Phần 134
2022-03-27 03:33:00
Đạo Điên có vẻ không hề tùy tiện khi chỉ nơi đó, tôi hỏi: “Đạo trưởng, sao lại qua đó? Anh có biết đó là chỗ nào không?”
Đạo Điên cười ha hả: “Mồ cao, khe thấp có tà ám, đi thôi!”
Nói đoạn liền bước nhanh lên cái khe vứt xác kia. Đã từng làm công tác thiêu xác ở nhà tang lễ, giờ lại giữa ban ngày ban mặt, tôi chả sợ lắm, bèn đi theo anh ta. Hôm nay trời nắng đẹp, mặt trời chói chang, vừa lên núi là đầu tôi đã đầy mồ hôi. Nhưng chẳng hiểu vì sao càng đi lên phía cái khe, tôi càng cảm thấy lạnh, quấn chặt quần áo vẫn không khỏi run lên bần bật.
Thấy tôi ôm vai xuýt xoa, Đạo Điên cười đểu: “Tiểu tử cậu dương khí yếu quá, nên tiết chế bớt lại đi!”
“Đừng có ăn nói lung tung, tôi đây đồng tử mà dương khí yếu, già như anh chắc dương khí mạnh đấy?”
Đạo Điên càng cười lớn: “Hơn 30 tuổi rồi, cũng chẳng đi tu mà vẫn là đồng tử? Nếu thật sự không tìm được cô nương nào, thì theo tôi về Lao Sơn đi!”
Tôi tức đến nghẹn họng, bản thân mình tuy chẳng phải tiền đồ lớn gì, nhưng cũng không đến mức chết đói, lại càng không phải không cô nương nào để mắt. Có điều, giờ biết thân phận bác Lục, Bạch Phàm lại có quan hệ ruột thịt với ông ta, khiến tôi không biết cô ấy tiếp cận mình là thật lòng hay lợi dụng. Nghĩ tới đây, chợt thấy tức ngực, tôi thở dài không nói nữa.
Tuy vừa chiếm thượng phong nhưng thấy tôi chả có tâm trạng đấu khẩu, Đạo Điên cũng mất hứng, lôi một tờ hoàng phù trong túi ra đưa cho tôi: “Giữ đi!”
Tôi liếc anh ta một cái, nhận tờ hoàng phù cất vào túi, thở dài. Nói đến cũng lạ, vừa mới cất hoàng phù vào người thì chợt một luồng nhiệt độ lan tỏa toàn thân, lập tức không còn thấy lạnh nữa. Kinh ngạc, tôi hỏi Đạo Điên: “Chuyện gì thế này, giờ còn lâu mới tới 15 âm lịch mà, dương khí tôi suy yếu thật ư?”
Anh ta liếc tôi, nói: “Đùa cậu thế thôi, chứ cái khe suối đằng trước kia, đầy xác chết, quanh năm suốt tháng âm khí tích tụ, lạnh là đúng!”
Tôi thở hắt ra, nghĩ bụng Đạo Điên này ít nhiều cũng gọi là có tài, chưa lên khe núi đã đoán được nó đầy xác chết. Hai chúng tôi bắt đầu khó nhọc leo lên, cả đường đi không nói chuyện, cuốu cùng cũng đến được tảng đá ven khe núi. Nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, tôi chấn động đến cứng cả họng.
Cái khe vừa dài vừa sâu, rộng phải đến 1m, bên trong chất đầy xương người trắng ởn. Nhìn đâu cũng thấy xương cốt, cơ bản là cả cái khe đã bị lấp đầy. Vốn tưởng đồng xương trong miếu quả phụ đã là nhiều nhất rồi, ai ngờ so với cái khe này thì chả thấm vào đâu.
Thấy tôi kinh ngạc, Đạo Điên cười phá lên: “Xương cốt nhiều quá, cả một khe xác người đếm không xuể, không lạnh mới lạ đấy!”
Tôi nhìn cái khe chằm chằm, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, quả chấn động. Chẳng trách xung quanh đây, cây cỏ nhiều mà đến một con chim cũng không có.”
“Đâu chỉ không có chim thôi đâu, cứ động vật sống đều không bén mảng được, nói cho cậu biết, ở đây đến chuột còn không có ấy!”
Dứt lời, Đạo Điên bắt đầu đi dọc theo khe núi, tôi vội đi theo, hỏi: “Anh cứ nhất quyết phải đến chỗ này làm gì, ngôi mộ ở đây ư?”
Đạo Điên dừng chân, chỉ về phía trước: “Chẳng phải đằng kia toàn là mồ mả sao?”
Ngẩng đầu nhìn theo hướng anh ta chỉ, tôi lặng đi. Phía cuối khe núi, từng hàng nấm mồ mọc lên chằng chịt. Vội bước nhanh hơn theo Đạo Điên đi tới mô đất bằng cạnh đó, những nấm mồ lớn bé được chôn rất có quy tắc, sắp xếp thẳng hàng theo trình tự.
Tôi khiếp sợ đứng giữa đống mồ mả, khó tin được, nói: “Cái này… con đường đi qua vườn trái cây là độc đạo lên núi, anh trai làm vườn nói, chưa từng gặp ai đưa người thân lên an táng, lấy đầu ra nhiều mồ mả như vậy? Là người nhà phạm nhân, bị tử hình xong thì mai táng ở đây luôn à?”
Đạo Điên đi một vòng xem xét, nói: “Không phải mộ phạm nhân, đây là ban đêm có người lén lên núi chôn!”
Nhìn đám mồ mả nhiều đến rợn người, tôi không hiểu ra sao.
“Mộ bác Lục cũng chôn ở đây ư?”
Đạo Điên cười: “Tìm đi, trên mộ đó có đất mới!”
Đất mới? Tuy thắc mắc nhưng tôi cũng không hỏi nhiểu, bắt đầu kiểm tra từng nấm mồ một. Đạo Điên nói không sai, bình thường thì quanh những nghĩa trang, chuột rất nhiều, nhưng ở đây không có bóng một cái hang nào.
Hai chúng tôi khom lưng tìm kiếm, một lúc thì mắt tôi hoa lên, ngẩng đầu hoạt động bả vai, chợt phát hiện, một ngôi mộ đằng trước hình như vừa di động!
Mình hoa mắt ư?
Xoa xoa hai mắt, tôi cẩn thận nhìn lại. Nó di động thật!!
“Đạo trưởng anh xem, nấm mồ bên kia có phải là đang di chuyển không?”
Đạo Điên vội nhìn theo hướng tôi chỉ, kích động nói: “Chính là nó, chính là nấm mồ đó!”
Vị trí của Đạo Điên cách tôi quá xa, thấy anh ta xác định là nó, tôi bèn chạy về phía nấm mồ đang di chuyển. Đây là một chuyênh quái đản nhất mà tôi nhìn thấy kể từ lúc chào đời.
Nấm mồ tròn nhô lên, lại càng lúc càng di chuyển nhanh hơn. Đạo Điên không bốc phét, nấm mồ này biết mọc chân chạy thật! Làm gì để ngăn nó lại bây giờ? Nó không phải động vật, tôi đây không thể cứ thế mà nhảy lên bắt nó lại được.
Tôi đứng gần nấm mồ, trơ mắt nhìn nó chạy đi, chỉ loáng cái đã chui vào rừng cây. Đạo Điên vừa gầy vừa lùn, chân ngắn nên lúc chạy tới nơi thì đã không thấy bóng dáng ngôi mộ đâu nữa. Thở hổn hển, tôi hỏi: “Mộ bác Lục chạy mất rồi, làm sao bây giờ?”
Đạo Điên bực mình giậm chân trách: “Vừa nãy sao cậu không đè nó lại?”
Hóa ta là đổ trách nhiệm lên đầu mình, tôi trừng mắt nhìn anh ta, đáp: “Đè nó lại? Đó là nấm mộ đấy đạo trưởng, hồn ma bác Lục kéo nó đi cơ mà!”
Đạo Điên giơ tay phớt đầu tôi một cái, nói: “Ma quỷ cái quái gì, cậu nghĩ mộ mọc chân chạy được thật à? Bên dưới nấm mồ đó là con rùa lớn!”
Con rùa lớn? Câu nói của Đạo Điên suýt thì làm tôi hộc máu.
“Ai da, đúng là đồ ngốc, bên dưới nấm mồ có một con rùa đội mồ, chính nó đưa nấm mồ đi khắp nơi.”
Rùa đội mồ?
Tôi lặp lại: “Ý anh nói, mộ của bác Lục chôn trên lưng một con rùa?”
Đạo Điên phe phẩy cây phất trần, gật đầu. Sống đến từng này tuổi, tôi mới được thấy mồ chôn trên lưng rùa, con rùa lại mang nấm mồ đi khắp nơi. Khó tin nhìn về phía rừng cây mà ngây ngốc, tôi nói: “Đạo trưởng, thế giờ phải làm sao, rùa chạy cũng không nhanh, hay là ta đuổi theo?”
Đạo Điên lắc đầu: “Rùa đội mồ, càng chạy càng nhanh. Cậu đuổi không kịp nó đâu, ban ngày nó ngủ thì ta còn có cơ hội, vừa rồi lỡ đánh thức nó mất rồi.”
Dứt lời, anh ta lườm tôi một cái, nói: “Thế nào tôi không đùa cậu chứ, tận mắt chứng kiến rồi còn gì?”
Tôi gật đầu liên tục. Đạo Điên có vẻ vẫn hậm hực, phủi tay áo xoay người quay trở xuống. Biết mình đã mạo phạm, tôi vội đuổi theo, nhỏ giọng xin lỗi: “Đạo trưởng, tôi chỉ là một tài xế, kiến thức nông cạn, anh đừng để bụng!”
Thấy tôi chịu nhận sai, Đạo Điên cười toét đến tận mang tai. Tôi hỏi: “Đạo trưởng, sao mộ bác Lục lại chôn trên mai rùa, còn những nấm mồ chằng chịt xung quanh là thế nào?”
Đạo Điên hắng giọng đáp: “Chỉ có nấm mồ trên lưng rùa an táng người thôi, còn những nấm mồ bên cạnh đều chôn mèo hết!”
Tôi sửng sốt: “Ban nãy lên núi, anh nông dân nhà vườn cũng nói là từng gặp mấy ngôi mộ chôn mèo. Sao cả Đường Oa Tử lẫn ở đây lại có người chôn mèo?”
Đạo Điên trầm giọng: “Tuy mộ người dùng để chôn mèo là đại hung, nhưng mèo là loài vật thông linh, nó là một trong các nguyên liệu của tà đạo. Nói cậu biết, những con mèo ở đây đều là bị chôn sống!”
Tôi giật mình, chôn sống mèo ư?
“Thật thất đức! Vậy có phải do chính người chôn bác Lục làm ta chuyện đó?”
Bạch Phàm là cháu ruột bác Lục, nhất định cô ấy là người an táng ông mình. Tôi hỏi xong câu này thì mồm miệng khô khốc, chờ câu trả lời từ Đạo Điên. Đạo Điên cười: “Cái này thì không biết được!”
Dứt lời lại phe phẩy cái phất trần, rảo bước xuống núi. Trên đường đi, tôi cũng không có gì để nói với Đạo Điên, khi đi ngang qua vườn trái cây, anh trai đen đúa thấy tôi xuống núi thì vui mừng hớn hở gọi: “Lão đệ, lại đây nghỉ chân một lát!”
Đạo Điên vẫn chả thèm quan tâm, cứ thế bước đi, tôi ghé vào hàng rào, đáp: “Lão ca, không nghỉ nữa, buổi luyện công với diễn viên kia không thuận lợi!”
Anh ta vười, xoay người cắt cho tôi hai quả táo, nói: “Không thuận lợi thì cậu đổi vai diễn đi!”
Tâm trạng đang không tốt, chẳng muốn nhiều lời với anh ta, tôi nhận trái cây, nói: “Lão ca, ăn trái cây của anh hai lần, thật cảm ơn. Nhưng đúng là tôi không hầu chuyện anh được, tôi là tài xế xe bus phố Trường Tân, có dịp vào thành phố thì tìm tôi!”
Anh trai nhà vườn gật đầu cười: “Nhất định, nhất định sẽ tìm!”
Dứt lời, tôi cắn miếng táo rồi chạy nhanh đuổi theo Đạo Điên. Xuống chân núi thì trời cũng không còn sớm nữa, hai chúng tôi đi dọc quốc lộ, có mấy xe khách đi qua nhưng Đạo Điên không bảo tôi vẫy, mà nói gì anh ta cũng không phản ứng. Cho rằng anh ta vẫn đang giận mình, tôi không lên tiếng nữa, cứ như vậy đi cho đến lúc mặt trời bắt đầu lặn, tôi đã đói đến mềm cả người.
Đột nhiên, Đạo Điên nhìn hoàng hôn phía chân trời, quay đầu nói: “Trở lại núi!”
Tôi bị câu này của anh ta làm quên đi cả cơn đói: “Đạo trưởng, anh nghiêm túc đấy chứ? Giờ quay lại núi Mặc Bàn? Chẳng phải nấm mồ đã chạy mất rồi sao?”
Đạo Điên cười ha hả, vội vã bước quay lại, nói: “Cậu biết vì sao nó chạy không?”
Tôi kinh ngạc: “Vì sao nó chạy? Chẳng phải anh nói do chúng ta đánh thức nó à?”
Đạo Điên xua tay: “Rùa đội mồ, ban ngày ngủ, đừng nói là tiếng động chúng ta gây ra, ngay đến cả đại bác bắn nó cũng không tỉnh đâu!”
Tôi càng thấy kỳ quái: “Thế tại sao nó lại tỉnh?”
Đạo Điên vung cây phất trần, đầy ẩn ý nói: “Trái cây mà tay nhà vườn cho cậu, ăn ngon chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro