặp cách đây không lâu, chợt mơ hồ nhớ lại cái lần say rượu bắt taxi về nhà, xe có đụng phải một người mặc vest, đội mũ phớt, hình như chính là hắn!

Mà cũng chính đêm đó, lão Lưu giả đến công ty tìm tôi để lấy cuốn sách. Bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra lão Lưu giả kia không phải bác Lục, đó hẳn chính là ‘đại họa’ mà Đạo Điên cất công tìm kiếm.

Hoàn Tử Đầu thở hồng hộc, thấy tôi ngây người thì đẩy đẩy, hỏi: “Nghĩ gì đấy? Có phải đang nghĩ làm cách nào chúng tìm đến đây không?”

Tôi khôi phục lại tinh thần, gật đầu: “Đúng, tôi đang nghĩ xem chúng lấy được thông tin từ đâu, cũng đang lo lắng không biết Đạo Điên xử lý thế nào rồi!”

Hoàn Tử Đầu cười lạnh: “Giờ là lúc nào rồi, bản thân bị đuổi chối chết mà vẫn còn lo cho đạo sĩ kia?”

Nhìn bóng đêm thăm thẳm, tôi thở dài: “Đúng, đã bị đuổi đến không có đường về nữa rồi!”

Hoàn Tử Đầu nằm trên thảm cỏ một lúc lâu, rồi chống người dậy, căm phẫn nói: “Đi thôi, nơi này đã bị lộ, ở lâu không an toàn. Theo tôi đêm nay chúng ta trốn lên núi đi, chúng dù có người đông thế mạnh chắc không lục soát trên đó đâu, chờ trời sáng, ta men đường nhỏ trốn ra!”

Đêm trên núi rất lạnh, nhưng trước mắt thì cũng không còn lựa chọn nào khác, tôi đành đồng ý với Hoàn Tử Đầu. Núi này là núi hoang, chẳng có đường mòn, nó làm tôi liên tưởng đến lần leo núi ở Trường Bạch sơn, lo lắng túm tay Hoàn Tử Đầu đang đi phăm phăm lại: “Được rồi, tạm ở đây đối phó một đêm đi. Trời tối quá rồi, càng vào sâu càng dễ gặp sói!”

Hắn gật đầu dừng chân, đánh giá xung quanh, sau đó tìm một gốc cây tương đối lớn ngồi dựa xuống.

“Con mẹ nó, đúng là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chỉ mới mấy tháng trước, lão tử còn quát đàn em đuổi đánh trong khu kinh tế mới, giờ lại biến thành con chuột trốn chui trốn lủi thế này!”

Tôi thấy áy náy, ngồi xuống gần hắn, vỗ vai: “Huynh đệ, đúng là tôi đã liên lụy đến anh, có điều cứ yên tâm, thù này tôi sẽ nhớ kỹ. Lý Diệu tôi thề, con mẹ nó không liều mạng với tay lãnh đạo chó má kia thì không làm người, nhất định phải cho hắn ngã ngựa!”

Hoàn Tử Đầu xua tay: “Anh em với nhau, đừng nói gì mà liên lụy với không liên lụy. Hai chúng ta, có cơ hội quay về không còn chưa biết, nhưng tập hồ sơ e là không an toàn, anh giấu nó ở đâu?”

Gió núi quét qua làm tôi run lên bần bật, co ro nhích gần vào người hắn một chút, nói: “An toàn, huynh đệ!”

Hoàn Tử Đầu không nói gì thêm, quấn chặt quần áo, cũng nhích lại phía tôi. Hai người dựa sát nhau trong cơn lạnh của núi rừng, dần dần buồn ngủ, rồi thiếp đi lúc nào không biết. Thời gian trôi qua, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào dưới chân núi, mở mắt ra thì giật mình, đám người vậy mà tìm lên tận đây, đang có ý định lục soát ngọn núi thật.

Lập tức quay sang lay Hoàn Tử Đầu dậy, không nhiều lời, kéo hắn chạy lên trên núi. Hoàn Tử Đầu vẫn còn đang ngái ngủ, cũng cố sức theo kịp, đám người dưới chân núi có vẻ nghe thấy tiếng động, soi đèn pin loạn xạ, hô hào đuổi theo.

Chuyện liên quan trực tiếp đến tính mạng, tôi với Hoàn Tử Đầu chạy bán sống bán chết lên trên, đám người kia thì dù sao cũng là làm việc vì tiền, không bị sự nguy hiểm đeo bám, nên dần dần tụt lại phía sau.

Hoàn Tử Đầu nói ngọn núi này nhỏ thôi, có thể vòng ra bên ngoài, hai chúng tôi sợ bị bắt kịp, nên cả đêm không ngủ, chạy rồi nghỉ, nghỉ rồi lại chạy. Chạy tới khi trời tờ mờ sáng, cả hai trọn tròn mắt, có thể vòng qua cái rắm à???

Tôi bò lên một vị trí đủ cao để quan sát, phóng tầm mắt nhìn lại, mẹ ơi, cả ngọn núi xanh mướt kéo dài vô tận, có kém gì Trường Bạch sơn đâu.

Đang chán nản thì đột nhiên tôi bị ai đó túm vào vai từ phía sau, cả hai sợ đến suýt ngã lăn xuống sườn núi. Một ông già nuôi râu dê, vai gù cái giỏ tre nhìn chúng tôi chằm chằm, hỏi: “Hai người cũng đi tìm Điền Loa cô nương ư?” (Điền Loa nghĩa là con ốc đồng, ốc ruộng)

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0