Phần 29
2023-05-27 08:33:00
Chiều.
Đang họp thì cậu em gọi điện, Anh Hai ơi, anh em mình được làm ông nội rồi.
Giỡn mày, tao đang ọp đấy…
Giỡn gì anh, vợ thằng M nó sinh con trai rồi, vừa xong nè anh…
A đùuuu, ngon hơn tao rồi…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-doi-linh/
Tôi còn một gia đình thứ hai nữa, ở Vị Thanh, Hậu Giang lận.
Nơi đó tôi có má tôi, má không sinh ra tôi, nhưng má nhận tôi làm con nuôi, và 5 người em nữa 1 trai 4…
Gái…
Một câu chuyện khá dài cho cái chức danh “ông nội” oai hơn cóc chết hôm nay.
Hồi 19… trong một lần bị vây, suýt chết ở Lếch, một “team” vào hỗ trợ giải cứu, rất đau lòng là toàn người trẻ, chưa kinh nghiệm nhiều trong chiến trận nên nhanh chóng bị Ppot ép vào một chân núi đá hy sinh gần hết, chỉ còn một hai tay súng có vẻ kinh nghiệm và may mắn hơn vẫn chống đỡ cầm cự từ trưa tới đêm, cuối cùng khi phá vây chúng tôi phải quay lại hỗ trợ họ. Chỉ còn hai người thật, một bị thương nặng, một người trẻ tuổi nói giọng Nam Bộ cũng bị thương nhưng vẫn một mình chống đỡ rất kiên cường…
Lợi dụng đêm tối tôi cùng một anh nữa cố sống cố chết lôi đc họ ra khỏi núi, dưới cơn mưa như trút, chúng tôi lạc nhau… tôi dìu anh bạn trẻ Nam Bộ chạy lếch thếch, cắt ngang qua vòng vây của pot mà không biết, lạc mất hơn một ngày trong rừng Anlonh rồi cuối cùng may mắn là cũng tìm được nhau…
Hơn một ngày trong cơn mưa như trút, chui rúc mò mẫm, với 3 vết thương chí mạng trên người tôi nghĩ cậu em này khó qua khỏi, vậy mà như phép màu cậu vẫn tỉnh táo suốt quãng đường dài dù ruột hở cả ra và mất nhiều máu lắm, cậu luôn miệng kêu tôi… anh hai ơi ráng cứu em nhé, em mà chết má em không sống nổi mất…
Tôi kiệt sức vì đói và lạnh cùng sốt rét tái phát, nhưng cũng lôi được nó về nơi an toàn, phát tín hiệu cho anh em tới hỗ trợ.
Sau đó rất lâu, trong một dịp tình cờ tôi gặp lại nó tại 153 Xô Viết Nghệ Tĩnh, Bình Thạnh thì phải, nó hét lên rất to trong đám đông cựu binh, anh hai ơi, em nè… rồi chạy tới (chính xác là chống nạng nhảy) ôm tôi khóc như đứa trẻ.
Chúng tôi gặp nhau một ngày với đủ thứ chuyện, rồi nó nằng nặc mời tôi về nhà “Má muốn gặp anh” như lơì nó nói, trên đường về nó gọi điện báo trước.
Một “đại lễ” đúng nghĩa với tôi, thịnh soạn chờ sẵn.
Tôi gặp Má tôi, xong xuôi mọi “thủ tục” tới đêm khi chỉ còn người trong nhà, má tôi trịnh trọng, Giờ toàn người nhà má nói nè, tau nhận thằng Hai H, là tôi, làm con… một là con nuôi tao, hai là rể tao, chị thằng Nghĩa (tên cậu em) thì lấy chồng rồi má không nói, còn ba đứa bây thích đứa nào má gả đứa đó, bây đem đâu thì đem không thì về đây làm rể má, tau nuôi hết con cái bây…
Tôi nhận làm con nuôi má, không phải vì tôi chê các em tôi, mà các em tôi không có gì để chê được vì toàn hơn tôi về mọi mặt, có ăn học đàng hoàng, xinh xắn dễ thương lắm, điều kiện kinh tế khá… mà tôi sợ mình không về được nữa tội các em dang dở một đời.
Tôi đi tiếp, còn các em tôi lần lượt lấy chồng rồi qua nước ngoài định cư hai người, cậu em là thương binh nặng lấy vợ ở cùng má, quản lý tàu cá của má.
Tới hai ngàn… biết tôi về Sài Gòn má sai cô út cậu em đánh xe hơi lên Sài Gòn rước tôi về có công chuyện.
Khi đó, mọi thứ đã phát triển kha khá rồi, má tôi có mảnh đất rất rộng ngay bờ sông Hậu, giờ thành khách sạn nhà hàng to lắm rồi, nhưng khi đó chưa như bây giờ.
Má tôi tính mở thêm bến cho khách đi tàu, nên xây dựng và cải tạo một vài điểm trên mảnh đất.
Có một sự cố nhỏ xảy ra.
Thằng nhỏ con trai của Nghĩa, em trai tôi, bỗng dưng phát bệnh lạ, nó không chịu tắm, không chịu hớt tóc, và lúc nào cũng chỉ muốn quấn… mền, dù giữa trưa trời nóng bức lắm. Ban ngày nó chui rúc trong nhà hoặc kho, gầm cầu thang, tránh mặt mọi người, và gần như không ăn uống gì, tối khi mọi người ngủ nó mới lén ra ăn uống, nó ăn, uống rất nhiều, và ánh mắt man dại ma quái khi đêm xuống, công việc học hành của thằng nhỏ bị hoãn lại.
Má tôi cùng em dâu đưa nó đi khám bệnh, đi coi thầy nhiều nơi… và các thầy đều nói giống nhau, Nó bị vong nhập…
Tôi thì không biết đầu đuôi sự tình ra sao, chỉ nghe kể sơ qua từ miệng mọi người… tôi cũng không biết có “vong” hay không, và có thì “vong” có nhập người sống hay không nữa, nhưng vẫn rủ thêm hai “chiến hữu” “bậc thầy”về vụ này là Th. Và T về tận nơi coi sao…
Sau một ngày trời loanh quanh khắp mảnh đất rộng của má tôi bên sông Hậu, cùng với mấy cậu em nhìn, ngắm, coi… mọi thứ mọi xó xỉnh.
Mảnh đất của má tôi rộng lắm, có cả vườn, nhà, và bãi tàu cá neo, lúc đó nơi này khá vắng vẻ.
Đi và quan sát mọi thứ, có hai điểm khiến tôi băn khoăn nhất, một là cây Củ chi, đây là một thứ cây giống tên địa danh Củ Chi ở Sài Gòn, nhiều người Nam tới giờ có khi không biết loại cây này, vì nó giờ gần như còn rất ít. Đó là một cây độc từ gốc tới ngọn tới hoa và hạt… tất cả đều chứa độc tố kinh người, giống như cây lá ngón ngoài Bắc vậy.
Ngay mép sông, tận cuối vườn, giữa lùm cây mai dương rậm rịt tôi thấy nó, hỏi thì không ai biết cây gì, nhìn kỹ lại thì nó là một cái gốc trôi từ đâu đó về kẹt lại và đâm chồi nẩy lộc… ngay sát mép sông, tôi khá ngạc nhiên vì đây là vùng nước mặn xâm lấn, mà sao cây này lại sống được… hạt cây này chính là hạt mã tiền, một thứ hạt rất độc. Ở Cam cũng như ở vùng Củ chi mảnh đất được mang tên loại cây đó người dân thường khiếp sợ e dè trước loại cây này, vì nó là một cây thuốc cực độc, và nhiều chuyện ma tà quỷ quái được thêu dệt truyền miệng xung quanh cây đó, người ta cho đó là một cây thiêng, cây thần linh… giống như cây đa, cây đề, si… vậy.
Thứ hai là một bãi đá nhỏ, bãi đá này ngay gần mấy gốc cây ăn trái rất to, là mấy cây ổi. Nếu nhìn sơ qua ai không để ý sẽ không thấy gì, nhưng do gặp nhiều nên tôi đoán đó là một ngôi mộ người đồng bào dân tộc Chăm, vì tôi ngồi xuống quan sát kỹ có hai hòn đá khá to, một hòn gần như bị lấp hết còn một hòn vẫn còn nhô lên chừng 10cm, trông như những hòn đá cuội tự nhiên, nhưng nhìn kỹ thì thấy những vết đục đẽo trên đó.
Người Chăm và những nghi lễ an táng khá kỳ lạ mà tôi từng chứng kiến, họ không đốt nhang, vàng, mã… chỉ đọc kinh Coran và cầu nguyện Thánh Ala, người chết chôn trong quan tài cũng như chôn không dưới mộ đều quấn kín và đặt nằm nghiêng, mặt gần như úp xuống, họ không để tang, không làm bàn thờ và không cúng kiếng gì.
Mộ chôn được đánh dấu bằng hai hòn đá hình thù thì thì tùy, nhưng kích cỡ phụ thuộc vào tuổi tác vai vế người chết… một viên đá phía đầu, một viên phía chân… xung quanh xếp đá nhỏ nhỏ…
Nếu đúng đây là ngôi mộ thì người dưới mộ này còn trẻ tuổi, hoặc là nữ…
Về nói chuyện sơ qua với má, bà nói tùy bay tính sao, làm sao cũng được con, chứ để nó quậy thằng nhỏ quá…
Cả ngày thằng bé tránh mặt bọn tôi, dù ngày trước, nó còn bé nó rất mến tôi, cách đó mới hai năm tôi gặp nó khi lên Sài Gòn chơi cùng cha nó đi khám bệnh nó vẫn thân thiết với tôi lắm, và vẫn kêu tôi bằng cha, vì tôi nhận cha đỡ đầu cho nó.
Chúng tôi vờ như không để ý nó, ngồi nhậu rồi cà phê, tới chừng 9 giờ mấy, tôi thấy nó lén chui khỏi phòng ra ngoài, ba anh em liền đứng dậy bám theo, lạ cái xuống chân cầu thang không thấy nó đâu, mà rõ ràng là cả ba đều thấy nó đi xuống.
Mỗi thằng một hướng tìm, riêng tôi linh cảm tới chỗ mả đá buổi chiều nên nhanh chóng tìm đường tới, Th thấy vậy cũng hiểu ý nên chạy theo…
Đúng thật, tới nơi tôi bật đèn chiếu quanh, ngay trước mặt tôi nó nằm trên hai cành cây, cây ổi đó ngả ngả có hay cành như cái càng cua rất to, nó nằm trên đó… điều tôi kinh nhất là nó nằm như các cao thủ võ công tập luyện mà tôi thấy trong phim ảnh vậy, đầu và cổ chân gác lên hai cành, toàn thân thẳng đơ, hay tay khoanh trước bụng…
Hai anh em tiến sát tới, tôi gọi nó Mạnh ơi, con ơi… mày làm gì ở đây vậy?
Nó không trả lời, mắt vẫn nhắm…
Th nói nhỏ vào tai tôi, a lựa lựa hỏi xem nó là ai ở đâu, e tránh chỗ khác, hỏi xong a gọi em.
Tôi đến gần nó, rọi thẳng đèn vào mặt nó, mắt nó vẫn nhắm nhưng hai hàm răng nghiến phát ra tiếng két két rất to, nước mắt chảy dài… và phát ra những tiếng gì đó rất khó nghe vì miệng nó cắn chặt.
Tôi dùng bàn tay vỗ cho nó một phát vào mặt, rồi xoè tay chặn lên cổ ngón trỏ móc thẳng vào hốc dưới yết hầu… người nó nóng rực, rồi chuyển dần sang lạnh… tay trái vẫn soi đèn vào mặt nó, tôi hỏi, Phải Mạnh không con? Nó há mồm nói gì đó tôi không hiểu, nhưng… thanh âm của đàn bà, con gái thì đúng hơn…
Chân tôi đá vào chân nó, người nó rơi bộp xuống ngồi bệt, tựa vào giữa hai khe của cành cây… tôi hỏi nó, mày tên gì? Là ai? Ở đâu… mày không nói hôm nay tao bẻ gãy xương sống mày? Nó vẫn im lặng, mắt mở to nhìn tôi trừng trừng, nổi cả gai ốc, vì gương mặt này gần như không giống với gương mặt thằng con đỡ đầu tôi, nhìn hốc hác tóc xõa ra, nhe răng…
Mày dọa tao à? Miệng nói tay tôi vả nó hai phát tối tăm… nó kêu the thé.
Tôi nói, tao biết mày nằm ở đâu, mày nằm ngay sau lưng tao dưới đống đá kia, nếu mày không nói ngay bây giờ tao cho người đào lên lôi mày lên đóng đinh mày vào đúng chỗ này nhé…
Nó hét một tiếng rất to và bật người giãy giụa… tôi không nghĩ nó mạnh vậy, phải hét gọi Thắng trợ giúp, Th nhanh chóng chạy tới rút con dao đưa tôi nói, anh ra cắm vào phía trên hòn đá tầm 20cm ngồi đó đợi em…
Tôi ra chỗ ngôi mộ đá (tới lúc đó tôi biết chắc, đó là ngôi mộ) cắm lưỡi dao xuống ngập tới cán, ngồi hút thuốc và xem Th tra hỏi…
T nghe um sùm cũng chạy tới trợ giúp, nhưng Th đuổi ra hết, mình nó ngồi lại rì rầm hỏi trong bóng tối, tôi và T ngồi nhưng không nghe đc gì, chừng nửa giờ sau Th gọi bọn tôi lại, tôi cắm nguyên con dao ở đó và ba anh em khiêng thằng nhóc vào nhà, lấy nước nóng pha rượu và gừng xoa lên mặt nó, lột cái mền nó quấn ra, tôi tìm cây kéo cắt cụt mái tóc của nó, mấy anh em đè nó ra xả nước tắm rửa, từng lớp da của nó tróc ra, vì mùa nực như vậy mà má tôi nói nó hai tháng rồi không chịu tắm, dù tối đến ăn và uống rất nhiều nước, nhưng người nó gầy ốm trơ xương, chân tay lều nghều trông như bị khuyết tật vậy…
Theo lời Th kể lại, nó khai là chết do bom đạn, và người nhà chôn vội ở đó (người Chăm thường ở quần cư và có nghĩa trang chôn riêng) vì chiến tranh từ năm năm mấy tới giờ, nó mới 16 tuổi và là con gái…
Sau đó hai tháng thì thằng nhóc Mạnh bình phục khỏe mạnh bình thường lại, nó chẳng nhớ một chút gì những chuyện đã qua, nó vẫn quý mến tôi nhưng lạ là tuy không nhớ gì nhưng nó rất sợ thằng em Th.
Có lần tôi hỏi sao con sợ chú, chú hiền mà thương con mà?
Nó nói, Con hổng biết nữa, mà chỉ thấy sợ sợ thôi.
Th. Nó đẹp trai trong khi tôi xấu như quỷ nó lại không sợ.
Rồi đám cưới nó, má tôi gọi bằng được tôi về dự để đứng đại diện, tôi nói thôi má, con đứt gánh, đứt dây, cô đơn cô độc… sao đứng được cho nó… má nói, Không, mày là cha nó mày có thế nào cũng là cha nó.
May, cuộc đời nó tốt đẹp và không khổ như tôi, nó vào sĩ quan và giờ tôi có cháu nội rồi.
Má tôi đã đi xa, các em tôi không còn ở đó, còn một người ở trong phố, Nghĩa thì lên Sài Gòn ở tiện cho việc chữa bệnh vì sức khỏe gần như không còn, vì thương tật, hai em gái định cư ở nước ngoài.
Giờ mỗi lần qua Hậu Giang nhìn về nơi đó chỉ còn là kỷ niệm.
Tôi không phải kẻ vô thần, nhưng không phải người mê tín.
Tôi không sợ những thứ người ta gọi là “vong” hay “ma”, và thật lòng, tôi cũng không biết những thứ đó có hay không nữa…
Tôi chỉ sợ sự đau khổ, đói nghèo và nhẫn tâm.
Mừng cho hai anh em tôi đều được làm ông nội.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-doi-linh/
Chả bao giờ nghĩ mình được làm ông trong khi vẫn lông bông phơ phất như thế này.
Niềm vui dù vá víu hay rách rưới cũng vẫn cảm ơn cuộc đời.
?
Hải Phòng 10/05/2022.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro