Phần 7
2024-02-09 19:49:00
Lại nói Phúc sau khi đã thành thân với Đổng Bình thì cũng không quên luyện tập quân sĩ. Đổng Bình là người phụ nữ điển hình theo Nho giáo nên Phúc gần như không gặp bất cứ vấn đề gì trong cuộc sống cả. Bởi thế, Phúc cũng tập trung cho việc sản xuất tích trữ vũ khí, lương thảo, khí tài và cả thao luyện nữa. Cũng trong thời gian này, Tào Tháo sau khi đã đánh bại hoàn toàn thế lực của họ Viên thì lại tập trung xuống phía Nam để chinh phạt Kinh Châu và Đông Ngô. Chiến dịch Kinh Châu đã kết thúc chóng vánh với thắng lợi của Tào Tháo và thất bại của Lưu Bị. Lúc này đang là năm Kiến An thứ 12 (207) và Tào Tháo đã cho tiến quân tới Xích Bích và đóng quân tại đó. Cũng lúc đó, tại thành Hán Thủy, Phúc đã đón đứa con trai đầu lòng của mình do Đổng Bình sinh ra và đó là một bé trai cực kỳ kháu khỉnh. Phúc đã đặt tên bé trai đó là Trương Túc. Cũng thời gian này, Phúc cũng cho đóng hai tàu chạy bằng động cơ hơi nước. Hai chiếc này đều đóng bằng vỏ sắt, lượng choán nước không quá nhiều, chỉ khoảng hơn 300 tấn. Một chiếc Phúc để đi các nơi chở hàng hóa bằng đường thủy còn một chiếc thì được vũ trang vũ khí hạng nặng để có thể chiến đấu khi cần. Hai con tàu được neo lại ở trên sông Hán Thủy và cũng bởi ít được sử dụng nên Phúc chỉ cho đóng 2 chiếc tàu này mà thôi.
Một buổi sáng mùa đông năm Kiến An thứ 13 (208), thời tiết trở lạnh và bắt đầu có gió, cả Phúc, Hành và Khôi cùng ngồi thưởng ngoạn ở nhà Phúc và có Đổng Bình đứng hầu rượu. Trong lúc cao hứng, Hành nói:
– Không biết giờ nay Tào Tháo hắn đang làm gì nhỉ?
Phúc hỏi:
– Sao anh lại quan tâm tới hoạt động của Tào Tháo vậy?
Hành nói:
– Có gì đâu, ta tò mò chút thôi mà. Tào Tháo là kẻ có tham vọng, đã chinh phạt nhiều chư hầu rồi, hẳn là bây giờ hắn cũng đang có một hoạt động nào đó chứ.
Phúc đáp:
– Tào Tháo hắn đang chinh phạt Đông Ngô đấy. Mới rồi hắn mới chiếm được Kinh Châu, thanh thế lớn lắm, giờ đang đóng quân ở Xích Bích đó.
Khôi nói:
– Không rõ là lực lượng hai bên sao nhỉ?
Hành đáp:
– Dĩ nhiên là Tào Tháo đông hơn nhiều rồi, thiên hạ ba phần hắn có tới cả hơn hai phần rồi.
Phúc hỏi:
– Thế theo hai huynh thì ai sẽ thắng trong trận này?
Hành đáp:
– Chắc là Tào Tháo. Hắn binh nhiều tướng giỏi chắc là làm gỏi Giang Đông thôi.
Phúc cười rồi nói:
– Nếu các huynh muốn biết thì đệ sẽ dẫn các huynh đi xem. Tào Tháo không đầy vài hôm nữa sẽ thua thôi. Không những thế còn thua thảm nữa cơ.
Hành đáp:
– Đi xem à! Thế chúng ta đi bằng gì và có hành động gì không?
Phúc đáp:
– Chúng ta đi bằng con tàu mới đóng kia kìa, xuôi dòng Hán Thủy xuống Trường Giang rồi xuôi tới Xích Bích. Chúng ta sẽ chỉ xem thôi nhé, không có hành động gì. Trên tàu cũng có vũ khí nhưng chỉ được dùng trong tình huống tự vệ thôi nhé.
Nghe vậy, cả Hành và Khôi đều rất thích thú. Cả ba sau đó đi cùng khoảng 10 tùy tùng xuống tàu rồi nổ máy đi theo dòng Hán Thủy xuống Trường Giang. Tuy khoảng cách rất xa nhưng với sức mạnh của động cơ hơi nước thì chỉ mất hơn một ngày đã tới Xích Bích. Phúc cho neo tàu cách khá xa Xích Bích và cả ba không cần đợi lâu khi mà chỉ qua một ngày ăn ngủ trên tàu đã chứng kiến một trận chiến hoành tráng bậc nhất trong lịch sử Trung Quốc. Lửa đỏ rực cả một góc trời và Phúc rất tiếc khi mà chiếc máy quay mang đi từ lúc lạc tới đây đã hỏng, nếu không thì chắc chắn là cậu đã ghi hình được trận chiến này rồi. Cả ba đang thích thú chứng kiến trận thủy chiến này thì đột nhiên có thuyền tuần tra của Đông Ngô lướt tới và có tiếng nói:
– Thuyền kia tới từ đâu, định tới đâu do thám hay làm gì?
Nghe vậy, Phúc liền cho nhổ neo và khởi động tàu quay về phía Hán Thủy mà chạy. Tàu chạy rất nhanh, thuyền buồm ngày xưa không tài nào đuổi kịp. Phúc thấy thuyền Đông Ngô đuổi dai quá liền cho bắn một quả đại bác về phía thuyền Đông Ngô. Quả đại bác không trúng thuyền nhưng đã nổ khá lớn và tạo ra một cột nước bắn lên cực cao. Thuyền Đông Ngô thấy vậy thì kinh hoàng mà không dám đuổi theo nữa. Cả ba chạy tuốt hơn một ngày thì về tới Hán Thủy và cho tàu neo đậu ở sông.
Về tới Hán Thủy, cả ba cùng vào trong thành và vào nhà Phúc để cùng bàn luận. Lúc này, trong nhà Phúc có cả Đổng Bình lẫn Dương Linh đều ở đó. Cả hai đều chuẩn bị rượu để ba huynh đệ có đồ uống. Hành là người hào hứng nhất nói:
– Thật sự hôm nay chứng kiến cảnh toàn quân Tào Tháo bị thiêu đốt thế ta thấy thật hả dạ. Chưa bao giờ mà có chư hầu nào mà lại làm cho Tào Tháo thảm bại như vậy.
Nói rồi, cả Đổng Bình và Dương Linh cũng tò mò hỏi han, Hành cứ thế thuật lại. Nói rồi, Phúc liền bảo:
– Giờ Tào Tháo đang thua trận thế, đệ đang có ý này.
Hành hỏi:
– Ý gì vậy?
Phúc đáp:
– Chúng ta cũng mấy năm chưa luyện tập rồi, giờ nhân quân Tào đang thua, chúng ta lại tổ chức một trận đánh nữa như hồi xưa đánh Trường An đi.
Hành hỏi:
– Ý kiến này cũng khá hay, nhưng đệ định đánh thành nào?
Phúc đáp:
– Trước ta đánh miền Bắc rồi, giờ ta đánh miền Nam đi. Có thành Tương Dương đang do Tào Nhân trấn giữ đó, chúng ta lại tổ chức đánh một lần nữa.
Khôi nghe vậy liền nói:
– Thành Tương Dương này ta có biết, thành này tuy không cao và vững chắc như Trường An nhưng nó lại ngay gần Kinh Châu là đất mới chiếm được của Tào Tháo. Nếu như chúng ta vây hãm Tương Dương thì chúng có thể kêu gọi Kinh Châu tới cứu giúp. Vì vậy nếu muốn đánh thành này thì cần tăng gấp đôi quân so với chiến dịch Trường An và chia làm hai lực lượng, một lực lượng tấn công thành và một lực lượng thì sẽ canh phòng để tiêu diệt quân chi viện. Có thế mới an tâm mà chiếm thành được.
Nghe vậy, Phúc nói:
– Vậy lần này đệ nghĩ chúng ta nên tăng lên thành 300 quân. Khi tiến tới Tương Dương thì dùng 200 quân để tấn công thành còn 100 quân thì chia ra chặn đường quân Kinh Châu có thể tiến tới. À mà ở Tương Dương là do ai trấn giữ thế các huynh?
Khôi đáp:
– Lâu rồi ta cũng không rõ nữa, nhưng có lẽ là Tào Nhân đó vì đây là tướng giỏi lại tâm phúc của Tào Tháo.
Phúc đáp:
– Tài năng của Tào Nhân ra sao?
Khôi đáp:
– Tào Nhân là tướng giỏi cả võ nghệ và mưu lược đấy. Nhưng có lẽ là với lực lượng này của chúng ta thì không lo lắm, với chúng ta cũng không có ý định chiếm thành chiếm đất để cai trị nên chắc không sợ bị tập kích đâu.
Nói rồi, Phúc và Hành cùng lên kế hoạch điểm binh và khí tài. Sau hai ngày, cả hai cùng điểm đủ 300 quân cùng các khí tài với quy mô lớn hơn trận tấn công Trường An nhiều. Lần này, khoảng cách tới Tương Dương chỉ khoảng vài trăm dặm nên chỉ mất nửa ngày là tới Tương Dương. Tới nơi, Khôi lĩnh 100 quân đi vòng ra mặt sau thành và nghỉ ở đó còn Phúc và Hành thì dẫn 200 quân áp sát mặt trước thành. Phúc chỉ huy đội pháo binh và hậu quân còn Hành thì chỉ huy tiền quân và tiến tới mặt thành. Phúc tới thành thì liền bắc loa gọi:
– Mời quan trấn thủ Tương Dương ra gặp!
Nói rồi, một tướng cao to hùng dũng, mặc giáp tiến ra và nói:
– Tên dân đen kia sao dám hỗn láo mà định gọi ta ra?
Hành không nói gì, chỉ đáp:
– Có phải là Tào Nhân tướng quân không vậy?
Tướng đó đáp:
– Phải, thì sao?
Hành đáp:
– Mới rồi nghe Tào Tháo mới thua ở Xích Bích xong, giờ chắc đang chạy về đấy. Hôm nay chúng ta tới đây cốt là để đánh thành Tương Dương này, tướng quân giờ hàng đi thì được sống, bằng không thì ta sẽ cho công thành, khi đó sợ mạng lại chả còn.
Tào Nhân nghe vậy thì tức giận mà quát:
– Ta xem chúng mày chỉ có vài trăm quân, trong thành chúng ta có cả mấy vạn quân, lương thảo đầy đủ. Mày định nướng quân à?
Hành cười ha hả rồi đáp:
– Phải, chúng ta có hơn 200 quân ở đây thôi nhưng ngài nên nhớ là chỉ có một nửa chỗ này chúng ta đã đánh Trường An gây chấn động cả Hứa Đô đó. Ngài chắc biết việc đó chứ?
Nhân đáp:
– Ta biết, có nghe rồi. Nhưng Chung Thân là tướng bất tài, hôm nay ngươi gặp ta là xong rồi, có giỏi thì xông lên đi.
Nói rồi, Hành không đáp mà chỉ quay đi, sau đó lại bắn một loạt pháo hiệu. Lập tức, đạn pháo cứ thế bay tới và sau vài loạt lại làm vỡ tan cổng thành và sụp đổ hẳn một góc thành. Tào Nhân thấy vậy thì kinh hoàng mà chạy luôn xuống chân thành. Sau đó, Nhân cho người đi thuyền tuốt về Kinh Châu để gọi quân cứu viện còn bản thân thì đốc thúc quân sĩ bắn tên để chống trả. Tuy vậy, quân Hán Thủy đang ở rất xa, cung tên không thể nào tới được.
Lại nói về quân Hán Thủy, sau khi bắn sập một góc thành, Hành liền bắn tiếp một loạt pháo hiệu nữa. Pháo ngừng bắn và xe cẩu lại tiến tới và đặt cầu sắt lên hào. Tào Nhân cho quân bắn tên nhưng không thể phá cầu được do cầu bằng sắt, định ném đá phá cầu thì thành đã bị phá nên không thể có điểm đứng để ném đá được nữa. Tào Nhân liền cho quân xông ra định cắt cầu thì bỗng chiến xa bên phía Hán Thủy ùn ùn kéo tới. Nhân cho quân lính bắn tên ra nhưng cũng không tài nào bắn được các cỗ xe bọc thép đó. Chưa hết, quân lính của Tương Dương cũng tiếp tục bị hạ từ các loạt súng máy từ trên các chiến xa. Các chiến xa tiến thẳng vào thành, quân sĩ Tương Dương kinh hoảng bỏ chạy tuốt. Tào Nhân định tế ngựa chạy đi thì bị trúng một mũi súng thuốc mê từ quân Hán Thủy. Nhân hoa mắt rồi ngã vật ra đất, không biết gì nữa.
Tào Nhân sau một hồi lâu thì tỉnh lại, thấy bản thân đang bị trói và nhốt trong xe tù. Ở trước mặt là Hành và Phúc ngồi. Té ra từ lúc Tào Nhân bị ngất đi, quân Tương Dương không còn tướng sĩ nên quay giáo hàng cả. Giờ thì Hành và Phúc đã tiến vào chiếm thành. Hành đáp:
– Lúc nãy ta đã bảo ngươi hàng đi mà không nghe, giờ đã biết sức mạnh của bọn ta chưa?
Tào Nhân nghe vậy thì quát lên:
– Tướng thua thì chỉ có chết thôi, muốn chém giết gì thì cứ làm đi.
Hành đáp:
– Giết người thì quá dễ, khác gì giết chuột đâu. Nhưng chúng ta cứ tạm ở đây một hôm, xem địa thế thành Tương Dương đã. Xong rồi bọn ta sẽ rút đi. Còn ngươi không hàng thì thôi, lưu mạng cho ngươi để báo cho Tào Tháo biết.
Nói rồi, Hành cho quân dẫn Tào Nhân đi. Tào Nhân chửi bới mãi không thôi. Hành và Phúc mở tiệc khao quân. Đang ăn uống dở thì có một toán quân tới và nói:
– Mọi người về thôi!
Cả hai quay ra, té ra đó là Phạm Khôi. Khôi nói:
– Nãy có một toán quân Kinh Châu đi tới cứu viện, tôi có cho nổ súng và khiến chúng kinh hoàng đang chưa dám tiến quân. Tôi tranh thủ chạy về đây để báo mọi người về thôi. Chúng ta đánh thế này cũng rất tốt rồi, ở lại nhỡ tổn nhân mạng nào thì phí lắm.
Phúc và Hành nghe vậy thì tuân lời, ăn uống nốt rồi cùng toàn quân lên xe trở về Hán Thủy. Vừa đi được một lúc thì quân Kinh Châu kéo tới. Thấy cảnh tan hoang như thế thì cũng kinh hoàng. Đi tìm Tào Nhân thì thấy bị nhốt trong ngục, bọn lính mở cửa ngục cho Tào Nhân ra và cùng quân Tương Dương tu bổ thành trì. Tào Nhân vừa làm vừa nói với bộ tướng:
– Không hiểu lũ này có yêu thuật gì mà toàn dùng những thứ ta chưa thấy bao giờ thế không biết. Chả biết vũ khí gì mà bắn có mấy lượt mà thành đã sập tan tành cả. Rồi thì tại sao chinh chiến xa thế mà lại không hề dùng ngựa nhỉ. Xong rồi không hiểu chúng đi kiểu gì mà quân ta đuổi mãi không kịp.
Bộ tướng thưa:
– Thế giới rộng lớn, nhân sinh khó lường, có lẽ chúng là thần nhân. Điều mạt tướng thấy lạ là chúng chỉ đánh thành, không chiếm.
Tào Nhân đáp:
– Có thể chúng đánh thăm dò và quấy nhiễu thôi.
Lại nói Tào Tháo sau trận Xích Bích thì chạy tuốt mấy hôm liền mới tới Tương Dương. Tháo đang cơn bực tức sau trận thua đau ở Xích Bích, giờ lại được Tào Nhân bẩm lại việc Tương Dương bị tấn công thì càng căm tức. Tháo nói:
– Đây hẳn là bọn giặc cỏ Hán Thủy đây rồi. Ta nhất định phải chinh phạt và giết chúng.
Tào Nhân can:
– Chúng ta mới thua Xích Bích, quân lực tổn hại. Mạt tướng nghĩ là chúng ta nên củng cố lại thành trì, đề phòng mặt Đông Ngô trước đã. Còn bọn giặc cỏ kia thì tính sau.
Tháo nghe vậy thì cũng nguôi nguôi, liền dặn dò Tào Nhân mẹo mực giữ Tương Dương rồi về Hứa Đô.
Lại nói quân Hán Thủy, khi về đến thành thì cũng lại khao quân ăn mừng chiến thắng Tương Dương. Đang chén tạc chén thù thì Khôi đứng lên nói:
– Huynh đệ chúng ta đã đi cùng nhau bao lâu nay, tình nghĩa sâu nặng. Tuy nhiên giờ có việc này ta muốn nói với các huynh đệ.
Phúc nghe vậy liền bảo:
– Huynh nói đi!
Khôi đáp:
– Vốn ta trước đây đã có vợ con và cha mẹ, chỉ vì chiến tranh nên li tán nhau và sau đó thì kết bạn cùng Trương Hành. Giờ ta đã dò được tin tức cả cha mẹ và vợ con ta rồi, ta muốn về bên gia đình để trọn tình nghĩa.
Nghe vậy, Phúc liền đáp:
– Trước hết, đệ xin chúc mừng huynh đã có được tin tức về gia đình mình. Gia đình là điều quan trọng, huynh nên về để trọn nghĩa tình là phải. Nhưng vốn huynh là người thông hiểu đường sá, lại có nhiều mưu mẹo, thiếu huynh thực sự đệ không biết ứng xử sao.
Khôi đáp:
– Về đường sá thì đệ không lo, ta đã bàn giao cho Trương Hành tấm bản đồ mình vẽ lại và hướng dẫn Hành rồi. Giờ Hành huynh có thể đi lại không lo đường sá nữa. Còn về mưu mẹo thì ta nghĩ đóng góp của ta cũng ít thôi, chủ yếu vẫn là vũ khí của Phúc đệ quá mạnh mà thôi. Sau này, đệ cứ nhớ là đánh thì đánh Tào Tháo là đúng rồi, nhưng nên cho người liên kết cùng Tôn Quyền, Lưu Bị và các chư hầu xung quanh. Chúng ta vũ khí mạnh nhưng quân quá ít, nếu chiếm thành thì cũng không thể cai trị nổi. Đệ cứ cho người liên kết với các chư hầu, sau đó nếu muốn chiếm thành thì chỉ cần dùng vũ khí bắn hạ thành rồi cho quân của chư hầu tràn vào là được.
Hành đáp:
– Thực sự rất cảm ơn những đóng góp của huynh trong thời gian vừa rồi. Có lẽ về với gia đình là mong ước lớn rồi, đệ cũng không nên cản nữa. Hôm nay chúng ta uống một trận thật say đi để mai có gì tiễn huynh lên đường.
Nói rồi, cả ba cùng chén tạc chén thù cả đêm. Sáng hôm sau, Hành và Phúc dẫn quân lính tiễn Khôi ra cổng thành. Khôi cưỡi ngựa và khuất bóng dần. Tất cả quân dân Hán Thủy cùng với Hành và Phúc đều cảm thấy quyến luyến mãi không thôi.
Tiễn Phạm Khôi xong, Hành nói với Phúc:
– Lời của Khôi huynh rất đáng quý, huynh nghĩ là chúng ta nên triển khai luôn để chuẩn bị cho các kế hoạch sau này.
Phúc đáp:
– Đệ biết điều đó. Để vào đây chúng ta cùng bàn bạc luôn nhé.
Nói rồi, hai huynh đệ đều đi vào trong thành và tới nhà Phúc để bàn việc.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro