Phần 13
2021-08-25 15:39:00
2 ngày sau…
Hôm đó em vẫn tâm trạng thoải mái tới lớp, gần vào lớp rồi mà vẫn chưa thấy nhỏ tới. Kì lạ, có bao giờ nhỏ tới muộn vậy đâu. Đang băn khoăn suy nghĩ thì nhỏ bạn trong tổ tới rồi bảo…
– Mấy hôm trước Linh nó có nhờ tớ hôm nay chuyển cho cậu cái này…
Nói đoạn nhỏ đưa cho em 1 bức thư, tò mò em bỏ ra xem ngay. Từng dòng, từng nét chữ của nhỏ đập vào mắt em…
“Gửi người tớ yêu thương nhất, chắc cậu bất ngờ khi nhận được lá thư này lắm đúng không? Tớ cũng không biết nói gì với cậu như thế nào nữa, thời gian qua ở cạnh cậu tớ thấy hạnh phúc lắm… Dường như cậu xuất hiện là để sưởi ấm trái tim thiếu thốn tình cảm của tớ, đã lâu lắm rồi tớ sống trong những nỗi cô đơn, không tình yêu thương của bố mẹ… Tớ lớn lên khi mà xung quanh không có lấy một ai là người bạn thân, cuộc sống như vậy đã khiến tớ trở thành một con người khô cằn, không có tình thương. Trước khi biết cậu, tớ nghĩ tình yêu nó là một cái gì đó quá xa vời đối với tớ bởi vì tớ thật sự không tin vào tình yêu. Nếu có tình yêu thì tại sao lại có kẻ khóc người cười, tình yêu thì tất cả phải cùng cười chứ… Nhưng giờ tớ đã hiểu, yêu là phải chấp nhận tất cả, không gì có thể là mãi mãi được, có hạnh phúc thì cũng phải có buồn đau, phải có những lúc xa nhau thì mới biết được mình muốn bên cạnh người đó biết nhường nào… Lúc vui thì có thể tươi cười nhưng lúc buồn thì có thể khóc được ngay… tình yêu nó là như vậy… Cậu là người lấy được những nụ cười của tớ và cũng là người lấy đi những giọt nước mắt của tớ. Những lúc bên cậu tớ thấy rất vui, có thể cười suốt cả ngày mà không biết chán, cậu đã biến tớ từ 1 đứa con gái lầm lì thành 1 đứa trẻ con hồn nhiên nhí nhảnh. Tớ đã chảy không biết bao nhiêu là nước mắt khi thấy cậu bị đánh… Tớ biết tớ là 1 đứa con gái không ra gì, đem lại cho cậu nhiều điều phiền toái, nhưng tớ tin cậu hiểu là tớ luôn yêu cậu. Dù sau này có như thế nào đi nữa cậu cũng phải cố gắng học hành tử tế, đừng làm bố mẹ cậu buồn. Còn bây giờ khi cậu đọc xong bức thư này cậu hãy quên tất cả những gì có với tớ đi nhé, hãy coi như tất cả đó là 1 kỉ niệm đẹp, hãy cho nó trôi dần vào quá khứ… Tớ xin lỗi vì từ hôm nay tớ không thể ngày nào cũng trêu đùa cùng cậu, cùng cậu đi chơi, đi ăn chè… tuần vừa rồi tớ đã làm xong hết thủ tục chuyển trường rồi. Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ chuyển lên HN ở cùng với cô ruột tớ, hy vọng tớ sẽ sớm quen với cuộc sống trên này, sớm quen với cuộc sống không có cậu bên cạnh. Hãy quên tớ đi nhé, cố gắng nhớ học thật tốt đó… Hứa với tớ đó…”
Thật sự đọc xong những dòng này em chỉ muốn khóc thật to, muốn gào thét, đập phá tất cả… hy vọng đây chỉ là một trò đùa của nhỏ. Nhưng tiết cuối là tiết sinh hoạt, sau khi phổ biến những 1 số việc cần làm của tuần sau thì thầy cũng thông báo với lớp là nhỏ đã chuyển lên trên HN, sự việc diễn ra quá nhanh cả lớp cũng xì xồ bàn tán đủ chuyện. Em vẫn im lặng cố giữ nét mặt bình thản nhưng nào có ai biết bên trong em bây giờ thực sự rất đau khổ. Chỉ 1 bức thư? Không lời từ biệt, không lí do? Không lần gặp mặt cuối…
Tan học em đạp như bay tới nhà bà nhỏ, hy vọng khi gọi cửa sẽ được gặp nhỏ. Bấm chuông được một lát thì bà nhỏ ra rồi hỏi có việc gì, em hỏi xem nhỏ có nhà không thì bà kêu nhỏ lên HN với cô từ hôm qua rồi. Vậy đó là sự thật? Đúng vậy, nhỏ đã đi mà không nhìn em 1 lần cuối cũng chả cho em nổi 1 cái lí do. Về tới nhà em đáp thẳng cái cặp xuống giường rồi lao vào cái máy tính. Tìm nick nhỏ em buzz lia lia vào nick, không gì cả, không có hồi âm… Ngày qua ngày em cứ như vậy, hy vọng 1 điều gì đó… hy vọng nhỏ trả lời nick Yh. Vậy là nhỏ đã xa em thật rồi. Quãng thời gian không có nhỏ bên cạnh em chả thiết làm gì cả, cơm thì vẫn ăn, học thì vẫn đi nhưng trong người lúc nào cũng có 1 cảm giác khó chịu. Em sẵn sàng tức vì 1 chuyện rất nhỏ ví như thằng ku em cứ đòi ngồi máy tính chơi. Cảm giác chỉ muốn đập phá một cái gì đó, cứ như vậy em sống vật vờ qua từng ngày. Tới trường thì cứ im ỉm không nói chuyện với ai mấy, chán quá em lao đầu vào chơi điện tử. Chán thì lại đi chơi ngoài quán với mấy đứa ở lớp.
Thời gian trôi qua cũng làm bản tính em trở nên lầm lì hơn xưa, em thường xuyên chơi với bọn nghịch ngợm trong trường. Chơi thì cũng chỉ vì lúc này không có nhỏ bên cạnh, đi một mình tụi nó chào hỏi thì em cũng xã giao chào lại. Đỉnh điểm của những tháng ngày sa đà vào những cuộc chơi, những cuộc giao du đó là cuối năm lớp 11 và giữa năm lớp 12. (Mấy chỗ này em xin kể vắn tắt thôi, không muốn nói nhiều nữa,). 2 vụ đánh nhau có tính chất “quy mô” (em trích nguyên lời thầy giáo chủ nhiệm đấy các bác ạ, em thề không nói phét, lúc đó đứng trình bày mà thầy kêu 2 từ đó em cũng mắc cười).
Vụ thứ nhất thì để lại trên em 4 vết sẹo, 2 vết là do em tự hành hạ còn 2 vết là do đối thủ bên kia chiến tuyến. Đối thủ của em thì được 1 vết trên vai, hung khí gây án của cả 2 bên là 1 con dao gỗ dài 60 cm. Vụ thứ 2 thì nhỏ hơn, tuy không có tính sát thương cao nhưng cũng làm náo loạn 1 góc phố nhỏ vì quân số 2 bên khá nhiều. Tất nhiên tai bay vạ gió thì vẫn tới tai thầy chủ nhiệm. Vụ đầu thì cả ban giám hiệu trường biết, vụ thứ 2 thì mỗi thầy chủ nhiệm vì có thám tử tư ạ. Trong 2 năm cuối cấp 3 em chỉ ân hận nhất 1 điều là đã làm thầy chủ nhiệm em quá đau đầu, thầy cũng không ngờ em lại thành ra như vậy… Sau này rồi em muốn gặp thầy để xin lỗi lắm nhưng chưa có dịp vì từ khi lên HN học em rất ít khi về dưới nhà, dễ tới 2 tháng em mới về 1 lần thêm nữa cũng 1 phần vì ngại thầy.
Sống trong giới giang hồ em cũng thấy có nhiều cái hay và cũng có nhiều cái không hay. Cái hay ở đây là anh em sống có tình có nghĩa lắm, 1 khi đã chơi với nhau thì không tiếc nhau cái gì. Nhưng cái gì cũng có 2 mặt của nó, họ sống tốt với mình mà lúc có chuyện mình tránh thì không thể tồn tại lâu được, nói chung để đứng vững được ở cái chốn đó thì phải có “bản lĩnh” “chất liều” và chất khí trong người nữa. Em thì chưa đạt tới trình độ mà mới chỉ có “chất nhân” nghĩa là sống biết trên biết dưới, biết anh biết em, biết thân biết phận, và em cũng tự nhủ trong người là ai đụng vào mình thì mình mới ho he lại, còn không ai đụng thì mình cũng chả đụng vào ai cả. Do đó tuy không bản lĩnh bằng các đàn anh nhưng do biết kính trên nhường dưới, biết núi cao còn có núi cao hơn nên em được các cũng quý nên vẫn tạm thời sống qua ngày được (May ngày đó chưa xài hàng nóng chứ giới giang hồ bây giờ bản lĩnh hơn xưa nhiều lần, động tí là súng bắn ầm ầm, súng bắn tỉa thì cứ gọi là…)
Chìm đắm trong những ngày sống buông thả mình em vẫn không thể quên được Linh, hình bóng nhỏ vẫn thường xuyên hiện lên trong tâm trí, nhiều lần nhớ nhỏ tới phát khóc. Đến lúc nhận ra mình cần phải thực hiện lời hứa với nhỏ Linh thì đã quá muộn, thời gian thi cử đã tới, mà em thì lúc này hổng kiến thức khá nhiều. Do đó khi đi thi thì điểm cụ thể 3 môn em như sau toán 3, lý + hóa thi trắc nhiệm và cũng do may mắn trong khoanh bừa + hỏi bài+ nhìn, liếc trộm thì được 5 và 4 chia đều cho 2 môn. Cũng may mà mẹ em xin được cho lên trên này không thì cũng…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình tay ba tại nguồn: http://bimdep.pro/chuyen-tinh-tay-ba/
Trở về với hiện tại…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện tình tay ba tại nguồn: http://bimdep.pro/chuyen-tinh-tay-ba/
1h30…
Những luồng kí ức, những kỉ niệm cùng Linh hiện về làm em không tài nào chợp mắt được nữa… hơn 2 năm rồi kể từ ngày nhỏ để lại lá thư rồi đi em đã sống khổ sở, sống trong nỗi nhớ nhung nhỏ biết bao nhiêu. Mãi gần về sau này mới quên được nhỏ, có thể nói cũng vì nhờ lá thư chia tay đầy nước mắt đó mà số phận đã đưa đẩy em gặp Hương… Khi mà hình bóng Linh đang dần phai nhạt thì nhỏ lại quay lại, thật là trớ trêu, ông trời dường như đang đùa cợt với tình cảm của em. 2 người con gái, 1 người hiện tại em đang rất yêu thương, tình yêu của em dành cho nàng cũng không thể nói là kém hơn so với mối tình đầu em dành cho nhỏ Linh. Ôiiiii suy nghĩ nhiều mệt quá em cũng dần chìm vào trong giấc ngủ. Sáng hôm sau…
– Dậy! Dậy mau nào…
Tiếng nàng gọi thốc gọi tháo, mới sáng sớm đã réo em dậy rồi mệt thật đó, mắt nhắm mắt mở em ra mở cửa cho nàng…
– Sao dậy sớm thế em…
– Anh quên hôm nay em phải về dưới nhà à, đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng xong lại em ra bến xe nhé.
– Ừ nhỷ, anh quên mất, đợi anh lát…
Đánh răng rửa mặt xong 2 đứa đi ăn sáng rồi em chở nàng ra bến xe Mỹ Đình để nàng bắt xe về quê, trước khi chia tay em có hỏi nàng…
– Hôm nào em lên thế…
– Chủ nhật em lên, ở trên này nhớ ăn uống đầy đủ đó, anh với cái Mai ở nhà cơm nước mà có linh tinh gì thì chết với em đó…
– Anh biết rồi, hì em cứ nghĩ anh xấu thế là thế nào, thôi ngủ giấc đi nhé, tí lên tới nhà gọi cho anh nha.
– Ừm, em biết rồi…
Nói xong em với nàng chia tay rồi đi về, haizzz hôm nay mới có thứ 6, 2 ngày nữa nàng mới lên nhớ chịu sao nổi. Trưa hôm đó chỉ có em với cái Mai ăn cơm với nhau, cơm xong nó bắt em rửa bát mới đau. Rửa xong xuôi về phòng đang chuẩn bị ngủ giấc tới chiều tối dậy thì điện thoại có tin nhắn…
– Đ à, cậu đang làm gì thế, chiều nay có rảnh không?
Số của nhỏ Linh… mới đó nhỏ đã liên lạc rồi, bối rối quá em chỉ không kịp nghĩ gì nhắn liền…
– Tớ vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị ngủ thôi, chiều nay tớ được nghỉ cũng rảnh.
– Vậy à, mình gặp nhau được không?
Bồn chồn, bất giác lại cái cảm giác đó chợt hiện lên, 2 năm rồi không biết nhỏ trông như thế nào, tóc có còn để xoăn, nhỏ có cao hơn không, da có sạm đi không… bao nhiêu câu hỏi ùa về thôi thúc em làm em nhắn lại…
– Ừm được rồi, chiều nay cậu rảnh lúc nào thì bảo tớ nhé…
Sau khi nhắn địa điểm và thời gian hẹn gặp em và nhỏ chào nhau rồi em lên giường nằm chợp mắt một giấc…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro