Chuyến xe bus số 13

Phần 110

2022-03-27 03:33:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 110: CẦM DAO ĐÂM NGƯỜI
Nghe tin dữ này, cả tôi và tiểu Lục đều bị sốc, không khỏi hỏi lại: “Thật sao? Vương đội trưởng chết rồi?”

Lão Lý bất đắc dĩ nói: “Chết chứ còn gì, xe chìm dưới hồ, sống sao nổi.”

Tôi bàng hoàng không bói nên lời, vừa mới hôm trước Vương Đắc Hỉ còn cùng mình nói nói cười cười, giãi bày thân thế, rồi tiết lộ việc nằm vùng, vậy mà nháy mắt đã cách biệt hai cõi âm dương!

Đúng là biết bơi mà chết đuối, cả đời anh ta hận ma quỷ thấu xương, cuối cùng lại chết trong tay ma quỷ.

Tôi thổn thức, 15 âm lịch tháng này mình bình an vô sự, nhưng cả xe thôn dân thì chết hết, tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh trêu ngươi!

Lão Lý nói xong thì thở dài cầm chậu vào phòng vệ sinh. Hai chúng tôi vào phòng thay quần áo, ăn sáng qua loa rồi cùng mấy đồng nghiệp bắt xe đến đập chứa nước Đường Oa Tử.

Quanh hồ, thôn dân Đường Oa Tử đã vây chật kín, ai nấy khóc rống lên, bao nhiêu gia đình vì nó mà tan vỡ, thật thương tâm!

Cứ mười năm lại xảy ra một vụ tai nạn xe!

Dưới hồ có mấy con thuyền đánh cá đang khua chiêng gõ mõ vớt người chết đuối. Mấy tiếng trôi qua, hai mươi cái xác đã được đặt lên bờ, chỉ duy nhất thiếu Vương đội trưởng. Nghe người vớt xác nói, thi thể tài xế còn kẹt trong ghế lái, vì tay nắm chặt quá nên không lôi ra được, phải kéo chiếc xe lên rồi mới tính.

Sau khi vớt hết xác hành khách, cần cẩu bắt đầu làm nhiệm vụ, chiếc xe số 13 quen thuộc được từ từ kéo nhô lên khỏi mặt nước. Thảm, thật thảm!

Thân xe dính đầy bùn, bên trong chứa đầy những sọt đồ của thôn dân, thi thể Vương đội trưởng ở khoang lái đã bị nước ngấm vào trương lên, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi, hay tay nắm chặt vô lăng. Có mấy người định kéo anh ta xuống, nhưng không làm sao tách được đôi tay ra, nhìn cửa sổ ghế lái mở toang mà tôi thở dài thườn thượt.

Có thể Vương Đắc Hỉ không phải là một thầy âm dương giỏi, nhưng chắc chắn là một người tốt. Tôi cũng đã trải qua nguy hiểm giống thế này, chiếc xe mất khống chế, nhằm hướng đập nước mà lao đi. Lúc đó, hoàn toàn có thể nhảy ra khỏi cưat sổ mà thoát, nhưng anh ấy không làm vậy, anh ấy chọn không từ bỏ hành khách cho đến giây cuối cùng!

Tiểu Lục chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, đứng lặng im, hai mắt đỏ hoe. Vụ tai nạn không được cấp trên che giấy, nhất thời lan truyền khắp thành phố. Các cuộc bàn luận sôi nổi trên khắp các trang mạng internet, chẳng bao lâu thì phía chính phủ phải lên bác bỏ tin đồn, nói là xe bus bị hỏng phanh dẫn đến sự cố ngoài ý muốn. Tôi nhìn bài báo do chính phủ đăng mà chỉ cười khẩy.

15 Âm lịch qua rồi, rốt cuộc thì lão Lưu cũng trở lại, giữa trưa, lão đến công ty tìm tôi. Trông thấy lão tôi liền trách móc, trách lão bỏ rơi mình, trách lão đã quên chuyện tai ương 15 âm lịch.

Lão Lưu cười lạnh, nói: “Ta đi tìm cái tên đưa bản đồ giả để tính sổ.”

Phải rồi, lão không nói thì tôi cũng quên mất. Lần trước đi Trường Bạch Sơn tìm Mộng Nga, lão Lưu mang theo cái bản đồ giả, làm chúng tôi suýt thì bỏ mạng trong núi.

“Sao, có tìm được hắn không? Vì sao hắn lại lừa ông?”

Lão Lưu chống gậy đi mấy bước, thong thả nói: “Tìm được, lão tử này sống chết không chịu thừa nhận, còn đánh trả khiến ta suýt nữa không còn mạng mà về!”

Lão Lưu rất lợi hại, trong giới âm dương cũng thuộc dạng bản lĩnh, kẻ đánh lại được ông ta, hoàn toàn không thể khinh thường. Nói xong, lão Lưu suy nghĩ một lát rồi tiếp: “Ta nghe nói tối qua Vương Đắc Hỉ chết?”

Tôi thở dài: “Đúng, đã chết. Giống như tài xế tiền nhiệm 10 năm trước, kéo hai mươi hành khách xuống đập chết đuối!”

Lão Lưu cau mày: “Đối thủ của ngươi không đơn giản đâu. Vương Đắc Hỉ ít nhiều cũng có tiếng tăm trong giới, mà cũng chịu chết…”

“Đúng, không đơn giản. Mà không chỉ riêng con ma này không đơn giản, lão Lưu ông có nhớ Mộng Nga nói, vụ tai nạn xe liên quan đến một nhân vật lớn không? Theo Vương Đắc Hỉ nói, người này chính là cục trưởng cục giao thông thành phố, cũng chính lão ta phái Vương Đắc Hỉ đến công ty tôi. Bên ngoài là nhậm chức đội trưởng, bên trong thì là đi bắt ma!”

Lão Lưu nghe thế thì nghiêm túc gật đầu, tôi nói tiếp: “Tôi không biết cục trưởng này và con ma có sự quan hệ gì phía sau, nhưng tình hình hiện giờ, đó là con ma thì ép tôi điều tra vụ án, cục trưởng thì uy hiếp bắt tôi dừng điều tra. Tôi bị kẹt giữa hai thế lực, rất khó xử.”

Gương mặt lạnh lùng của lão Lưu chẳng có chút biến hóa nào, nói: “Làm gì thì làm, cách nào có thể toàn mạng thì làm thôi. Lần này ta ra ngoài cũng không phải tay trắng. Sau khi dạy dỗ tên phản bạn kia, ta có nắm được một thông tin.”

Tôi tò mò, vội hỏi: “Thông tin gì, có liên quan đến tôi ư?”

Lão Lưu gật đầu: “Có liên quan đến toàn bộ những chuyện xảy ra với ngươi gần đây. Ngay cả người bạn của ta cũng bị người khác sai khiến, ta nghe hắn nói, đội trưởng trước của các ngươi đã bị bắt trong một thôn nhỏ ở Hàng Châu, Tiêu Sơn.”

Lão Vũ bị bắt?

Tin tức lão Lưu mang đến cho tôi quả như sét đánh ngang tai, bản thân có thể tạm tránh được ma trảo của cục trưởng là vì có nhược điểm mà lão Vũ nắm giữ. Giờ lão Vũ bị bắt, chẳng phải mình sẽ sớm tối cận kề nguy hiểm sao?

Lão Lưu không phải người ngoài, tôi bèn đem toàn bộ chuyển lão Vũ nói kể lại cho ông ta nghe, cách nhìn của ông ta giống tôi: Phải cứu lão Vũ!

Không khí áp lực còn chưa được giải tỏa thì lại có điện thoại của tiểu Chu. Sau khi nghe thấy tôi thoát nạn, cô bé nói, lão Chu bảo tôi phải qua gặp ông ấy một chuyến. Đêm qua tên mắt trâu tìm mình, nếu chưa diệt trừ hắn thì không yên tâm, tôi bèn đồng ý, sau đó quay sang nói chuyện với lão Lưu.

Có vẻ lão Lưu không hứng thú với chuyện người gỗ này lắm, tuy nhiên cũng không hoàn toàn trơ mắt đứng nhìn, chỉ bảo tôi gặp lão Chu xong thì qua gặp ông ấy.

Mấy ngày nay đầu óc quay cuồng, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng suy nghĩ, không biết trên tổng có bỏ hẳn tuyến xe 13 này hay không. Tôi thì chẳng lo về vấn đề này lắm, người lo nhất là tiểu Lục, cậu ta được nhận thưởng vì chuyến xe, cũng yêu quý công việc này như sinh mạng, nếu tuyến xe bị hủy, chắc chắn cậu ta sẽ khổ sở như thất tình.

Thu dọn một chút, tôi bắt xe đến cửa hàng lão Chu, chuyện phát triển đến mức này, tôi cũng có phần, giờ gặp lão Chu chẳng biết nói sao cho phải.

Tới nơi, lão Chu mang ba con dao khắc hôm trước từ trong phòng ra, rút một con, nói: “Cậu chắc chắn là hôm đó dùng con dao này khắc mắt cho người gỗ?”

Tôi vội gật đầu: “Chính là nó. Hôm ấy cháu không nghĩ nhiều, thật xin lỗi bác, không phải cháu cố ý!”

Lão Chu xua tay: “Giờ xin lỗi thì có ích gì, tên súc sinh này ra ngoài đã mấy hôm, phải mau xử lý nó!”

Nếu đã ngả bài, tôi bèn nói nốt chuyện của bên Hoàn Tử Đầu cho ông ta nghe. Lão Chu nghe xong thì nổi trận lôi đình, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Một lúc sau, có vẻ như đã trấn tĩnh lại, ông nói: “Cái đó không quan trọng, tối hôm qua ta bắt nó lại rồi. Giờ chỉ cần xử lý tên súc sinh này nữa thôi.”

Nghe thấy đã bắt về một tên, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nói đoạn, lão Chu đưa con dao khắc động vật cho tôi, nói: “Cậu cầm con dao này, nó sẽ còn đến tìm cậu. Phải nhớ kỹ, muốn sống thì phải dùng con dao này giết nó, bằng không sẽ rất nguy hiểm, biết chưa?”

Tôi không dám làm bừa, nhận lấy con dao, gật đầu lia lịa. Hai lần trước gặp, lão Chu đều giữ gương mặt tươi cười, lần này lạnh như băng làm tôi thấy không thoải mái. Ra khỏi cửa hàng, vội gọi điện cho Hoàn Tử Đầu, bảo hắn rằng người gỗ kia đã bị lão Chu bắt lại rồi.

Hắn ai da một tiếng như mất cái gì vậy.

Tuy người gỗ có gương mặt đáng sợ, nhưng rốt cuộc thì nó không phải là hồn ma gì, có thể nhìn thấy, sờ thấy được. Tôi sợ một mình khó đối phó, bảo Hoàn Tử Đầu tối nay về ký túc sớm một chút.

Trời đã dần tối, càng ngày tôi càng khẩn trương, giác quan thứ sau mách bảo, nhất định đêm nay, tên mắt trâu sẽ xuất hiện!

Hoàn Tử Đầu rất trượng nghĩa, về sớm để bảo vệ tôi, ba chúng tôi mua ít đồ ăn sẵn, ngồi quây quanh bàn uống rượu, nói chuyện phiếm, chờ tên mắt trâu mò đến.

Tôi vốn chỉ giả vờ uống thôi, ai ngờ hai người họ lại làn thật, vừa rót ra là chúc nhau hết ly này đến ly kia, rượu trắng cứ thế nốc ừng ực. Đến hơn 10h tối thì cả hai đã loạng choạng, nói chuyện mà mắt cứ trợn lên. Trong lòng tôi tức ói máu, nếu lúc này tên mắt trâu đến thì biết trông cậy vào ai?

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói đến cùng thì hai người họ không hề tin rằng chính tay tôi đã khắc ra một tên mắt trâu!

Tuy nhiên, đến hơn 11h, tôi cũng chẳng gặp chuyện gì bất thường, tiểu Lục và Hoàn Tử Đầu đã sớm say khướt, nằm trên giường ngày vang. Tên mắt trâu không tìm được mình sao?

Cũng đúng, mình đánh giá cao IQ của nó rồi, đầu nó làm bằng gỗ, hẳn là không biết tôi ở đây. Đi ra khỏi phòng múc nước rửa mặt, chợt thấy lão Đinh mặc quần áo chỉnh tề vội vàng chạy xuống dướu lầu, tôi không khỏi thắc mắc một câu: “Muộn thế này rồi anh còn đi đâu?”

Lão Định gấp gáp: “Lão Ký uống nhiều quá, đang gây sự với tên bán chó dưới cổng!”

Tôi sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy?

Nhưng ngẫm lại, giờ trông cậy gì được vào tiểu Lục với Hoàn Tử Đầu, vừa hay có lão Lý với lão Đinh, xử lý hắn luôn.

Tôi bảo lão Đinh chờ mình một chút, vội chạy vào phòng mặc quần áo, xỏ giầy, dắt con dao lão Chu đưa vào người, rồi vội cùng chạy xuống cổng.

Vừa chạy đến sân đã nghe tiếng lão Lý chửi mắng, tới gần thì thấy, lão đang đánh giáp lá cà với một người. Lão Lý đã uống nhiều, căn bản không phải đối thủ của hắn, bị đá văng ra đất, tôi với lão Đinh vội xông lên. Nhắm chuẩn lưng hắn, tôi tung chân đá, có lẽ không ngờ tôi sẽ ra tay, bốp một tiếng, hắn bị tôi đạp văng ra.

Nghiến răng, tôi rút con dao khắc lão Chu đưa, siết chặt trong tay, chậm rãi bước tới. Thấy tôi rút dao, lão Lý sợ đến tỉnh cả rượu, cuống quýt đứng dậy kéo tôi nói: “Huynh đệ à, hắn chỉ trộm một con chó, đừng làm lớn chuyện!”

Lão Lý không biết chuyện, tâm ý tôi đã quyết, hất tay lão ra, bước đến, đâm thẳng con dao vào lưng tên mắt trâu.

Đây là lần đầu tôi cầm dao đâm người, thấy máu đỏ rỉ ra từ vết đâm, tôi sợ hãi buông tay. Lão Lý càng sợ hãi vội chạy tới đỡ lấy tên kia, thân hình hắn vừa xoay lại, nháy mắt tôi như rơi xuống đáy vực. Mẹ nó, không phải là tên mắt trâu, đâm nhầm người rồi!!!

Chẳng phải hắn bắt trộm chó gần công ty ư? Sao lại không phải tên mắt trâu thế này?

Nhìn máu tươi chảy ướt đầm lưng áo hắn, cả người tôi run lên, đứng ngây ra không biết làm gì.

“Mau đưa tới bệnh viện!” Lão Lý hét, lão Định vội chạy vào lấy xe. Tôi còn chưa hoàn hồn, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, cao cao gầy gầy, đây mới đúng là tên mắt trâu!

Đúng là họa này chưa qua, họa khác đã tới, lần này tên mắt trâu không hề do dự, nhận ra tôi, hắn liền co chân chạy tới.

Tôi chửi thề một câu, xoay người bỏ chạy.

Có vẻ tên mắt trâu đang phẫn nộ, hắn chạy như bay, tôi muốn cắt đuôi, bèn vọt vào một khu chung cư, chạy tới chạy lui, cuối cùng thì gặp một ngõ cụt.

Tuyệt vọng quay lại nhìn chằm chằm tên quái vật, tay hắn xách một con chó chết, khóe miệng còn nhoe nhoét máu tươi. Có vẻ tôi đã biết nó bắt chó làm gì, không phải nó bán chó, mà nó cần chó để uống máu!

Con dao khắc lão Chu đưa còn dính trên người gã buôn chó, giờ tôi tay không tấc sắt, chuẩn bị lần liều mạng cuối cùng.

Tên quái vật hai mắt vằn tia máu, há cái miệng đỏ lòm đi về phía tôi. Nhưng một điều có chết tôi cũng không thể ngờ tới, đó là nó hung tợn đi đến gần thì quỳ sụp xuống, nhẹ giọng nói: “Anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến xe bus số 13

Số ký tự: 0