Chuyến xe bus số 13

Phần 127

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 127: QUẢ BÁO
Thấy tên giang hồ đi vào tiệm cháo Kim gia, tim tôi nhảy lên đến cổ họng. Tiểu tử này là người xấu, đúng, nhưng đó cũng là một mạng người. Tôi cố gắng gọi toáng lên, nhưng hắn lại cứ như điếc, chẳng hề có phản ứng nào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn đi vào bên trong.

Tên họ Điền mở cửa bước vào, đèn đóm bên trong liền tắt ngúm. Chẳng hề có tiếng động nào, cũng chẳng hề có tiếng thét thê thảm hay gì đại loại thế, hoàn toàn im lặng, khác hẳn với tưởng tượng của tôi.

Hít sâu một hơi, tôi đi lên đường cái, nhìn vào tiệm cháo Kim gia quỷ dị kia.

“Này!” Tôi hô thử lần nữa, nhưng chẳng có tiếng kêu cứu nào của họ Điền cả, không gian im ắng đáng sợ. Thật khó mà nghĩ, tiệm cháo Kim gia này cùng với căn phòng livestream kia hình thành hai bên đối lập, một bên đáng sợ bởi tiếng động, một bên lại đáng sợ bởi sự im lặng.

Con phố này rất dài, theo chị gái chủ nhà nói thì trước đây nó là chợ, do sau khi bà lão chết, tiệm cháo bị ma ám cho nên người hai bên đường dọn hết đi rồi ư?

Tôi bắt đầu vô thức mà giật lùi, mình là cái thá gì chứ, một chút bản lĩnh cũng không có, thật sự là chẳng thể cứu được họ Điền. Nghĩ vậy, tôi quay đầu chạy như điên.

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-xe-bus-so-13/

Lão Lưu và Hoàn Tử Đầu đã quay lại nhà chị gái kia từ lâu, thấy tôi về, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Hoàn Tử Đầu và ào ào mấy bát cơm, thể lực đã khôi phục phần nào, tôi ngạc nhiên về sự xuất hiện của hắn, bèn hỏi han trong thời gian qua đã xảy ra cái gì. Hoàn Tử Đầu bực tức nói: “Con mẹ nó, tôi bị bạn bè bán đứng!”

“Bạn nào?”

“Chính là cái tên cục phó, hắn biết nên trên có người nhắm vào tôi nên ngay từ đầu đã không hề giúp, về sau thì lại biến thành chó săn của người ta!”

Hoàn Tử Đầu tức đến phát run, hậm hực. Dân giang hồ bọn hắn, quý trọng nhất là nghĩa khí, phản bạn phản bè luôn bị coi là cấm kỵ. Tôi nghi hoặc hỏi: “Hắn phái người bắt anh tới đây à?”

“Không phải, là mấy tên thủ hạ của Hạt Tử bắt tôi. Trên đường đi, tôi có nghe được, vốn chúng định giết chết rôi, nhưng tên cục phó sợ chị dâu tôi biết nên chưa dám manh động, mấy hôm nay có vẻ chúng sắp hết kiên nhẫn, nếu anh không kịp thời cứu tôi, e là chúng đã ném xác tôi vào núi mất rồi.”

Nghe những gì Hoàn Tử Đầu gặp phải, tôi thầm than thở, đây chính là đạo nghĩa giang hồ ư, nhân tâm đều là vì tiền mà đánh đổi!

Hoàn Tử Đầu kể xong, vội hỏi tôi: “Anh thì sao? Tôi nghe tiểu Lục nói anh được thăng chức, sao lại chạy đến Hàng Châu này?”

Hoàn Tử Đầu không biết việc tôi đi Tế Nam lấy tập hồ sơ, có điều tôi cũng không coi hắn là người ngoài, bèn nói với hắn là mình đến cứu lão Vũ. Vừa nghe đến lão Vũ, chợt Hoàn Tử Đầu hỏi: “Lão Vũ? Có phải là cái đội trưởng trước của anh không?”

Tôi gật đầu, Hoàn Tử Đầu cau mày: “Huynh đệ, trên đường mang tôi đến đây, hình như tôi có nghe mấy tay đàn em Hạt Tử nói cái gì mà mang tôi tới, còn áp giải người ở Tiêu Sơn về!”

“Áp giải về?”

Tôi sửng sốt: “Anh không nghe nhầm đấy chứ? Lão Vũ bị áp giải về?”

“Không nghe chúng nhắc đến tên, nhưng tôi loáng thoáng nghe được Vũ Vũ gì đó, chắc không sai đâu!”

Tôi thở dài một hơi, cuối cùng thì vẫn đến chậm một bước, nhưng nghĩ kỹ lại thì, ít nhất việc áp giải về cũng là một chuyện tốt, hẳn là chúng không moi được tin gì hữu dụng từ miệng lão Vũ, chứ nếu không, đã sớm ném vào núi nuôi chó hoang rồi.

Lão Vũ không còn ở đây, không có ai cần cứu nữa, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch quay về. Vừa định mua vé thì chợt tôi nhớ đến cô gái Từ Từ kia, không phải là lưu luyến gì, mà là nhớ đến nội dung cuộc nói chuyện với cô ta tối hôm qua.

Đến Hàng Châu này, có hai việc cần làm. Một là cứu lão Vũ, việc còn lại là cứu lão Lưu. Lão Lưu dùng người giấy giữ mạng, đại nạn tám năm đã tới, nếu không tìm được Kim Thang Thụ trong năm nay, thì lão sẽ phải chết.

Còn nhớ lúc Từ Từ hỏi mình mục đích chuyến đi tới đây, tôi nói là đến để tìm Kim Thang Thụ, rõ ràng cô ấy rất kinh ngạc, còn hỏi tôi tại sao lại biết cái cây đó ở trong thôn. Như vậy thì cô gái tên Từ Từ này, còn phải gặp một lần!

Sau khi bàn bạc với Hoàn Tử Đầu và lão Lưu, chúng tôi quyết định trước khi về phải tìm gặp cô ta để hỏi cho rõ ràng. Sáng hôm sau, ba chúng tôi vừa ra ngoài, định đến nhà Từ Từ thì gặp chị gái chủ nhà đi đâu về. Chị ta có vẻ căng thẳng, giống như mới gặp chuyện gì đó, tôi hỏi lý do, chị ta thở dài, ghé sát vào chúng tôi nói nhỏ: “Trong thôn phát hiện ba xác chết, hình như chính là mấy người đuổi theo bọn anh, bị trúng tà thì phải.”

Tối qua, mặt sẹo và Hầu Tử chết một cách khó hiểu trong phòng ngủ của Từ Từ, tên họ Điền đuổi theo tôi thì chui vào quán cháo Kim gia, chưa biết sống chết thế nào, giờ nghe chị gái nói là có ba thi thể, hắn cũng xảy ra chuyện rồi sao.

Tôi cau mày nói: “Đại tỷ, sao lại nói là trúng tà chết? Thi thể được phát hiện ở đâu?”

Chị gái trả lời: “Phát hiện ở cửa tiệm cháo Kim gia, ai cũng nói là do họ sống trong nhà Trương gia nên bị nguyền rủa, chết rất thảm. Cả ba đều bị chó hoang cắn xé, xương thịt rải rác khắp đường thôn.”

Chị gái có vẻ rất sợ hãi, nói xong thì vẫy tay với chúng tôi rồi đi vào nhà. Chuyện này thật kỳ quặc, mặt sẹo với Hầu Tử rõ ràng là chết trong nhà Từ Từ, sao xác lại xuất hiện ở quán cháo Kim gia? Hớn nữa tối qua, tên họ Điền chết như thế nào? Ai kéo hắn ra ngoài đường?

Cô gái tên Từ Từ này rất cổ quái, tôi bắt đầu có sự nghi ngờ về cô ta, bởi lúc nói chuyện, cô ta cứ cho tôi cảm giác cô độc, tâm sự nặng nề. Bên mình đã có bùa hộ mệnh là lão Lưu, tôi chả còn sợ gì nữa, đi thẳng sang nhà Từ Từ. Đến nơi thì phát hiện, trong nhà không có ai, vết máu đã được lau sạch, cô ta là người kéo mấy cái xác ra ngoài ư?

Trông thấy bàn máy tính livestream có cả mic, Hoàn Tử Đầu tò mò lại nghịch thì vô tình đọc được dòng thông báo: 12h đêm nay, buổi livestream cuối cùng.

Nhớ lại những tiếng hét thảm thiết trong khi Từ Từ livestream, nhất thời tôi ớn lạnh sống lưng, đang đinh ra ngoài thì thấy lão Lưu cứ nhìn chằm chằm xuống gầm giường.

Tôi nghi hoặc hỏi: “Lão Lưu nhìn gì thế, ông nghi cô ấy giấu gì dưới gầm giường à?”

Sắc mặt lão Lưu nghiêm trọng, lắc đầu nói: “Hai ngươi nhấc cái dát giường lên xem nào, bên dưới có thứ gì đó!”

Lão Lưu là người thế nào, tôi với Hoàn Tử Đầu đều biết rõ, ông ta nói dưới gầm giường có thứ gì, hiển nhiên nó không phải thứ tốt đẹp. Hai chúng tôi nhìn nhau, chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó chậm rãi đi tới mép giường, hô một hai ba, đồng thời nhấc tấm dát giường lên.

Quả nhiên, dưới gầm giường có thứ gì đó, cũng may nó không phải là bộ phận thi thể nào, mà chỉ là một con búp bê hình người nhỏ. Con búp bê mặc bộ đồ màu đỏ, trên thân có cắm ba cây châm, trán dán một lá bùa có ghi tên: Trương Nho Nhã.

Lão Lưu cẩn trọng cầm lấy con búp bê, miệng lẩm bẩm gì đó khó hiểu rồi dùng ngân châm đâm vào tay mình, nặn máu nhỏ lên nó. Nhắc đến cũng kỳ quái, máu lão Lưu vừa nhỏ xuống, thì có tiếng tru thê thảm vang lên. Tiếng tru thấu tận tâm can, nhưng tôi thấy rất quen thuộc, đây… đây chẳng phải tiếng Từ Từ giả ma lúc livestream sao?

Hoàn Tử Đâu nghe thấy tiếng tru thì giật mình sợ hãi, nấp ra sau lưng lão Lưu. Tiếng tru đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ một lát là tất cả trở lại yên tĩnh. Tôi còn chưa hoàn hồn, hỏi lão Lưu: “Lão Lưu, đây là để nguyền rủa ai à?”

Lão thở dài lắc đầu: “Nó còn hung ác hơn nguyền rủa nhiều, đây là dưỡng tiểu quỷ!”

Dưỡng Tiểu Quỷ? Tôi với Hoàn Tử Đầu đồng thanh la lên.

“Các ngươi thấy thì nó chỉ là một cin búp bê vải, nhưng thực ra bên trong…”

“Dừng! Lưu đại sư, đừng nói nữa, tôi hiểu mà!” Lão Lưu còn chưa nói hết câu, Hoàn Tử Đầu đã giơ tay chặn lại. Lão không nói gì nữa, lấy bật lửa ra, rút kim trên con búp bê, xé lá bùa rồi đốt.

Nhìn con búp bê vải bị lửa thiêu, trong lòng tôi hoang mang, mấy đêm nay, tiếng tru mà mình nghe thấy, hóa ra không phải là Từ Từ đóng giả, mà nó đúng là tiếng ma quỷ!!!

Cứ nghĩ đến chuyện cô ta hàng ngày ngồi trước máy tính, nuôi tiểu quỷ, livestream kể chuyện ma, đám khán giả online nơi khác lại coi đó là chuyện vui để xem, chứ không hề biết, tất cả đều là sự thật!

Nếu như vậy thì lúc mặt sẹo và Hầu Tử xông vào phòng, bị tiểu quỷ hại chết ư? Người có tên Trương Nho Nhã trên lá bùa là ai?

Đốt xong con búp bê, cũng đồng thời diệt trừ tiểu quỷ, lão Lưu nhất quyết đòi mua vé về nhà. Nhưng tôi vẫn muốn chờ thêm một ngày, không thể đến Hàng Châu tốn công vô ích được, nhất định là Từ Từ biết thông tin về Kim Thang Thụ, cô ta có nuôi tiểu quỷ hay không tôi cũng không sợ, phải hỏi lại một lần cho rõ ràng.

Lão Lưu không lay chuyển được tôi, đành đồng ý ở lại thêm một đêm, bất kể đêm nay có gặp được hay không, sáng mai nhất định phải lên đường.

Tôi biết hôm nào Từ Từ cũng livestream, ba chúng tôi ăn tối ở nhà sau đó 7h, đến nhà cô ta tìm lần nữa. Ban sáng bị con búp bê vải dọa, Hoàn Tử Đầu cứ vừa đi vừa túm cánh tay lão Lưu, lúc đi ngang căn nhà hắn bị nhốt, chợt thấy một tên đang ném hành lý vào chiếc minibus.

Người này tôi biết, hắn cũng là một trong số mấy tên canh giữ Hoàn Tử Đầu, tối qua còn bị tôi phang cho viên gạch. Trông thấy hắn, Hoàn Tử Đầu chỉ tay mắng: “Ngươi con mẹ nó còn muốn chạy?”

Nói rồi liền lao tới. Ba tên đồng bọn đã chết, có lẽ tên còn lại đã sợ mất mật, vừa nhìn thấy Hoàn Tử Đầu thì luống cuống nhảy lên ghế lái. Nhưng chắc hắn quá vội, khởi động xe xong chạy nhầm thẳng về hướng thôn đông. Hướng đó tôi đã đi qua một lần, cuối đường là quán cháo Kim gia, không có đường thông ra quốc lộ.

Giật mình, tôi hoảng hốt kêu hắn dừng xe, nhưng hắn không để ý, cứ chạy một mạch về hướng đông. Trong lòng căng thẳng, tôi hỏi lão Lưu: “Lão Lưu, đằng đó không có đường ra, lại có tà ám, ta có cứu hay không?”

Lão Lưu thở dài, gật đầu. Mặc kệ Hoàn Tử Đầu phản đối, chúng tôi vẫn chạy theo tên giang hồ. Cũng may là đường thôn gồ ghề, chiếc minibus đi không được nhanh, chạy một mạch xuyên qua ruộng bông, chúng tôi lại đến con phố mà tối qua tôi trốn.

Rõ ràng là đường trên phố đã tốt hơn rất nhiều, nhưng chiếc xe càng đi lại càng chậm, cuối cùng đột nhiên dừng lại. Nhìn vị trí mà chiếc xe dừng, tôi không khỏi hốt hoảng, đúng, không sai, đó là ngay trước cửa tiệm cháo Kim gia, căn nhà đất vẫn còn sáng đèn.

Không đi nữa? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chắc chắn dừng xe không phải chủ ý của hắn. Ý nghĩ vừa nhảy ra trong đầu, mồ hôi tôi đã ướt đẫm lưng áo, mắt thấy tên giang hồ nhảy xuống xe, cứ như người mất hồn vậy, từng bước từng bước đi vào quán cháo.

Tôi với lão Lưu sấn tới định ngăn cản thì đúng lúc này, đột nhiên có đôi tay thò ra, túm lấy lưng áo hai chúng tôi. Ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, đó chính là Từ Từ, người mà tôi đang tìm!

Từ Từ vẫn mặc chiếc áo khoét sâu cổ, nhếch mép cười lạnh lùng, nói: “Hắn chính là Trương Nho Nhã, kẻ đã ăn cắp tiền của bà nội!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0