Phần 82
2024-08-05 10:57:30
Thằng Bảo quay sang trợn mắt nhìn tôi, sau đó nó lại dịu lại rồi cười khẩy một tiếng.
– Bảo Hân? Mày chắc chứ?
Tôi im lặng ngồi xuống, tránh ánh mắt hiếu kỳ của mấy khách xung quanh xăm xoi, cầm lấy hồ lô rượu tôi chỉ muốn tu nhưng rốt cục lại từ tốn mà rót ra vào chén.
– Tao không biết Khả Vân thế nào? Tình cảm của mày với Khả Vân ra sao, nhưng ngay cái việc mày bỏ việc để đi tìm thì chắc là cũng có chút ít tình cảm. – Nó cười nhạt
Tôi cứ thế uống rượu mặc kệ nó nói.
– Vì thế mày nói yêu Bảo Hân thì tao thấy nghi ngờ lắm. Không biết lúc mày bên cạnh Khả Vân thì mày nói những gì nhỉ? Hì hì
Giọng thằng Bảo đơn điệu, trầm lắng như giọng của thần chết, từng tiếng một lạnh lẽo mà gieo vào lòng tôi từng nhát cứa một.
– Tao không biết có phải mày biết tao thích Bảo Hân hay không nên mới nói thế. Nhưng hôm nay tao và mà ngồi ở đây, là nói chuyện của mày chứ không phải của tao. Tao đã cầm tay Bảo Hân đưa cho mày là tao đã xác định rồi, nên giờ mày cũng nên xác định lại con người mày đi.
Tôi im lặng.
– Tao nói thật, đừng để những gì là vấn đề của mày làm cho người khác phải đau khổ. Viêc của mày thì mày tự giải quyết, tao chỉ muốn mày giải quyết đúng thôi.
Thằng Bảo im lặng ngồi uống rượu. Lâu rồi tôi và nó không cụng ly, tôi cầm chén lên, cái cổ họng bị nghẹn mãi mới thốt ra được một tiếng.
– Cảm ơn mày.
Nó nhếch mép cười. Tôi lại như thằng trẻ con được nghe lời giáo huấn, có thể lời nó nói hơi khó nghe nhưng từ tận thâm tâm tôi thấy mình phải cảm ơn nó. Bảo đã rất khác, thật vậy.
– Thôi đi về! – Nó khoát tay khi chúng tôi đã cảm thấy lâng lâng.
– Ừ.
Tôi thả mình đi bộ dọc con phố Kim Mã mà để cho thằng Bảo về trước. Nó cũng về thẳng luôn mà chẳng cần hỏi tôi tại sao. Tốt, như thế thì hơn nhỉ? Tôi lại được đi bộ giữa cái phố thân quen này.
Công viên Thủ lệ kia rồi. Khác với ngày xưa giờ đây nó chăng đến là lắm đèn hoa xanh đỏ, trông vui mắt nhưng cũng hình như lố lăng hơn, không còn cảm giác thân thuộc nữa. Giữa hàng cây ven hồ là nơi tôi và P có lần cùng nhau ở đó, thơ ngây và đầy vụng dại.
“Sao anh lại biết em ở đây?”
“Mọi người nói em thích uống nước mía thì tìm em ở đây là đúng rồi”
“Hì! Anh iu hiẻu em thế”
“Anh hiểu em cả cuộc đời cơ”
“Thật không?”
“Thật chứ nhóc, bên anh nhé”
“Trừ khi anh bỏ em thôi”
“Không bao giờ, thế em có bỏ anh không”
“Có”
“Em… sao lại?”
“Em nói thật, em sẽ bỏ anh nếu…”
“Nêu sao? Có bồ à?”
“không, nếu anh không còn là chính anh nữa, hì”
“Nhóc ngốc! Anh lúc nào chẳng là chính anh”
“Thật chứ”
“Thật, và sẽ mãi yêu em nữa”
Cảm giác ấm nóng như ai đó dựa vào ngực như lại trỗi dậy, tôi đặt tay lên ngực mình, chẳng có ai cả. Tất cả đều là hư vô, kết thúc rồi.
Bước chân dần dần đưa tôi tới khu nhà quen thuộc, trên đó tôi đã sống cả một khoảng thời gian, từng hòn đá, con người và gốc cây trong đây đều in vẹn trong trái tim tôi bồi hồi. Chắc giờ này P ngủ rồi, thường thì em đi ngủ từ rất sớm. Tôi lặng nhìn lên khung cửa sổ nhuộm màu bóng tối, không lóe lên bất cứ tia sáng gì mà thở dài. Quá khứ đôi khi cũng trong ta đầy nuối tiếc.
Có tiếng xe máy, tôi vội nép vào một góc nhỏ cho khuất ánh đèn, chiếc xe chạy vụt qua chỗ tôi rồi dừng lại ở cửa cầu thang, trên xe P bước xuống mỉm cười đưa cho Chiến chiếc mũ bảo hiểm. Anh ta khẽ cầm tay P rồi chào phóng đi. Tất cả như thước phim quay chậm mà tôi chứng kiến, thật lạ tôi chẳng cảm thấy gì hết.
Tôi thấy P thở dài một tiếng rồi đi vào cầu thang, chuẩn bị lên nhà, dáng em liêu xiêu như cành liễu mỏng manh khiến trong tôi nảy lên niềm thương vô hạn. Tôi khẽ bật ra một tiếng nhỏ.
– P?
P khẽ sững người lại, quay lại nhìn dáo dác, bất chợt làm tôi lại phải nấp vào trong, trống đập thình thịch trong tim vì đã thốt ra lời không cần thiết. Thế rồi tiếng bước chân của P chầm chậm dần tiến về phía tôi, tôi chắc chắn em không thể nhìn thấy tôi nhưng lại nghe thấy tiếng khe khẽ của em, như gió thoảng.
– Anh H!
Không còn gì để trốn tránh tôi ngập ngừng một chút rồi bước ra,
– Bị em bắt gặp rồi, ngượng quá – Tôi cười.
Hơi bất ngờ thật khi thấy tôi nhưng P cũng mỉm cười mà lại gần.
– Sao anh lại đến đây thế.
Tôi cười, chỉnh trang lại quần áo cho tươm tất, có vẻ rượu làm lời của tôi ra dễ hơn.
– Anh không biết, chắc tại uống rượu vào nên thế. Thôi anh về đây. – Tôi quay bước định bước đi
– Khoan đã…
P đột ngột kêu nhẹ làm tôi hơi giật mình, tôi quay lại thấy P dường như đang xấu hổ hay ngại ngùng, giờ này cũng khuya rồi tôi cũng chẳng muốn lên nhà nữa.
– Em có muốn đi dạo không? – Tôi hỏi
– Ừ! Em cũng chưa buồn ngủ – P cười.
Tôi và P sánh đôi nhau đi dạo, không khi đêm lạnh khiến chúng tôi gần nhau hơn, chẳng mấy chốc mà đến cái hồ gần nhà. P lặng lẽ đi cạnh tôi rồi ngồi xuống cái ghế đá, cái lạnh của đá khiên em khẽ rùng mình.
– Lạnh mông hử? – Tôi trêu
– Chết mất – P cười
Tôi ngồi xuống bên cạnh P. P dịu dàng ngồi cạnh tôi, tay chống lên đùi nhìn phía mặt hồ long lanh trong ánh đèn.
– Lâu lắm rồi mình mới ra hồ anh nhỉ
– Ừ! Lâu lắm rồi, tôi chậc lưỡi.
– Em vẫn là bạn anh được chứ?
P quay sang tôi hỏi câu hỏi bất chợt, tôi lặng nghĩ về P, khẽ đặt lên tay P, truyền hơi ấm vào em vì tay P luôn rất lạnh.
– Anh lúc nào cũng là bạn của em được.
P úp nốt bàn tay của mình lên tay tôi, xoa xoa. Chúng tôi như đôi bạn tâm giao thật sự vậy. Tôi và P.
– Anh không biết điều gì xảy ra giữa hai chúng ta nhưng anh nghĩ là nên thế – Tôi cười
– Ừm.
– Em yêu Chiến chứ? – Tôi hỏi
P bật cười, đôi mắt em hấp háy nhìn tôi.
– Em nói có thể anh không tin? Nhưng em với anh Chiến chỉ là bạn, chẳng là gì cả.
– Ơ! Vậy… – Tôi ngạc nhiên.
– Anh ấy không giống tụi anh.
P bỏ tay ra khỏi tay tôi, có lẽ đã đủ ấm, em vuốt mãi tóc đang bị thổi xiên vì gió lạnh.
– Vậy sao em…. sao em lại muốn? – Tôi ngập ngừng.
– Có lý do thôi, với lại em không còn cảm thấy mình như xưa nữa.
Tôi lặng lẽ, đúng thật, có lẽ tôi không còn là tôi nữa nên P giờ đã hết yêu tôi chăng? Tôi thở dài. Điện thoại tôi rung, là tin nhắn của Bảo Hân, tôi giở ra xem.
“Chút nữa anh đi taxi về nhé, anh vừa uống rượu đừng đi xe máy nguy hiểm”
Tôi mỉm cười cất điện thoại vào trong túi. P quay sang tôi cười.
– Là Bảo Hân à?
– Ừ! Chắc Chiến cũng nói cho em rồi
– Vâng, cô bé đó thích anh thật đấy, đừng làm nó buồn
– Ừ.
Nhắc tới từ “buồn” tôi lại nhớ tới Khả Vân, trong tôi lại dồn lên những u ám xám xịt. Khẽ ôm đầu tôi quay sang hỏi P.
– Anh tệ lắm phải không P?
– Sao anh lại hỏi vậy? – P mỉm cười.
– Anh nghĩ thế, con người anh thật tệ – Tôi ngán ngẩm.
– Hì! Nói em nghe xem nào. – P cười nhẹ.
Tôi cảm thấy thoải mái và bắt đầu kể cho P về Bảo Hân và Khả Vân, Khả Vân ra sao và Bảo Hân ra sao nữa. P nghe xong lúc lắc đầu.
– Anh không phải tệ, mà là quá tệ
– Ừ! Anh biết – Tôi thở dài.
– Anh nên dứt khoát thôi – P giọng buồn buồn.
– Anh biết thế! Nhưng anh chẳng biết làm thế nào hết. Anh không xác định rõ được tình cảm của mình với Khả Vân và Bảo Hân thế nào nữa, anh không biết, anh mụ đầu rồi.
P khe khẽ buồn, tiếng thở của em thành làn hơi nước trong sương đêm.
– Anh phải nghe theo con tim mình thôi, em không giúp gì anh được
– Có lẽ anh chưa lớn đúng không – Tôi mím chặt môi.
– Vâng, có lẽ vậy. Anh chưa sẵn sàng là một người chồng người cha. Việc Bảo Hân với Khả Vân, em nghĩ anh nên xem xét lại chính mình.
Kết thúc câu nói P khẽ mỉm cười, một nụ cười mà chất chứa trong đó bao điều em muốn nói ra, tôi chỉ biết lặng người cầm lấy bàn tay của P.
– Nếu có thể anh muốn tán em lại từ đầu, nhưng lúc này anh chỉ chắc chắn một điều là chúng ta không thể được như xưa nữa, đúng không P? – Tôi nhẹ nhàng
– Vâng, không thể như xưa được nữa – P mỉm cười dựa vào vai tôi.
Tôi để P im lặng trên vai tôi, trong lúc này P dường như là tri kỷ, tôi thật may mắn vì đã từng có một người vợ, giờ là một người bạn như P. Tình cảm của tôi với Bảo Hân chính tôi cũng không biết ra sao nữa. Bên Bảo Hân tôi muốn có em, bên Khả Vân tôi muốn che trở cho em. Cả hai, tôi chỉ ước mình đừng gặp cả hai.
– Anh luôn yêu bản thân mình hơn tất thảy, nếu anh cảm thấy cần phải hy sinh và vui mừng về điều đó, anh hãy cưới cô ấy. Chuyện quá khứ không bao giờ là quan trọng cả. – P dựa trên vai tôi thì thào.
– Anh hiểu mà – Tôi cũng mỉm cười.
– Anh không hiểu đâu. Em đã nghĩ anh sẽ hy sinh cho em nhưng không phải, tất cả dường như là gượng ép và nếu ở bên anh sẽ làm anh thêm bất hạnh. Thực ra em với anh ngay từ đầu đã không nên yêu nhau, em yêu anh nhưng muốn một người chồng khác, anh cũng yêu em nhưng lại muốn một người vợ khác. Em với anh không thể nhập hai vai trò đó vào một được. Vì thế…
P trải lòng với tôi, từng lời nói của em nhẹ nhàng, thật đúng. P rất tinh tế, có lẽ chúng tôi sinh ra để yêu nhau chứ không phải là của nhau được, cả tôi và P đều quá khó để có thể song song trên một con đường.
– Vì thế anh nên cưới người nào mà con tim anh cảm thấy sẽ không bao giờ hối hận.
– Ừm! Anh sẽ làm thế – Tôi khẽ hôn lên mái tóc của P
Tôi lặng im trên chiếc taxi đi về mà trong lòng không nguôi nghĩ về Bảo Hân và Khả Vân. P nói đúng, hình như tôi vẫn chưa trưởng thành, mọi thứ trong tôi vẫn còn rất mù mờ bao phủ như sương khói. Có lẽ tôi cần thêm thời gian nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro