Phần 2
2024-04-03 12:56:00
Tôi mở mắt, tỉnh giấc và vươn vai sau một giấc ngủ dài. Mở điện thoại ra xem, đã 9h sáng. Tôi đứng dậy, kéo rèm phòng làm việc lên. Đêm qua, sau cơn say ấy, tôi đã trở về phòng làm việc để ngủ.
Cơn bão đã đi qua, bầu trời trong xanh trở lại, đâu đó trên những cành cây trước cửa Nhà điều hành trung tâm, những chú chim bắt đầu chuyền cành và hót líu lo. Tâm trạng tôi lúc này thật sảng khoái, thật đúng là lòng người đang vui thì nhìn cảnh vật trông cũng đầy sức sống mới.
Sau đêm trực bão, cũng phải đến ba ngày sau đó chúng tôi không gặp nhau. Có lẽ chị tránh mắt tôi chăng, chắc vì ngại.
Thời gian này, tôi cũng bận, Nhà máy tập trung khắc phục những tồn tại sau cơn bão, hệ thống bảo ôn của các đường ống bị gió quật bung bét cả, nhà trực của anh em vận hành thì cũng bị cơn bão hành hạ cho nát bươm. Ngày xưa khi làm dự án, thằng nhà bản quyền sang thi công hệ thống axit Sunfuric, tôi cũng có thắc mắc tại sao trong hạng mục thi công không có nhà trực cho người vận hành thì chúng nó trả lời rằng tất cả các Nhà máy axit H2SO4 trên thế giới người vận hành đều phải thao tác ngoài hiện trường, không có nhà trực.
Để khắc phục tình trạng này, sau khi nghiệm thu dây chuyền, tôi đã cho anh em cơ khí làm một nhà trực vận hành bằng cách tận dụng các thùng Container rồi hàn xì hệ thống mái che biến thành một nhà trực vận hành chung, tôi cho sắm đủ tủ lạnh, quạt trần, ấm đun nước, chè cháo đầy đủ cho anh em vận hành. Ba ngày sau cơn bão, tôi huy động hết quân cơ khí tập trung làm thêm giờ để bọc lại hết hệ thống bảo ôn và sửa chữa nhà trực.
Sau khi sử dụng hết vật tư dự phòng trong kho, cần phải mua thêm vật tư ngoài để sửa chữa, lúc này tôi mới nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc.
– Chào sếp, sếp ký cho chị cái Đề nghị mua sắm vật tư sửa chữa.
Tôi cầm lên xem qua, rồi ký. Tôi ngước lên nhìn chị, và tôi nở một nụ cười.
– Sao sếp lại cười – Chị hỏi.
– Chị có nhớ em không? – Tôi nói.
– Không – Chị trả lời dứt khoát.
Tôi biết câu trả lời ấy nghĩa là gì chứ. Rồi tôi đứng dậy, tiến lại gần chị rồi đột ngột vòng tay qua ôm chị và hôn chị một cái thật nhanh. Chị không kịp phản ứng, chỉ kịp đẩy tôi ra và nói nhỏ:
– Sếp không sợ à, nhỡ có ai vào phòng thì sao?
Tôi không trả lời, nhưng tôi cũng hơi chột dạ, dù sao thì tôi cũng nên giữ hình ảnh trong giờ làm việc. Nghĩ vậy, tôi buông chị ra. Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình lùi lại trở về bàn làm việc.
Cánh cửa mở ra, ông Kỹ thuật viên cơ khí bước vào phòng:
– Báo cáo anh, anh em mới phát hiện ra, kho bảo hộ lao động bị bão làm bung cửa sổ, mưa ướt hết đồ bảo hộ dự phòng anh ạ. Đây anh xem.
Nói rồi, ông Kỹ thuật viên đưa tôi xem hình ảnh trên điện thoại. Tôi trả lời:
– Anh cho ngay 2 cơ khí ra sửa chữa gấp lại cửa sổ, đảm bảo phục hồi nguyên hiện trạng. Từ giờ đến cuối giờ sáng phải xong. Tôi sẽ cho người dọn lại kho.
– Vâng – Anh Kỹ thuật đáp và rời đi.
Tôi quay sang chị và nói:
– Chiều nay sau khi anh em sửa xong cửa kho, chị vào dọn dẹp lại hết bảo hộ trong kho nhé, cái nào bị ướt thì đem ra ngoài phơi và gấp lại nguyên như cũ. Cũng không cần giặt đâu vì anh em thông thường nhận bảo hộ mới về cũng đều phải giặt lại. Các công cụ dụng cụ khác nếu bị ướt thì chị sắp xếp gọn gàng lại.
Chị vâng dạ và xin phép về làm việc. Bây giờ tôi mới để ý chị, chị áo phông đen đi kèm với chiếc quần jean bó sát, hỡi ôi cái giống quần jean bó, nó làm con gái tôn lên đôi chân dài của họ, chị không hẳn cao nhưng chân rất thẳng, phải rồi, chỉ có chân thẳng thì con gái mới tự tin mặc quần jean bó, đa phần những đứa chân cong (hoặc hơi vòng kiềng) chúng nó sẽ lựa chọn loại quần vải ống rộng hoặc thường mặc váy để che đi khuyết điểm. Công ty tôi quy định bộ phận làm việc gián tiếp thì không cần mặc bảo hộ lao động, còn bộ phận trực tiếp hoặc quản lý như tôi thì bắt buộc phải mặc bảo hộ. Thật may mắn, tôi nghĩ vậy, chị đẹp như vậy, nếu phải mặc bảo hộ lao động thì sẽ che đi hết những đường cong tuyệt mỹ ấy.
Khoảng 3 giờ chiều, tôi đang ngồi soạn Kế hoạch kiểm tra giám sát của chi bộ thì chợt nhớ đến việc dọn kho bảo hộ lao động đã giao cho chị hồi sáng, tôi chợt nghĩ nên lượn qua kho kiểm tra xem tiến độ công việc thế nào rồi và hơn hết là tôi muốn được gặp chị.
Kho bảo hộ lao động của Nhà máy tôi được bố trí ở phòng trong cùng tầng 2 của toà nhà Điều hành trung tâm của Nhà máy tôi, bên cạnh phòng kho bảo hộ lao động là phòng lạnh để sữa tươi. Tại sao Nhà máy tôi lại có phòng để sữa tươi, vì theo quy định của Nhà nước về bồi dưỡng độc hại bằng hiện vật thì Người lao động Công ty tôi thuộc nhóm lao động nặng nhọc độc hại và đặc biệt nặng nhọc độc hại nên được cấp phát sữa tươi theo định mức làm việc, mỗi ca làm việc 2 hộp sữa. Tôi bố trí hẳn một phòng riêng có điều hòa lạnh chạy 24/24h để bảo quản các thùng sữa tươi cho Người lao động. Bước lên tầng 2, tôi đã thấy cơ man nào quần áo bảo hộ, quần áo chịu axit, quần áo cơ khí treo đầy trên lan can để đón nắng, cơn mưa lớn có lẽ đã làm ướt hết cả kho bảo hộ của tôi.
Tôi thấy cửa phòng mở, tôi ngó vào thấy chị đang lúi húi sắp xếp các đôi giày, ủng bảo hộ lên kệ. Tôi bước vào và tiện tay chốt cửa phòng. Chị nghe thấy tiếng chốt cửa phòng thì giật mình ngoảnh mặt ra phía sau và nhận ra tôi.
Tôi nói ngay để chị quên đi việc tôi vừa chốt cửa phòng.
– Công việc thế nào rồi chị.
Chị vén tóc lên, gương mặt đầy mồ hôi và nói:
– Ướt gần hết quần áo, dụng cụ và sàn nhà, thiệt hại thì không có, giờ chị đợi quần áo phơi khô gập lại gọn gàng là xong. Cơ khí đã sửa lại cửa sổ xong, chắc chắn lắm rồi.
Tôi tiến lại gần, chị vẫn ngồi cặm cụi sắp xếp từng đôi giày theo các chủng loại cỡ vứt lộn xộn trên sàn. Tôi đứng, còn chị ngồi, hẳn tư thế này nhiều anh em cũng nhận ra được sự thích thú của nó. Mỗi lần chị cúi xuống, tôi lại được chiêm ngưỡng trọn bộ ngực của chị thông qua khe hở của chiếc áo phông.
Cũng phải đứng như vậy khoảng 10 phút xem chị làm, tôi chợt nhận ra dương vật của mình đã cửng lên từ khi nào. Lúc này, tôi thèm muốn chị lắm rồi, một khi cơn thèm thuồng đã bốc lên não, thì tôi chẳng còn suy nghĩ ngại ngùng hay sợ sệt gì nữa, tôi lao đến chị như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày. Tôi cầm tay chị, kéo chị đứng lên lại gần tôi, rồi ôm chị, tôi hôn chị, hôn một cách điên cuồng. Chị không kịp phản ứng gì cả, chịu trận trong vòng tay đang ngày càng siết chặt của tôi.
Rồi sau những cái hôn nồng nàn, như một thói quen, tôi kéo áo chị lên. Lúc này chị mới nhận ra chúng tôi đang định làm chuyện ấy ở Công ty giữa ban ngày ban mặt. Chị khẽ nói với tôi:
– Khóa cửa trong chưa, tắt điện đi chứ.
Tôi ôm chị tiến gần ra cửa để tắt điện, vừa đi vừa hôn chị, chúng tôi lúc này không thể rời nhau được dù chỉ một giây. Ánh điện vụt tắt, căn phòng trở nên tối thui, lờ mờ một chút ánh sáng từ khe cửa sổ hắt vào đủ làm tôi nhìn rõ cơ thể chị. Lúc này thì tôi và chị hoàn toàn yên tâm về một không gian kín đáo, vì ở tầng hai, khe hở duy nhất nhìn vào phòng là qua cánh cửa sổ.
Tôi cởi thật nhanh áo chị, vẫn bộ ngực tuyệt vời ấy lộ ra, tôi hôn hít và cắn núm vú của chị. Mỗi lần cắn như thế là một lần chị rên lên khe khẽ. Tay tôi nhanh như cắt luồn qua tháo cúc chiếc quần jean của chị và đưa vào bên trong. Qua chiếc quần lót, tôi luồn tay qua đám lông lơ tơ nơi âm đạo chị. A… tôi nhận ra âm đạo chị đã ướt nhẹp từ khi nào, hẳn là chị đang thèm muốn lắm.
Rồi tôi cởi phăng chiếc quần jean vướng víu, lúc này chị đã hoàn toàn trần chuồng trước mặt tôi, chị sau đó cũng phối hợp với tôi để cởi đồ trên người tôi. Chị ngồi xuống kéo chiếc quần sịp tôi xuống để lộ ra dương vật cứng ngắc, đen xì của tôi.
– Chị hôn nó đi – Tôi khẽ nói.
Chị không đáp lại, nhẹ nhàng tiến đến vào ngậm dương vật của tôi vào miệng. Trời ơi, thật là sung sướng, lúc đó tôi nghĩ gì nhỉ, tôi đang nghĩ đây có phải sự thật hay không, đôi môi kia, chiếc miệng xinh xắn kia của chị đang ngậm và mút dương vật của tôi một cách ngon lành. Tôi đi massage BJ cũng nhiều lần, phải công nhận để nói về kỹ năng BJ thì Kỹ thuật viên trong quán massage gì ở Quận 1 Sài Gòn (tôi không nhớ tên) có khả năng BJ tuyệt vời, vì vậy kỹ năng BJ tôi không lạ lẫm gì cả. Nhưng quả thật chưa bao giờ tôi được BJ sướng như lúc này, chị BJ không giỏi, không chuyên nghiệp nhưng rất từ tốn và nhẹ nhàng, đầy tình cảm, hơn nữa, cảm giác vụng trộm ở Công ty, nó làm tôi kích thích hơn nhiều lần.
Tôi đứng im và tận hưởng từng khoảnh khắc, tôi cầm lấy tóc chị và đẩy nhẹ nhàng tạo thêm chút lực ra vào cho chị. Hèm, nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi xuất tinh mất.
Tôi dừng lại, kéo chị đứng lên. Tôi hôn chị một lúc để giảm nhịp độ sung sướng lại. Khi đã cảm thấy ổn định, tôi đưa tay vào chiếc quần đang vứt trên sàn nhà, móc ví lấy ra 1 cái bao cao su. Tôi đeo bao và đẩy chị quay lưng về phía tôi. Tôi một tay cầm dương vật, một tay sờ soạng nơi âm đạo ướt át của chị rồi từ từ đẩy dương vật vào trong. Từng chút, từng chút một cho đến khi âm đạo chị ôm trọn dương vật của tôi.
Tôi đưa đẩy nhẹ nhàng rồi thúc thật mạnh, người chị rung lên sung sướng. Cứ như thế, ba lần nhẹ nhàng một lần đâm mạnh, tôi làm chị run lên ú ớ không thành lời. Trong khi dương vật tiếp tục đâm vào, đẩy ra nơi âm đạo thì bàn tay tôi mân mê cặp vú của chị, cơn sướng làm tôi không suy nghĩ được việc phải nâng niu, giữ gìn cặp vú ấy, tôi bóp, tôi xoa, tôi vần cặp vú của chị một cách mạnh bạo, tôi bóp như có thể sẽ làm hỏng nó ngay lập tức. Mỗi lần chị rên lên khe khẽ sau một cú nhấp mạnh như một liều thuốc kích thích tinh thần đối với tôi, khiến tôi mạnh bạo hơn nữa.
Tôi đổi tư thế, tôi đứng bế thốc chị lên và địt thật mạnh. Thật không ngờ ở tư thế này, cảm xúc nó lại thăng hoa đến vậy, chị vòng hai tay ôm lấy cổ tôi và mắt nhắm nghiền, hai tay tôi thì đỡ mông chị và đẩy lên rồi hạ xuống. Tư thế này, tôi nhìn rõ dương vật của tôi đang đâm sâu vào âm đạo chị. Chị ra nhiều nước quá, ướt đẫm cả đám lông trên dương vật tôi, hẳn chị đang cảm thấy như lạc vào tiên cảnh thì cơ thể mới tiết ra nhiều nước như vậy. Khoảng 5 phút ở tư thế ấy khiến tay tôi mỏi rã rời. Tôi hạ chị xuống, rồi đè chị nằm ra đất, thật may mắn vì sàn nhà rất sạch, chị đã lau dọn nó chiều nay rồi.
Với tư thế truyền thống này, tôi cảm nhận được từng nhịp co bóp của âm đạo chị lên dương vật tôi. Chị vẫn run lên liên tục mỗi lần tôi nhấp nhanh. Được một lúc, tôi giảm nhịp độ và hỏi chị:
– Em làm chị lên đỉnh à.
Chị gật đầu.
– Chị lên đỉnh mấy lần rồi – Tôi hỏi.
– Hai lần, lúc ngồi với vừa nãy.
– Em địt giỏi không? – Tôi hỏi.
Chị không trả lời, có vẻ ngại ngùng. Tôi ôm lấy chị nhấp mạnh bạo hơn, nhanh hơn, hai cơ thể trần chuồng va vào nhau tạo thành tiếng phành phạch liên tục.
– Em địt giỏi không – Tôi hỏi lại.
– Có… có – Chị nhắm mắt và ú ớ trả lời.
Câu trả lời của chị khiến tôi như kích thích đến tột cùng, tôi nhấp thật nhanh và mạnh, cơn sướng bùng lên, tôi rùng mình chuẩn bị xuất tinh. Theo một phản xạ tự nhiên, tôi rút dương vật ra, tháo bao và bắn tinh trùng lên bụng của chị. Những dòng tinh trùng bắn ra mạnh và dứt khoát thành từng tia, bắn mạnh đến nỗi có tia bắn lên tận mặt chị, ngực chị.
– Chị sướng không? – Tôi nói.
Chị không trả lời, chỉ nắm lấy dương vật tôi và vuốt ve nó.
Sau một lúc, tôi loay hoay không biết lấy gì để lau hết tinh trùng trên người chị thì chị đưa tay sang bên cạnh vớ lấy một chiếc áo mới màu trắng (tôi nhận ra đây là áo bảo hộ phòng thí nghiệm cấp cho nhân viên phòng KCS). Chị dùng chiếc áo lau sạch tinh trùng bắn trên người.
– Để chị giặt sau vậy – Chị nói.
Tôi chợt nghĩ: A… Biết đâu sau này, em KCS lại vô tình được cấp phát bảo hộ là chiếc áo này, thì cả ngày em sẽ mặc chiếc áo đã từng chứa tinh trùng của tôi. Nghĩ như vậy thật là kích thích biết bao.
Kết thúc cuộc vui, tôi mặc quần áo, mở cửa và đi nhanh xuống phòng làm việc.
Vậy là lần thứ hai tôi và chị gần gũi nhau. Tôi có yêu chị không nhỉ, tôi cũng không biết nữa, tình yêu nó như thế nào nhỉ? Một chàng trai đầy kinh nghiệm như tôi giờ lại đang tự đặt câu hỏi ấy cho chính mình.
Tôi yêu chị sao? Tôi sẽ cưới chị ư?
Không thể, tôi kém chị 4 tuổi, chị lại có 1 đứa con, còn tôi thì sao, tôi ở vị trí lãnh đạo, lại là niềm tự hào của ông bà già (thậm chí là dòng họ của tôi ở quê), họ sẽ ra sao nếu biết tôi đang yêu và sẽ cưới một cô gái hơn tôi 4 tuổi và đã một đời chồng.
Những suy nghĩ mông lung ấy thoáng qua tôi như một gáo nước lạnh tạt lên tâm hồn đầy mơ mộng của tôi thời điểm ấy.
Với tôi, quãng thời gian bên chị tuy mới bắt đầu, nhưng nó thật đẹp, thật bình yên. Mà sự đời, thường không cho ta sự bình yên quá lâu, ngay khi ta tưởng như mọi thứ bình yên, thì biến cố lại xảy ra. Một biến cố mà có lẽ cả đời này, chị sẽ không bao giờ quên được nó.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro