Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 2
Phần 2
2024-08-04 19:53:11
Cái thành phố tôi sống bé thì chẳng bé, mà to cũng chẳng to. Nếu tính cả thành phố thì nó rộng cỡ 1/5 nội thành Hà Nội, nhưng nếu tính riêng vùng lõi các phường trung tâm thì chắc được gấp đôi cái quận Hai Bà Trưng. Tuy nhiên nó lại tập trung khá nhiều trường cấp 2, C3, trường chuyên của tỉnh cùng với vài khu công nghiệp nên mật độ dân số khá đông và nhiều thành phần. Nếu mà là tôi của 5 năm trước đó thì chắc chắn thằng cu kia ăn đủ, rồi tôi sau đó cũng dính không kém. Nhưng thằng tôi lúc đó cũng đã biết nghĩ hơn 1 tí, thấy địch đông hơn thì phải tính bài khác.
Mịa, mình mà phang nó bây giờ chắc mấy thằng chúng nó cho mình ăn đủ.
– Chắc chú em nhầm rồi, anh thực sự là không biết ai tên là Hương Tràm cả.
Thằng cu lại dí sát vào mặt tôi, phả ra 1 hơi toàn mùi rượu:
– Dm, thật không?
Mẹ, đến lúc đó tôi cũng khá nóng máu rồi, trước đây ở nhà ra quảng trường thì làm gì có thằng nào dám láo với tôi như vậy (: D), mới có mấy năm ít về mà gà lại mọc đuôi tôm à?
Thêm sẵn việc bực mình chuyện ban chiều tôi xô mạnh thằng chọi con 1 phát, lăn quay 4, 5 bậc xuống sân quảng trường. Thằng bé miệng thét be be, chỉ vào mặt tôi gào lên:
– Đm, nó đánh tao. Bọn mày, nó đánh tao.
Bố tổ, tôi đánh nó là chuyện đã rõ rành rành, bao thằng nhìn thấy, cần đéo gì nó phải thét lên be be như vậy chứ. Bực mình tôi nhảy chân cóc 1, 2 bước xuống bậc thang tới trước mặt thằng bé, bin thêm 1 phát thật lực vào mặt:
– Đm, chửi bố này.
Được 1 quả sướng tay, đang định giã thêm 1 phát nữa thì từ đâu 4, 5 cánh tay túm lấy tôi, lôi xềnh xệch ra khỏi thằng oắt. Mấy đứa bạn thằng oát xúm lại, ôm chặt tôi, lôi xềnh xệch. Tôi mồm chửi loạn xạ, chân tay quơ quào nhưng đéo thể thoát được, nằm lăn bò dưới đất, túm chân 1 thằng đấm thùm thụp.
Đang hăng máu quẫy đạp, thì hục 1 phát. Thằng oắt sau cơn choáng váng đã đứng lại được, đạp mạnh vào bụng tôi 1 cú đau điếng. Rồi sau đó tôi thấy nổ đom đóm mắt, 1 cú đấm phang thẳng vào mắt làm tôi tối tăm mặt mũi. Cố gắng co người lại tránh những cú sút, và đấm, tôi lăn lê khắp sân quảng trường.
Tiếng la hét làm mấy thằng đang uống trà đá chém gió đêm khuya trên quảng trường hiếu kỳ bu đến. Cố gắng lắm tôi mới vùng dậy chạy thoát ra được. Mấy thằng chọi vẫn hăng máu dồn theo.
Tôi chạy thục mạng 1 lúc mới dám dừng lại. Mịa, hôm đó đúng là bách nhục, chạy mất cả dép.
Trước học cấp 3 khắp cái thành phố chỗ nào tôi chả lăn lê, thằng nào chả biết mặt. Cái lúc tôi chinh chiến trên khắp các sân phủi thì mấy thằng oắt này chắc vẫn mặc quần thủng đít chạy lông nhông ngoài đường đá bóng nhựa. Thế mà giờ đây, vừa quyết định quay về quê hương đã bị mấy thằng chọi cho ăn hành. Mấy năm, về quê mặt tôi lại như mới, chả trách.
Nhổ một bụm nhãi pha máu trong mồm, tôi dựa vào tường trong 1 cái ngõ nhỏ thở hồng hộc. Không đau lắm nhưng mà tức. Đã gần 11h, đéo biết thằng Dũng “trố” đang ở đâu nhưng tôi cũng phải gọi cho nó bằng được.
Chuông điện thoại reo mãi mới thấy nó nhấc máy.
– Về chưa anh, cần em qua đón không?
– Cần, gấp, mày xong việc chưa.
– Em song rồi, 2 bác gọi anh về à mà gấp.
– Không, mày qua đi, tao đang ở chỗ này…
Gọi cho thằng Dũng song, tôi mới nhắn tin cho ông bà già dặn ngủ trước, tôi qua nhà Dũng trố rồi. Nhà tôi với nhà nó là chỗ thân quen, trước lúc đi tôi đã dặn nhưng giờ cứ nhắn tin thêm cho hai cụ yên tâm. Tối nay tôi phải cho mấy thằng oắt biết mình là ai…
Thằng Dũng trố, như tôi giới thiệu trước là thằng bạn nối khố của tôi, chỉ chưa đầy 10 phút sau đã có mặt. Tôi bước ra khỏi ngõ tối đứng trước cái miệng đang há ra hết cỡ của nó:
– Em vừa mới đi chưa được ba chục phút mà anh bị đéo nào thế?
Đéo trả lời câu hỏi của nó, tôi hỏi lại nó chính câu mà mấy chục phút trước tôi bị hỏi:
– Mày có biết Hương Tràm không?
Thằng bạn tôi đứng nghệt mặt ra rồi lại hỏi ngược lại tôi:
– Hương Tràm là đứa đéo nào? Mà dép anh đâu…
– Đm. Đèo anh ra quảng trường tìm.
– Tìm được cứt. Chắc thằng đéo nào chả lấy cụ rồi.
– ĐM. Tìm thằng đánh tao. Mày nghĩ tìm cái gì?
– Em tưởng tìm dép… hehe.
Thằng bạn tôi nhăn nhở cười rồi cũng nhanh chóng trèo lên con xe tay ga đắt tiền phóng vù đi.
Ra đến quảng trường thì bọn kia đã đi mất con mẹ hàng lươn từ lâu, chỉ còn đôi dép của tôi nằm lăn lóc ở lại.
– Này Nhung, vừa này thằng nào đánh anh tao?
Thằng Dũng hất mặt gọi con bé bán nước góc quảng trường hỏi.
Con bé tên Nhung khá xinh, nói le te:
– Em biết đâu. Em không để ý lắm.
– ĐM, mày có nói ra ngay không? Đéo đùa nhé.
Cái bản mặt đẹp trai của thằng Trung trố trợn lên trông tợn vãi, đến tôi cũng phải rùng mình, chả tránh con bé tí tè ra quần, lắp bắp nói:
– Thằng Cường, thằng Cường “eleven”… Đừng bảo em nói nhé…
– ĐM, nói luôn phải nhanh không.
Thằng Dũng vằn lên rồi quay sang bảo tôi.
– Thằng đánh anh là thằng Cường, em biết thằng này. Ở huyện X đang lên học C3 chuyên Hóa trường anh đấy.
– Đm, sao nó đánh tao.
– Em biết đâu. Để em gọi nó hỏi.
– Này, mày có số thằng Cường không, cho tao nhanh. – Thằng Dũng lại quay sang bắt nạt con Nhung.
– Em không có?
– Có đưa đây không? – Dũng trố lại quát tướng lên.
– Thôi, chắc nó không có thật đâu. Tính tôi vốn galang với các chị em nên dù đang tức cũng phải nhắc thằng bạn đừng có bắt nạt quá đà.
Khổ, con bé sợ sệt nhìn về phía đường. Rồi nói như reo:
– Em không biết thật. Anh Minh nhà em ra kia, có gì anh hỏi anh ý nhé.
Tiến lại là 1 thanh niên cao lớn, cắt cua, nhìn thẳng vào mặt Dũng trố nhưng lại quát con Nhung:
– Thu hàng nhanh rồi về.
Lúc này tôi nhận ra, hóa ra là Minh “lác”, hơn tôi với Dũng trố mấy tuổi, gọi là cũng có quen biết. Lúc này hắn cũng nhận ra tôi, bắt tay nói chuyện với tôi mà cứ nhìn chằm chằm vào thằng Dũng (khổ – lác mà: D):
– A. Trung à. Lâu quá không gặp em. Học song chưa?
– Em học song rồi.
– Ừ, giờ làm ở đâu? Mà sao quần áo rách hết thế này.
Hắn chọc chọc tay vào cái áo sơ mi đứt cúc của tôi mà mắt cứ soi tuốt vào đũng quần thằng bên cạnh. Đang nín cười thì Dũng trố bên cạnh nói:
– Đm, xô xát với bọn thằng Cường 11. Anh có số nó không, để em gọi hỏi thằng ôn con đó.
– Anh không có, nhưng làm sao?
– Em đéo biết. Tự nhiên đến hỏi em có biết con Hương Tràm không? Em bảo đéo biết thế là lao vào.
– Hương Tràm là con đéo nào?
Đm, Minh lác lại hỏi cái câu hỏi không có câu trả lời đã được lặp lại mấy lần trong đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro