Phần 115
2022-03-27 03:33:00
Hoảng sợ, còn chả kịp kéo khóa quần, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Sàn nhà dưới chân cạnh bồn rửa mặt lúc nào cũng ẩm ướt, rêu mọc đầy, trơn trượt làm tôi ngã đập đầu xuống đất. Sàn xi măng cứng, vừa ngã ra là tôi hôn mê bất tỉnh…
Sáng hôm sau, Đại Ưng vào đánh răng rửa mặt thì phát hiện ra tôi, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy đó là kinh hoàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Ngoài sân phơi, có một bộ sườn xám đỏ tươi, vô cùng bắt mắt.
Thấy tôi nhìn ngơ ngác, Đại Ưng cười nói: “Huynh đệ, sao anh lại ngã ở đây bất tỉnh thế? Không phải là bị bộ sườn xám đó dọa đấy chứ?”
Tối qua đầu óc chưa tỉnh rượu, ánh đén lại tối mờ mờ, lẽ nào mình hoa mắt, nhìn nhầm bộ sườn xám thành người?
Đại Ưng đỡ dậy, tôi xoa đầu nói: “Đại Ưng, chẳng phải anh nói chỉ có chúng ta trong khu này, thế bộ sườn xám kia của ai?”
Đại ưng cười: “Cái này á, của vợ tôi!”
Nhìn thoáng qua bộ sườn xám còn chưa khô hẳn, tôi nghi hoặc hỏi: “Nửa đêm hôm qua vợ anh tới đây? Bộ sườn xám là chị ấy giặt?”
Đại Ưng gật đầu, đỡ tôi ra ngoài, lúc đi qua phòng anh ấy, tôi lại hỏi: “Đại Ưng, tối qua màn kinh kịch trong phòng anh, cũng là chị ấy xướng?”
“Đúng, vợ tôi rất thích mặc sườn xám, xướng kinh kịch. Chắc làm anh mất ngủ hả?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mất ngủ không thành vấn đề, chỉ cần đó không phải thứ gì tà ám là được. Tôi nói: “Không sao đâu Đại Ưng, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Anh bị ngã đập đầu, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không sao đâu, sàn nhà trơn quá nên ngã thôi.”
Thấy tôi nói vậy, Đại Ưng dìu về phòng nghỉ, bảo lát nữa sẽ mang cơm sang cho.
Ngồi trong phòng, tôi vẫn cứ suy nghĩ về tập hồ sơ, thực tế mà nói, lão Vũ chắc không ngu đến mức giấu thứ quan trọng như vậy ở nơi mà mình không quen. Nhưng Trương Lượng Tiết lại chẳng chịu thừa nhận, đang nghĩ xem có cách nào không thì lão Lưu gõ cửa, mang cơm vào cho tôi.
Thấy tôi vẫn mặc đồ ngủ ngồi trên giường, lão cười lạnh: “Hai người ở nguyên một khu ký túc, thoải mái lắm nhỉ?”
Hiển nhiên lúc lão Lưu lấy cơm, Đại Ưng đã kể gì đó cho lão nghe, tôi nhận đồ ăn, đáp: “Đừng nói nữa, tối qua tôi trông thấy bộ sườn xám đỏ tươi treo ngoài cửa sổ, còn tưởng đó là người, suýt nữa thì sợ mà chết!”
Lão Lưu ngồi xuống cạnh tôi không nói gì, tôi vừa ăn cơm, vừa nói: “Lão Lưu, ký túc xá này nhiều phòng như vậy, sao họ lại tách tôi với ông ở hai chỗ khác nhau?”
Lưu Khánh Chúc lắc đầu: “Không biết, tối qua ta ở nhà cùng người trẻ tuổi kia.”
“Ông đến nhà anh ta ở? Phải rồi, chuyện về tập hồ sơ, anh ta có vẻ không thừa nhận, theo ông thì có phải anh ấy đang đóng kịch không?”
Lão Lưu nheo mắt nói: “Tối qua ta có nói chuyện với hắn, người này tuy trẻ nhưng tâm tư kín đáo, không phải người thường. Để lấy được lòng tin của hắn khá khó khăn, chưa biết có phải hắn biết về tập hồ sơ hay không.”
Tôi thở dài một hơi, lại gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nói: “Nếu không biết gì, họ đã chẳng giữ hai chúng ta ở lại. Theo tôi đoán thì họ cũng đang quan sát chúng ta.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, tôi với lão Lưu vừa nói chuyện về người trẻ tuổi thì anh ta gõ cửa đi vào. Trông thấy tôi, Lượng Tiết vội hỏi ngã có nặng không, tôi lắc đầu.
Vốn có ý định muốn hỏi về tập hồ sơ, nên trong lúc nói chuyện, mấy lần tôi cố ám chỉ, kể mình là bạn của lão Vũ, là người có thể tin tưởng. Nhưng tiểu tử này lại cố tình không để ý, chỉ cười qua loa lấy chuyện.
Đang trò chuyện, chợt Trương Lượng Tiết hỏi: “Trong thôn chúng tôi có một truyền thuyết, không biết hai người có nghe nói không?”
Tôi cười: “Có, lúc vừa đến thôn đã nghe thôn dân nói, trong thôn anh có loài cóc ba chân, bắt được nó, trùm vải đỏ lên sẽ biến thành vàng!”
Nói câu này mà tôi không nhịn được, cười thành tiếng. Nhưng Lượng Tiết không cười mà nhẹ nhàng nói: “Cóc hóa vàng là do tổ tiên truyền lại, nhưng cóc ba chân thì đúng là có, dẫu vậy không dễ bắt được nó.”
“Sao lại khó bắt? Cóc ba chân thì chạy nhanh hơn cóc thường à?”
“Không phải vậy, mà cóc này rất ít khi xuất hiện ngoài đồng ruộng, nơi nó tập trung đông nhất thì lại không ai dám đến!”
Nghe anh ta nói rất thú vị, vải đỏ thì không thiếu, nếu chuyện về con cóc ba chân là thậy thì chẳng phải là phát tài sao. Trong cái xã hội lóa mắt vì đồng tiền này, làm gì có nơi nào mà người tham tiền không dám đi?
Không đợi tôi mở miệng hỏi, Lượng Tiết nói tiếp: “Ở sườn núi phía bắc thôn chúng tôi có một ngôi miếu cổ. Trước đây nó là miếu hồ tiên, đến thời chiến tranh, rất nhiều người tị nạn trong miếu bị giết hại, từ đó không ai đến cúng bái nữa!”
Tôi rất thích nghe những truyền thuyết về miếu mạo ở vùng nông thôn này, vừa ăn vừa cười: “Chiến tranh thì chỗ nào chẳng có người chết, nghĩ vậy cũng không có gì đặc biệt.”
Trương Lượng Tiết lắc đầu: “Đám người tị nạn bị giết do thế hệ trước kể lại, tôi chẳng cách nào kiểm chứng. Nhưng vài chục năm gần đây thì ngôi miếu đó xảy ra không ít chuyện ma quái. Thôn chúng tôi trước sau đã có mười mấy quả phụ thắt cổ tự sát trong miếu, từ đó nó được đổi tên thành miếu quả phụ!”
Miếu quả phụ?
Tôi sửng sốt: “Sao các quả phụ lại đến miếu để thắt cổ?”
“Không biết, bởi vậy mới nói là tà môn. Năm trước, Lưu gia đi làm công trường ở thành phố bị tai nạn, vợ anh ấy liền đến miếu thắt cổ, chẳng có ai dám đến dọn xác, nghe nói giờ bộ xương khô vẫn treo lơ lửng trong miếu như cái chuông gió.”
Câu chuyện có vẻ nặng mùi ma quái, tôi không buồn ăn nữa, buông đũa, nuốt nước bọt hỏi: “Thế miếu quả phụ này có liên quan gì đến cóc ba chân?”
Trương Lượng Tiết cười: “Thôn chúng tôi có tên mồ côi gọi là Quách Đại Đảm, sống bằng cơm bố thí của thôn dân, chẳng biết sợ cái gì. Lần trước hắn mò vào miếu bắt được một con cóc ba chân, theo hắn nói thì dưới cột chống ở đó đầy những con cóc như vậy.”
Tôi khó tin, nhìn lão Lưu một cái, lão lại thản nhiên tỏ ý không có gì để nói.
“Chẳng trách thôn các anh đều đổ xô đi tìm cóc, chắc là thấy Quách Đại Đảm bắt được nên đỏ mắt?”
“Đúng vậy, sau khi Quách Đại Đảm bắt được cóc ba chân liền phát tài. Hắn còn xây một căn nhà cho bản thân. Bởi vậy người trong thôn đổ xô đi tìm cóc. Có điều Quách Đại Đảm cũng chỉ dám vào miếu một lần duy nhất đó, hắn nói bên trong đúng là có ma ám, suýt không ra được nên không dám đi nữa.”
Chuyện khá hoang đường nhưng tôi nghe mê mẩn, không để ý kết thúc, Trương Lượng Tiết tạm dừng một chút rồi ý tứ nói: “Cóc ba chân này không chỉ biến thành vàng được, mà nó còn có thể chữa bệnh. Vợ của anh tôi mắc bệnh nặng, bài thuốc cổ mà đại phu kê cho, chỉ thiếu duy nhất vị thuốc là con cóc ba chân này, cho nên…”
Nghe đến đây tôi chợt có cảm giác không hay, hỏi: “Cho nên làm sao?”
Trương Lượng Tiết đứng dậy, ngại ngùng nói: “Tôi đã gặp qua không ít thầy âm dương, nhìn hai vụ khí chất có vẻ rất am hiểu về phương diện kia, đặc biệt là lão gia đây, đúng không? Nếu hai vị thực sự có năng lực thì cầu xin hai vị giúp tôi vào miếu bắt giúp con cóc ba chân về cho chị dâu!”
Tôi nghe mà giật mình, trong lòng thầm nghĩ, ngươi con mẹ nó không biết xấu hổ à? Ta với lão Lưu ở đây có một đêm, lại định bảo đi bắt cóc trong cái miếu ma ám?
Cái gì mà vợ của anh trai ốm nặng, tối qua rõ ràng tôi còn nghe thấy chị ta xướng kinh kịch trong phòng Đại Ưng cơ mà! Vừa định mở mồm thì hắn đã nói tiếp: “Không phải bắt các anh đi tìm không công, nếu chuyện này thành, tôi sẽ mang đồ vật ra trao đổi.”
Khi nói đến hai chữ đồ vật, Trương Lượng Tiết cố tình nhấn mạnh trọng âm, tôi hiểu, thứ hắn ám chỉ, 80% chính là tập hồ sơ kia. Có điều, chuyện tìm hồ sơ là chúng tôi nói ra trước, khó mà biết có phải hắn lợi dụng điểm yếu để sai bảo hay không. Đang định từ chối thì lão Lưu lại ho khan một tiếng, nói: “Vấn đề này nhỏ thôi. Nếu thật sự trong miếu quả phụ có cóc ba chân, ta sẽ vào bắt cho cậu mấy con!”
Thấy lão Lưu đồng ý, Trương Lượng Tiết kích động liên tục nói cảm ơn: “Cũng không cần miễn cưỡng, an toàn là trên hết!”
Nói xong hắn không dây dưa thêm mà đứng dậy đi ra ngoài. Tôi khó hiểu, hỏi lão Lưu: “Còn chưa biết hắn có giữ tập hồ sơ trong tay hay không, sao ông đã vội đồng ý?”
Lão Lưu cười lạnh: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao? Hiện giờ giữa hai bên đang thử độ tin cậy lẫn nhau, hắn kéo được đến đâu, ta đu theo đến đó. Mặc kệ thật giả thế nào, chúng ta cứ thử một lần xem.”
Nghe Lưu Khánh Chúc nói, tôi chợt sững sờ hiểu ra. Không thể không bội phục lão gừng càng già càng cay, đúng vậy, giữa đôi bên vẫn luôn hoài nghi lẫn nhau, hơn nữa, quan trọng là chúng tôi không có thời gian, chẳng biết lúc nào lão Vũ sẽ bị buộc phải khai ra. Nếu đến khi ấy, chưa tìm được hồ sơ mà bên trên phái người xuống thì tất cả sẽ chấm hết!
Vậy thì thử đi. Tôi với lão Lưu bàn bạc một chút, sau đó quyết định vào thôn tìm Quách Đại Đảm hỏi thăm về ngôi miếu quả phụ trước.
Nhà Quách Đại Đảm tuy trống trải nhưng đúng là vừa mới vừa to. Hắn dáng gầy gò, đầu cạo trọc, nhìn chỉ khoảng ngoài đôi mươi, đang thu dọn đồ đạc trong sân, nghe chúng tôi trình bày mục đích, gương mặt tươi cười lập tức biến mất. Quách Đại Đảm nghiêng đầu nói: “Ở nơi khác đến? Muốn phát tài nên điên rồi à?”
Tôi vội giải thích: “Không phải, chỉ muốn bắt cóc ba chân về làm thuốc thôi.”
Quách Đại Đảm xua tay cười khẩy: “Có mạng đi vào bắt cóc, nhưng có mạng đi ra không? Có biết tôi vào miếu quả phụ đã trông thấy gì chứ?”
“Thấy gì?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Quách Đại Đảm ghé sát vào tôi: “Bộ xương người biết cử động!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro