Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 2

Phần 9

2024-08-04 19:53:11

Phần 9
Sáng, tôi dậy thật sớm, mưa phùn làm cả thành phố chìm trong giá buốt, gió rin rít xuyên qua làn mưa, đập vào những tán xà cừ trơ lá càng tăng thêm phần ủ rũ, chẳng còn muốn đung đưa. Mới hơn 6h sáng, trả phòng, tôi men theo hàng hiên ra đường lớn tính bắt xe ra bến. Sau một đêm, quần áo đã khô, tâm trạng cũng đã bình tâm lại, tôi không nghĩ là mình lấy lại cân bằng nhanh đến thế.

Nỗi đau, cảm xúc và những kỷ niệm như bị phong kín, như đã chìm sâu trong đống bụi mờ của thời gian. Nó dường như không còn là chuyện của ngày hôm qua nữa mà là chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.

Còn sớm nhưng không muốn về nhà, tôi bắt xe trở lại Thái Nguyên luôn. Chưa đến 10h, mọi người vẫn chưa lên lại, theo thông tin thì buổi chiều sẽ có xe của tỉnh đưa đoàn lên sau. Một mình, tôi thay bộ quần áo mới, định xuống dưới ăn chút gì đó. Mở cửa, bên ngoài gió thổi mạnh, quay lại lục tìm trong vali quần áo, tôi định lấy cái khăn quấn vào cổ cho đỡ lạnh.

Chiếc khăn màu xanh chưa kịp quàng qua cổ đã trượt khỏi tay tôi, bao kỷ niệm bỗng vùn vụt hiện về, nước mắt cứ tự động chảy ra, lơi lã chã trên chiếc khăn màu xanh.

Chiếc khăn màu xanh, chiếc khăn duy nhất tôi dùng sau bao nhiêu năm, chiếc khăn màu xanh đã phai bớt màu của hy vọng vẫn luôn bên tôi trong những ngày mưa lạnh, chiếc khăn màu xanh Hiền đã quàng lên cổ tôi trong một đêm lạnh… chiếc khăn màu xanh, chiếc khăn của kỷ niệm. Nhìn thấy nó tôi như thấy em nơi đây, ấm áp bên tôi, luôn ở bên tôi. Lúc đó, cơ thể tôi như vỡ ra, cái cảm xúc đau đớn tưởng qua một đêm đã được chôn chặt nhưng không phải. Cái cảm giác cân bằng giả tạo chỉ như khoảng lặng trước cơn bão, sau nó, nỗi đau còn lớn gấp trăm ngàn lần, đau mãi từ cả thể xác lẫn tâm hồn. Tôi ngồi mãi dưới đất, ôm chiếc khăn màu xanh mà thầm ước được ôm em trong vòng tay.

Qua cơn bi phẫn là một cảm giác phẫn nộ, điên cuồng. Tôi mất em, tôi muốn đập phá, tôi muốn đánh một ai đó, nhưng tôi không thể. Đau đớn nhưng chưa mất hết đi lý trí tôi chỉ còn cách vùi mình vào bia rượu. Đau đớn, tôi muốn dùng men say để quên đi tất cả, tôi muốn quên đi em, quên đi kỷ niệm về em đang dằn vặt trong tôi.

Bia tràn qua hai mép, ướt sũng cả ngực áo, tôi ngồi lặng im trong căn phòng khách sạn, một mình nốc bia điên cuồng. Một lon, hai lon rồi chục lon, tôi gần như uống sạch số bia mà anh em trong phòng mua về từ trước. Thể xác có thể say mèm nhưng tâm trí tôi không hề say, nó vẫn đang ở đâu đó trên kia, xuyên qua không trung bay về Hà Nội với em, ở bên em. Tôi vẫn yêu em điên cuồng.

Tôi ngồi thần trong bóng tối, tâm trí tôi vẫn tỉnh táo, vẫn biết phải gượng dậy, thu dọn phòng trước khi mọi người trở lại. Nhưng bây giờ tôi cố ép mình say, say đi để quên tất cả. Cuối cùng tôi vẫn đổ gục xuống, trên sàn đất lạnh…

Tưởng chừng như đã ngủ rất lâu, tôi giật mình tỉnh giấc khi trời đã tối sầm. Cả căn phòng chìm trong một màu tối đen, đầu óc hơi lung tung không rõ là mình đang ở nơi đâu. Nằm im, cả không gian yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tí tách trên tường vẫn cần mẫn đếm từng nhịp, thỉnh thoảng tiếng người nói lào xào phía dưới vọng lên mới cho tôi một cảm giác chân thực, thoát ra khỏi cái cảm giác như thật như ảo khi một mình trong đêm tối.

Sợ cái cảm giác cô đơn trong bóng tối, tôi với tay lần bật công tắc đầu giường. Ánh sáng trắng chói lòa xua nhanh sự u ám. Tôi thấy mình đang nằm trên giường, tuy vẫn mặc nguyên quần áo nhưng được đắp chăn cẩn thận, đống vỏ lon bia bừa bãi dưới đất đã được dọn sạch. Đầu óc mơ mơ màng màng của tôi cố nhớ lại những sự kiện vừa trải qua.

Không phải tôi, chắc chắn không phải tôi đã dọn đống vỏ lon và chắc chắn k phải tôi tự mình leo lên giường. Một mùi hương con gái, một bóng hình thân thuộc, thướt tha đã ở đây, rất gần với tôi.

Lúc đó, nửa tỉnh nửa mơ, nhìn tấm lưng eo, mái tóc dài tôi biết đó là em, là Hiền, người yêu tôi. Nằm trên giường, vươn tay ra cố ôm lấy từ đằng sau, cố vươn người dậy nhưng không thể, bóng hình đó chắc chắn không phải mơ, mùi hương đó rất thật, chỉ là đang ở cách tôi quá xa, xa mà tôi không có sửa để níu giữ được.

Tôi mở miệng gọi tên em: Hiền, Hiền ơi… tay vẫn vươn ra cố ôm tấm lưng em vào lòng nhưng không thể.

Em quay lại, mái tóc dài khẽ hất lên mang theo mùi hương thoang thoảng ngọt ngào. Khuôn mặt trái xoan thanh tú quá đỗi thân quen, quay lại nhìn tôi. Hình ảnh ảo mờ trong bóng tối nhòe nhoẹt đi vì nước mắt hạnh phúc của tôi, đúng là em tôi, người yêu tôi đang gần ngay trước mặt.

Tôi lại cố nhấc đầu lên để ôm em nhưng không thể, miệng chỉ còn khẽ gọi: Hiền ơi…

Em cúi xuống lau sạch giọt nước mắt nóng hổi trên má tôi, lấy tay béo nhẹ lên má tôi rồi quay đi.

Không thể, không thể để em đi được, tôi gắng hết sức mình trước khi bị nhấn chìm vào giấc ngủ, với lấy tay, kéo lấy em, ôm ghì xuống.

Bất ngờ, em ngã lên người tôi, thảng thốt, nhưng không phản kháng.

Tôi siết chặt lấy em, mùi hương em trong bóng tối quyện chặt lấy không khí xung quanh, mái tóc thơm đượm dưới cánh mũi phập phồng, cả cơ thể ấm áp, nhung mềm của em đang trên tôi.

Hơi ấm từ em lan sang tôi ấm sực, đuổi hết sự cô đơn trong tim tôi thoát ra ngoài, tôi muốn được ôm em mãi, mãi mãi trong vòng tay tôi, yên bình như lúc này.

Nhưng không, em cựa mình thoát ra khỏi tôi, gỡ tay tôi đang siết chặt lưng em ra, chống tay đứng dậy.

Tôi cố ôm lấy em nhưng không thể, sự mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến quá bất ngờ sau khi cơ thể vừa được thả lỏng. Em chỏi tay, nhấc người ra khỏi thân tôi.

Mí mắt sụp xuống, cơn buồn ngủ không thể níu giữ thêm được nữa. Tôi cố nhấc mắt ra như không thể, chỉ còn cảm nhận được một mùi hương thơm nồng đang áp lại gần cánh mũi tôi hơn, rồi đôi môi đang khô khốc của tôi được chạm nhẹ vào một bờ môi mềm và ngọt.

Nụ hôn không sâu nhưng đủ để lưu lại toàn bộ ý vị trên nó kết thúc, rồi mùi hương kia cũng đi xa, bỏ lại tôi, nằm một mình, trong bóng tối cô độc…


Còn tiếp…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 2

Số ký tự: 0