Chuyện đời tự kể

Phần 23

2024-08-05 14:42:12

Phần 23
– Thôi nào… thả anh ra đi làm nữa.

Tôi hôn lên trán em 1 cái nhẹ nhàng. Em nở 1 nụ cười tươi tràn đầy sức sống. Tôi như quên mất rằng mới chỉ vài tháng thôi tôi còn đau khổ vì mất người con gái tôi yêu nhưng giờ tôi lại đã có em ở bên cạnh.

Mấy tháng hè của tôi trôi qua khá nhanh. Sáng đi làm tối đi về, Tâm thì 1 tuần qua tôi ngủ những hôm em Tâm qua dì. Tôi thực sự được sống bằng sự quan tâm tận tình của em mà chẳng mấy chốc tôi tăng cân nhanh chóng nói chung là đỡ gầy gò ốm yếu đi thôi. Tâm yêu tôi bằng cả trái tim và thân thể. Được no bụng mà còn được sưởi ấm bằng thân thể của Tâm.

Một ngày gần tới năm học. Tất nhiên là phải đi làm rồi, tôi tính đi làm nốt tháng này là full time. Lương tôi dự tính sẽ mua 1 món quà gì đó tặng Tâm. Tôi vẫn chăm chỉ với công việc của mình thì 1 vài vị khách tới quán. A Hải, Phương và 1 số người bạn nữa… chạm mặt em thứ 2.

– Em ơi cho anh gọi đồ…

A Hải gọi to vẫy tay gọi tôi, công việc của tôi mà. Rất ngại nhưng vẫn phải qua. Tôi đưa anh cái menu anh gọi rất nhiều.

– Em uống gì anh gọi…

A Hải quay sang nói với Phương. Phương nhìn tôi mà hỏi.

– Quán có nước cam chứ. Lấy Phương 1 chai nước cam nhé.

Tôi nhìn Phương mà hao hao trong mắt em có 1 chút buồn và 1 chút… chán.

Tất nhiên lúc đó tôi không quan tâm vì công việc đang đông nên chỉ đưa menu cho bếp rồi tôi lo việc khác nhưng thực sự cuộc trò chuyện ở bàn kia chỉ xoay quanh mấy anh con trai… còn Phương thực sự như ngoài những cuộc nói chuyện. Chỉ ngồi 1 mình…

Đang lo lấy đồ ăn trong tủ đông thì có tiếng hỏi từ bồn rửa tay.

– Dạo này béo lên đó nhỉ.

Bất ngờ tôi quay lại. Hóa ra là Phương. Từ lúc nào đã ở đó.

– À ừ… không ăn à.

– Không… đâu phải chuyện của mình đâu.

Giọng Phương buồn buồn. Nét buồn thoáng ra cả gương mặt. Cũng phải thôi… Phương đâu quen biết gì để mà nói chuyện. Từ lúc vào quán Phương đâu nói gì. Không hiểu lúc đó ma xui quỷ khiến kiểu gì. Tôi đánh lời hỏi Phương.

– Muốn đi đây với tao 1 lát không.

Phương thì bất ngờ còn tôi nói song mới thấy mình ngu. Nhưng thực sự lúc đó tôi chỉ muốn thay đổi tâm trạng cho Phương mà thôi.

– Đi… nhưng đi đâu. Phương định thần mà hỏi lại tôi.

Tất nhiên lúc đó không còn chỗ lui. Tôi dẫn Phương lên tầng 2 nơi có vài cái bàn cà phê dưới mái hiên. Kêu 1 đứa lo khu trên tầng lo ở dưới hộ tôi. Lấy 2 lon nước ngọt để lên bàn.

– Uống đi… chỗ này đẹp lắm. Nhìn rõ được sao trời đấy.

Phương không nói gì mà mặt chỉ ngước lên trời nhìn sao. Tôi cũng không nói gì chỉ lo uống lon nước ngọt chốc chốc lại nhìn xem anh chủ có lên không.

– Sao đẹp quá nhỉ…

Phương cất tiếng xé tan sự im lặng của cả 2…

– À ừ…

– Người yêu sao rồi… còn yêu không.

Ngày tết tôi khoe với Phương là đã có người yêu. Ngày đó là Phương Anh. Bỗng nhiên tôi cũng buồn lây. Đặt lon nước xuống mà nhìn lên bầu trời cùng Phương.

– Cô ấy không còn là của tao nữa rồi…

Như bất ngờ Phương quay ngoắt sang nhìn tôi…

– Sao vậy…

Tôi thực sự là 1 người khá chai sạn kể từ ngày PA ra đi. Thực sự tôi đã không còn khóc nhiều nhưng khi tôi buồn tôi lại không nói gì. Tôi im lặng 1 hồi lâu.

– Chắc mi không tiện nói… chả bù cho tao nhỉ…

– Là sao… tôi quay sang hỏi Phương…

– Chỉ là… không hợp thôi…

Với tôi người yêu cũ cũng sẽ là bạn. Tôi không có khái niệm người yêu cũ là không nói chuyện.

– Nói lung tung. Tao thấy A Hải là 1 người tốt mà. Có thể là cách quan tâm của anh ấy hơi khác thôi.

Tôi cố nói như vậy với Phương nhưng Phương nghe mà chỉ thở dài… thẫn thờ 1 hồi thì chuông đt Phương reo. A Hải gọi… tôi và Phương lại tạm biệt nhau ở cái lan can để Phương về nơi đó… có lẽ Phương có tâm sự nhưng tôi lúc đó thực sự không quan tâm nổi Phương. Nói chính xác thì là gì để mà quan tâm…

Làm việc quần quật thì mãi 11h mới được về, hôm nay thực sự không nhiều việc nhưng tôi khá mệt. Hôm nay Tâm không qua. Tôi bước vào căn phòng nhỏ mà nằm dài ra giường. Nhắn cho Tâm 1 đoạn tin.

– “Anh về rồi em ngủ ngon nhé”

10 phút không thấy Tâm trả lời đoán rằng em đã ngủ thì chợt tin nhắn báo đến.

– “Ra mở cửa em với”

Tôi chạy tốc lực ra cửa. Bóng dáng bé nhỏ của 1 cô gái thân thuộc đang đứng chờ. Tôi bất ngờ vì giờ đáng lý ra em đang ở nhà rồi. Tôi nhìn em…

– Mở cửa chi em vào còn đứng đó.

Tôi sực người mở cửa cho em đi vào. Vào phòng em lấy bàn rồi dặt lên 2 hộp đồ ăn.

– Anh ăn đi… đi làm chưa ăn đúng không…

– Sao giờ em không ở nhà mà qua… tôi bất ngờ hỏi em.

– Ơ thế là không được qua à…

– Không… ý anh là còn cu em ở nhà thì sao… tôi đãi đuôi…

– Nó qua dì rồi… dì mới mua ít hoa quả nên đón nó. Em dọn đồ ăn rồi qua đây…

Thật sự tôi như muốn khóc vì có sự quan tâm như vậy. Thực sự ngoài bố mẹ có lẽ Em là người quan tâm tôi nhất.

Tôi lao vào em mà ôm hông em kéo mạnh về người tôi mà trao em 1 nụ hôn nồng cháy. Em cũng không phản xạ mà đưa 2 tay vòng lên cổ tôi. 2 con người hôn nhau say đắm. Tôi mút bờ môi đó của em như rằng nó ngọt lắm vậy. Tôi tham lam mút môi trên môi dưới nhưng em cũng đâu có vừa. Rồi dần dần, 2 cái lưỡi. Cũng tìm đến nhau trong vô thức. Lưỡi tôi và lưỡi em quấn lấy nhau.

Người ta nói lúc hôn thì tay con trai hay để lung tung. Tôi cũng vậy, ban đầu tôi để lên bờ mông em. Kể về Tâm thì không cao lắm. Cỡ 1m60 thôi nhưng ngực và mông lại khá đầy đặn nên bóp thì thích cực. Tôi bóp mông trái rồi mông phải của em mà em vẫn mặc kệ để tôi làm gì làm… nhưng bàn tay tham lam đâu chịu an phận. Nó mò ra trước nhưng vừa đặt lên mu Tâm giữ tay tôi lại.

2 Đứa vẫn tiếp tục hôn nhau say đắm nhưng tôi thấy lạ vì hôm nay Tâm không cho tôi sờ… mọi hôm thì khác. Tôi thấy lạ nhưng càng thích. Tay tôi vùng vằng khỏi sự ngăn cản của tay em. Tôi cho tay vào trong quần, em vẫn tiếp tục ngăn cản chỉ cho tới khi tôi sờ vào đũng quần con… thay vì là phần thịt có vài sợi lông lòi ra thì hôm nay nó dầy dầy…

Tới lúc này em mới chủ động không hôn tôi nữa thì thào vừa thở vừa nói.

– Hôm nay em tới kỳ đó…

Ôi thôi song… thảo nào em hôm nay ngăn cản tôi dữ thế. Thực sự lúc này nghe song mà tắt nứng…

– Thôi ra ăn đi nghịch hoài…

Tôi vui vẻ thôi ôm em mà ra ăn cơm nhưng trong lòng thì hơi bị hụt hẫng… tôi ngồi lên cái bàn học mà ăn mặc em đang sửa soạn trên giường nhưng rồi em lò mò xuống gầm bàn. Tôi ngạc nhiên mà hỏi.

– Em làm gì đấy.

– Anh ăn đi hỏi nhiều quá…

Thực sự lúc đó bất an lắm nhưng rồi… em thò tay vào quần tôi bóp cậu em 1 cái mạnh mà tôi giật mình mà quay xuống nhìn em.

– Cởi quần ra em xem nào.

Thực sự bất ngờ với hành động đó của em. Miệng đang đầy cơm nhưng thực sự không nuốt được. Em kéo 1 cái đủ lòi cậu em ra ngoài. Không để tôi kịp ới á. Em đưa ngay vào miệng ngậm.

Các bác thử đi, đang ngồi trên bàn ăn cơm nhưng em lại mò xuống gầm bàn mà ngậm lấy con chym mà mút. 1 tay em cầm em mút xung quanh đầu con cu lưỡi em mân mê cái phần đầu khấc. Như có điện chạy qua người tôi rùng mình vì tê dại. Không phải lần đầu nhưng thực sự rất kích thích.

Em cứ làm vậy mặc tôi chống tay ra sau mà hưởng thụ sự sung sướng. Em cứ mút lưỡi cứ đá cái đầu khấc. Thi thoảng em nhả ra tay sóc con chym tôi lên xuống nhịp nhàng rồi lại đưa vào miệng ngậm… thực sự chìm đắm trong cơn khoái lạc tôi đưa tay xuống sờ má em. Em làm tôi sung sướng đến khi sắp ra. Chân tôi duỗi thẳng vì sắp được bắn hết đống tinh ra ngoài. Cảm nhận sự giật giật. Em nhả ra mà sóc mạnh… tôi bắn tứ tung khắp gầm bàn bắn cả lên cái mắt kính và mặt em. Tôi nhìn em thì thấy em đang lườm…

– Gớm… thích nhỉ…

Tôi cười trừ lấy khăn giấy lau lau cho em.

– Ai kêu em nghịch chi… để anh ăn không dễ…

Em giật đống khăn kêu tôi ra lấy chậu nước để em rửa mặt. Tôi nghe lời lấy chậu hứng nước để em rửa mặt. 2 Đứa chỉ nhìn nhau mà cười… đùa nghịch 1 lúc thì tôi lại ôm em ngủ say… thực sự… em thật tuyệt vời…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện đời tự kể

Số ký tự: 0