Phần 15
2023-05-27 08:33:00
Nay tôi được rảnh, xin kể cho bà con nghe một câu chuyện cũ, nhiều chi tiết khá lạ lùng, không biết là cái gì và giải thích thế nào nữa…
Đó là cuối mùa khô 97 – 98, ở Sam raong, tôi đang ở “đỉnh cao quyền lực”trong sự nghiệp của mình. Một lục thum (ông lớn) thứ thiệt, nắm trong tay quyền sinh quyền sát cả mấy trăm sinh mạng… oai hơn cóc cụ. Hét một tiếng nhiều kẻ phải sợ giật mình chạy.
Chúng tôi đi chăn bò.
Xin xỏ, nài nỉ, dọa dẫm, chạy chọt… các kiểu mới được chân chăn bò của nông trường Spk…
Hội đồng quản trị bò của tôi gồm 7 anh em Việt và hai ông Cam, tôi là chủ tịch bò, dưới tôi có đầy đủ ban bệ chức danh rõ ràng, giám đốc điều hành bò, giám đốc bò sự, có cả “trợ lý tác chiến” và cả phiên dịch nữa. Phiên dịch ở đây không phải là dịch tiếng của bò mà là tiếng Thái lan, vì địa bàn tập đoàn bò của bọn tôi rộng lắm, liên quốc gia cơ… chỉ bước vài bước chân là sang nước bạn rồi, nên phải có phiên dịch.
Nhà cái trang bị cho chúng tôi cả vũ khí, súng AR15 và M16 cẩn thận… súng đạn thì rừng đầy như củi khô, chúng tôi khoác cho đẹp thôi còn sử dụng thì AK ngon hơn…
Mùa khô nên lương thực cho nhân sự… không, bò sự thiếu thốn lắm, cỏ ít, nên phải lùa bò đi xa lang thang vào tút trong núi Dangrek…
Chúng tôi hướng dẫn anh em công nhân lấy cắt tút đạn 37 cưa đi chế thành cái mõ như mõ bằng gỗ của trâu bò ở vùng núi Việt Nam. Tiếng leng keng vui tai lắm, và mùi thì thôi rồi thằng nào cũng toàn mùi bò hôi mù, vì đi xa mệt chúng tôi leo lên cưỡi những con bò to, chỉ cưỡi được bò vàng thôi chứ bò trắng họ gọi là bò Thái lan thì không cưỡi được vì nó ngu và nhát lắm, thằng nào cũng mùi Chanel bò nồng nặc…
Ban đầu, mới vào việc mấy anh em nghĩ công việc này đơn giản có gì đâu, dù chưa thằng nào được vinh dự đảm đương trọng trách này lần nào… cứ nghĩ là cầm gậy rồi lùa chúng đi thấy cỏ là cho chúng dừng lại mổ thôi…
Bắt tay vào làm mới thấy nghề này nó nan giải và “cao quý” thật. Mệt lử vì lũ bò đầu bò đầu bướu, lúc thì gào khản cổ nó không dừng lại, lúc thì vụt mỏi tay nó không chịu đi, quân số đông nên chả biết đằng nào mà đếm, cứ bui, bi, bon…(1, 2, 3…) thì có mà cả tuần mới xong. Thôi, kệ cha nó… đông đông là đủ, thỉnh thoảng thừa ra một hai con nhỏ nhỏ mới đẻ nữa, theo luật rừng của họ thì mấy con này bọn tôi được hưởng… nói thì vậy chứ có thằng nào quan tâm tới.
Thỉnh thoảng bò bị ngã xuống khe, hay bị ong đất chích chết bọn tôi lôi xuống khe mần thịt ăn.
Đêm, chúng tôi vào khu công xã Anlong của pốt cũ giờ bỏ hoang để ngủ.
Ở chân dãy Dangrek này từ Ampil lên quá Phaav… tút biên giới Lào nữa vô số công xã và căn cứ cũ bỏ không, ở rừng.
Dọc thung lũng rất nhiều những rừng cây ăn trái, xoài, cam, vú sữa, sầu riêng… có những rừng bỏ không vô chủ, đây là sản phẩm của những công xã tập trung của ponpot ngày xưa trồng cấy, sau giải phóng chúng bỏ chạy, người dân bị lôi theo và đã trở về quê cũ nên những nơi đó gần như bỏ hoang.
Chỗ chúng tôi trú chân là dưới một thung lũng rộng, may là thời điểm mùa khô nơi đó vẫn còn nước, do một con suối nhỏ chảy trên núi xuống, nhiều vũng nước to, đêm đêm, lợn rừng, hươu nai, cả gấu chó cũng mò mẫm xuống uống nước suốt.
Căn cứ chúng tôi ở rất rộng, chia làm ba khu, khu rộng nhất nằm ngay khe nước trước mặt là rừng cây ăn trái rộng, phía sau là con đường lên những khu trên, có khoảng năm sáu chục căn nhà đã đổ nát gần hết. Phía sau là khu nữa với khoảng ba chục căn nhà, có sân hẳn hoi, cây cối trồng rất đẹp, phía trên cùng là khu khoảng hơn hai mươi căn nữa còn khá tốt ngay bên cạnh là khu rừng thông, có vài cây thông to phải tới hai ba chục người ôm, thẳng tắp cao khủng khiếp phải ngửa cổ nhìn mới hết đc cây, ban đêm vắng tiếng gió rì rầm vi vu nghe dựng tóc gáy… như tiếng những hồn ma than khóc rỉ rả thê lương lắm.
Ngay sau khu này có một khe đá khủng khiếp, từ trên nhìn xuống thấy rất nhiều cây khô mục, và xương người trắng, vàng, xám, đen… đủ cả. Chắc nơi này lũ lính ngày xưa đập chết dân và giết lẫn nhau rồi ném xác xuống.
Do khu này còn có vẻ lành lặn nhất nên chúng tôi mò lên ngủ, vì phía khu dưới lũ bò đêm cứ lắc chuông và lịch bịch suốt rất ồn ĩ và hôi nữa…
Khá nhiều lần trong đêm trăng rất sáng chúng tôi nhìn thấy từng đoàn người cứ đi lên đi xuống lố nhố đen xì như họ đang khuân vác thứ gì đó, giống những con kiến hành quân tha mồi…
Hai ba ngày sau khi lên đó ở, bọn tôi phát hiện thấy có kẻ xâm phạm khu vực bộ chỉ huy, chúng tôi gọi đùa khu này là vậy. Đó là một đàn dê hoang… chừng hai ba chục con, chúng chui vào khu chúng tôi làm bếp nấu nướng ăn sạch cả muối, ủi tung cả bếp nấu.
Cầm đầu đại đội dê này là một con dê đực to, lông dày sừng khá dài râu ria rất ngầu pín… nó không sợ bọn tôi mà đứng gườm gườm nhìn lại, có lẽ bọn tôi mới là những kẻ xâm phạm lãnh địa của nó, dê mùa khô ở đây thì không thể ăn được thịt, chứ ăn được chắc bọn tôi tiêu diệt nó rồi. Đêm chúng nhảy lịch kịch và lảng vảng đầy sân, thỉnh thoảng be be làm cả lũ giật thót người…
Chúng tôi quyết định phải đuổi lũ dê này đi không chúng phá quá…
Đêm khi nghe tiếng lịch kịch và tiếng lào xào, tôi cùng thằng L xách súng dậy nhẹ nhàng mò ra, nhìn quanh quất không có con nào lảng vảng cả, hai anh em lại vào… được lúc lại lịch kịch, hai anh em chia hai hướng vòng quanh dãy nhà, tôi đi bên trái… tới chỗ tảng đá lớn ngay bờ khe tôi thấy một bóng đen đen, rất to… tôi đoán là con dê đại ca, mày đây rồi, tôi quỳ xuống lấy đường ngắm bình tĩnh… nhưng có gì đó khiến tôi có cảm giác lạ lạ, hạ súng xuống, đúng lúc này thằng L cũng đằng bên phải nhà mò tới nó lẩm bẩm bảo tôi không có con nào anh ạ… tôi ra hiệu nó im lặng và chỉ cho nó quan sát bên kia hòn đá, hai anh em từ từ gương súng tiến lên dần dần.
Dưới ánh trăng lấp ló, ngay mép khe… có thứ gì đen đen, tôi gương súng lần nữa… nhưng đó không phải con dê… không biết nó là con gì, chứ không phải con dê, giống như hình người nhưng cảm giác nó như có cái sừng trên đầu, nó bò mò mẫm như con cua ngay trên mép đá bờ cái khe sâu, thấy tôi đứng im gương súng không bắn, L tiến lại hỏi nhỏ tôi, gì vậy anh? Tôi khẽ hất đầu… nó im lặng nhìn, rồi khẽ nói em bắn nhé… tôi bảo, đừng bắn vội L xem nó là con gì đã.
Chúng tôi tin thứ đó nó cũng nhìn thấy bọn tôi, vì chỗ chúng tôi đứng ánh trăng soi sáng rõ, và chỉ cách nó chừng chục bước chân thôi…
Nó bỗng ngừng di chuyển, rồi như từ từ đứng thẳng im lặng… giống như cũng đứng nhìn bọn tôi… chừng tới hơn phút đồng hồ, chợt nó xòa một cái như cái ô dù mở bung… và biến mất trong chớp mắt.
Hai anh em toát mồ hôi nhìn nhau, thằng L lẩm bẩm đm nó trêu mình rồi anh… tôi cũng hoang mang nghĩ, biết thế dã cho mày vài viên… chợt L nói kìa anh ơi, nó kìa…
Ngay trên gốc cây thông một cái bóng đen thui lổm ngổm như con sâu róm đang bò nhích, bò nhích, xin thề là nó giống như con lười tôi thường thấy trên tivi… tôi điên máu gương súng lấy đường ngắm nhanh, kéo hai phát điểm xạ, nghe rõ tiếng pập pập của đạn vào cây, sau chớp đạn thì không có gì ở đó nữa.
Nghe tiếng nổ cả bọn trong nhà sách súng ùa ra, đèn soi loang loáng, nháo nhác hỏi gì vậy… tôi chỉ lẩm bẩm bảo cả lũ vào đi ngủ, thằng già làng hỏi tôi nó trêu phải không anh, tôi gật đầu.
Hai hôm sau, hai con bò húc nhau một con đứng xớ rớ bên cạnh lại bị hai con kia xiên cho phát sừng vào bụng… không cứu được chúng tôi đành cho nó một viên nhân đạo, rồi mổ thịt, ăn với nhau, có ít rượu ngâm với hoa cần sa vứt lăn lóc suốt, mấy anh em lôi ra uống, kệ lũ bò ăn cỏ chúng tôi giờ đã chuyển xuống khu dưới từ đêm tôi nổ súng…
Đúng đêm ăn thịt bò và uống rượu đó tôi đã gặp một chuyện kinh hãi, chúng tôi nhớ như in tới giờ.
Chiều khi thịt bò xong lọc thịt chia hết cho cả đám gần chục người đuổi bò, còn những thứ đầu thừa đuôi thẹo chúng tôi túm vào bộ da đem quăng xuống suối cho cá, rồi kéo nhau lên ăn uống không tối… mà quên cái đầu bò vẫn treo lủng lẳng ngay cây vú sữa, chỉ cách chỗ chúng tôi ngồi ăn uống chừng hơn 30 m.
Lũ bò rất khôn, khi thấy mùi máu đồng loại chúng im lặng không lục đục, leng keng như mọi hôm mà im lặng thỉnh thoảng thở phì phì…
Tới tầm 2, 3 giờ gì đó, tôi giật mình vì có thằng giật giật gọi, tỉnh dậy, tôi thấy mấy thằng đang chụm đầu thì thào… anh ơi hình như tụi lính hay sao đó, đông lắm… theo tay một thằng chỉ, tôi hỏi khẽ, chỗ nào? Nó nói chỗ cái sân chiều thịt bò… tôi hơi băn khoăn, đó là chỗ trống chúng nó mò ra đó thì làm bia thịt cho lũ thiện xạ trong này à?? Nhưng vẫn cẩn thận, chia ba mũi, hai mũi quan sát hai bên và yểm trợ cho mũi giữa… bò ra sân.
Tôi bò đầu tiên T, L, Th bò cạnh…
Dưới ánh trăng vằng vặc đang ngả tây… một đám gì đó đang bu quanh cái đầu bò lủng lẳng, giống người nhưng đen thui giơ giơ tay và cổ ngửa hẳn ra như kiểu mặt hứng nước mưa vậy… cả bọn tôi sững người, nằm im quan sát. Trời ơi… không biết là cái gì nữa, nó chỉ cách chúng tôi tầm hơn chục mét… mùi ngấy ngấy nồng nặc…
Bọn trong nhà quan sát thấy chúng tôi nằm im thì cùng bò ra…
Tôi ngồi hẳn dậy nhìn, hạ súng xuống… rõ ràng là những bóng người, xin thề là hình dạng người, nhưng trông họ rất quái đản, những động tác rất kỳ quặc và lắc lư… họ như bu xúm vào cái đầu bò đã bị bắn vỡ toác… như đang liếm nó vậy…
Chợt có hai thằng vùng dậy chạy ngược vào nhà vừa chạy vừa kêu Ới… ới… ới rất to, tất cả bọn tôi cùng giật bắn mình theo… hóa ra hai ông Cam chạy tụt cả quần vứt cả súng vừa chạy vừa ngã giúi rụi… miệng thì gào… tôi hét, đuổi theo… bịt mồm nó lại… Thằng K cười hô hố rất to, đm tụi nó sợ ma anh ơi…
Khi tôi ngoảnh lại thì không còn thấy gì chỗ cái đầu bò, tôi đứng lên vùng chạy tới đó cả bọn ùa theo…
Cả bãi rộng ngoài hai cây vú sữa thì chả có chỗ nào mà ẩn náu, vậy họ chạy đâu?? Tôi hoang mang ngửa cổ nhìn lên cây, không có ai…
Tôi đứng im một lúc rồi gương súng lên trời nã một loạt, lũ bò giật mình kêu rống lên, tiếng chân bịch bịch cùng tiếng chuông leng keng ầm ĩ…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: http://bimdep.vip/chuyen-doi-linh/
Cho tới giờ, bao năm rồi bọn tôi mỗi khi gặp nhau và nói lại chuyện này vẫn băn khoăn, không biết đêm đó là thứ gì đã bu vào cái đầu bò nữa…
Hơn 20 năm rồi vẫn nhớ như in.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro