Phần 14
2020-07-27 03:38:00
Sáng hôm sau, tao dậy nhưng không nhìn thấy nàng đâu. Tao cố nằm thêm một lúc thì bà già gọi điện hỏi tao đang đâu. Tao đành nói dối tao đi thể dục ở ngoài công viên. Hơn 7 giờ thì tao mò về, tắm rửa, kể qua chuyện công việc trên cơ quan trong ngày đầu tiên cho bà già nghe rồi sang chở nàng đi làm.
Đang ngồi nghiên cứu về XYZ của chị đẹp thì nàng nhắn tin: “Đêm qua ai nhắn tin cho anh đó”.
Tao nhắn lại: “Ai nhắn cho anh đâu?”. Nàng nhắn: “Anh chưa đọc ha?”.
Tao mở ra xem. Tin nhắn số lạ, nhưng tao nhớ mang máng, hôm qua lúc trên taxi đưa “em mèo” về (em gái chị đẹp), khi em mèo xin số và đọc số để tao nháy sang… hình như chính là số này. Tao mở ra xem, nội dung tin nhắn: “Anh Chou về nhà và ngủ chưa ạ? Em cảm ơn anh Chou nha”.
Điện thoại của tao không bao giờ khóa nên chắc đêm qua khi tao ngủ rồi, thấy tin nhắn tới nàng mở ra xem. Không biết nàng có giận không. Nàng nhắn hỏi tiếp: “Ai nhắn vầy anh?”.
Tao nhắn lại: “Em gái chị đối tác”.
Nàng nhắn có chút dỗi hờn: “Em gái đối tác??? Anh mới đi làm mà quan hệ rộng ghê vầy? Huhu”.
Tao nhắn lại: “Không có gì mà”.
Nàng nhắn lại cụt lủn: “Uhm”.
Tối đó về, nàng đòi xem điện thoại của tao. Nhưng không có gì nên mọi chuyện lại bình thường như những ngày qua. Hàng ngày tao vẫn đi xe cùng nàng, tao chở nàng tới cơ quan tao làm rồi tao xuống xe để nàng đi xe lên bank làm việc.
Cuối tuần, đúng như đã hẹn, chị đẹp lái BMW dẫn theo bé mèo đón tao và anh trưởng bản ở cổng tập đoàn. Ông chú phó tổng công tác nước ngoài nên không tham gia. Chiều nay, lúc tao báo nàng tao phải tiếp khách, nàng chỉ nhắn lại duy nhất hai từ: “Vâng ạ” mà không hỏi thêm bất cứ câu nào.
Lên xe, chị đẹp kéo anh trưởng bản lên ngồi ghế phụ, đẩy tao cùng với bé mèo ra hàng ghế sau. Chị đẹp nói với bé mèo:
– Nay mèo xin lỗi anh Chou thì xin lỗi đi.
Nói xong chị đẹp cười tươi roi rói. Còn bé mèo lí nhí:
– Hôm đó, về sau em có nhắn tin cho anh Chou mà.
Tao nói với chị đẹp:
– Có gì đâu chị, chuyện cỏn con ý mà.
Anh trưởng bản xen vào.
– Vì là không có gì đâu nên anh chị mới cần chú là “phải có gì”.
Tao trêu lại:
– Có gì là có gì anh?
– Có người yêu chưa?
Anh trưởng bản hỏi tao.
– Em à? Em có rồi. Có lâu ồi.
– Có rồi thì có thêm.
Chị đẹp xen vào. Hỏi anh trưởng bản.
– Thêm như anh ấy hả?
– Không biết.
Anh trưởng bản trả lời rồi cười khanh khách. Ông anh nói tiếp:
– Chou, mình là đàn ông có thêm là chuyện bình thường. Phụ nữ bây giờ họ cũng còn thế nữa là. Có chị, có chồng con rồi, nhưng vẫn có thêm cũng có sao đâu. Gia đình hạnh phúc, sung túc như thường. Ha ha.
Chắc anh trưởng bản đá xoáy chị đẹp. Người anh vừa nói chính là chị đẹp chứ ai. Dcm, dối chồng đi công tác xa, thực ra vẫn nằm trong đất Hà Nội để bú cặc trai. Haizzzz.
Bé mèo ngồi im nghe chuyện. Công nhận bé mèo hiền thật. Nếu tao chưa có người yêu chắc tao cũng sẽ… Tao nghĩ trong đầu.
Kết thúc buổi hát tao cũng phê phê, hôm nay chị đẹp và anh trưởng bản không về với nhau. Từ phòng hát ra, trưởng bản vẫy taxi về, còn tao đi cùng chị đẹp với cả bé mèo về phố nhà tao. Ngồi cạnh bé mèo khiến tao thổn thức. Có lẽ do rượu trong người và sự dễ thương nhẹ nhàng nhút nhát của em. Qua thêm một phố mắt tao lại như mờ đi một tí. Rượu ngấm. Hay tình ngấm rồi đây.
Phố đêm đèn màu giăng giăng…
Tao đang phê rượu, lại ngồi cùng với gái xinh. Trong khung cảnh này dễ làm cho con người ta lạc lối. Tao cũng là đàn ông, nên cũng có máu ham mê sắc dục. Nhất là trước sự săn đón của bọn đàn bà, thật khó để thoát ra được. Bé mèo thì vẫn như thế, không vồ vập, không thô thiển, không trơ trẽn. Xinh đẹp và nhẹ nhàng. Cứ thủ thỉ tâm tình trên suốt quãng đường về. Thi thoảng em hỏi tao “Anh có sao không? Lần sau anh đừng uống nhiều như thế” làm tao xúc động. Tao nói “không sao” rồi tính nắm tay bé mèo. May sao tao kìm lại được.
Chị đẹp thi thoảng đá gương chiếu hậu quan sát tình hình của tao. Rồi chị nói chuyện công việc. Tao phê nên chỉ ậm ừ. Nhưng nghe loáng thoáng “Lô hàng sắp tới mà XYZ giao về nhà máy vẫn có đầy đủ chứng từ hải quan, Co – Cq, Bl, Pkl… nhưng máy móc thì là…”. Chị đẹp bỏ lửng câu nói.
Tao hỏi lại “Vậy seri máy có khớp với chứng từ không?”
Chị đẹp trả lời: “Seri đã được đóng lại và khớp. Chỉ cần Chou nhận và ký là xong”.
Tao ậm ừ “Để mai em xem cụ thể”.
Thì chị đẹp chơi bài ngửa “Chou nhận và ký giúp chị, chị gửi Chou quà”.
Nói xong bé mèo lấy từ túi xách một cái phong bì rồi đưa cho tao. Chưa biết câu chuyện như nào nên tao không nhận. Tao nói, có gì sẽ làm việc sau. Chị đẹp có vẻ hơi thất vọng vì không đạt được mục đích. Nhưng vẫn vui vẻ cười nói hỏi chuyện riêng tư của tao.
Đến đầu phố vào ngõ nhà tao, chị đẹp kêu em gái chị dìu tao đi vào. Tao phê thật sự, đủ sức bước đi nhưng không còn đủ tỉnh táo. Bé mèo dìu tao, mùi hương thơm nức. Tao nắm tay bé mèo đi tới cổng nhà. Tao biết mình đang tham lam. Có nàng đã đủ quá rồi, vậy mà… bản tính phóng khoáng cùng với khí chất ngút trời từ thời sinh viên nó đã ăn sâu vào con người tao.
Cho tôi mười ngón thiên thần, cho tôi mười ngón thiên thần, để tôi dìu người tôi yêu, dìu người chưa yêu, và… người không yêu.
– Nhà anh đây rồi. Em đi về đi.
Bé mèo vẫn nắm tay tao thủ thỉ. Để em gọi cửa, đợi anh vào nhà rồi em đi về. Vẫn âm lượng đó, nhỏ nhẹ, ấm áp, rụt rè làm tao xúc động thật sự. Tao tính đẩy em vào tường hôn luôn tại đó, nhưng mà may sao bà già tao ra mở cửa nên tao kìm lại.
Tạm biệt bé mèo, tao leo lên phòng ngủ không biết gì.
Hôm sau tao dậy đi làm, chạy sang nhà nàng thì nàng đã khóa cửa ngõ đi tự bao giờ…
Cả một tuần sau đó nàng tránh mặt tao. Tao gọi hay là nhắn tin cũng đều không nhận được bất cứ hồi âm nào của nàng. Đi làm về là nàng đóng kín cửa phòng và lock trong luôn. Không lẽ nàng nhìn thấy gì giữa tao cùng với em mèo trong đêm hôm đó???
Tao suy nghĩ rất nhiều về lý do tại sao nàng lại lạnh lùng như thế với tao. 99% Là do đêm mà bé mèo đưa tao về nhà, có thể nàng đã đứng ngoài ban công đợi tao, thế rồi nàng nhìn thấy tao nắm tay bé mèo đi từ đầu ngõ đi vào, và cả lúc tao với bé mèo đứng đợi bà già tao ra mở cửa, có thể bé mèo đã đứng quá gần với tao. Không biết còn gì nữa không mà tao có thể vì say nên không nhớ nổi. Không biết ngoài chuyện nắm tay bé mèo, tao còn có hành động nào “dại dột” nữa không. Lên công ty tao ngồi nghĩ mãi mà rồi chịu chết không nhớ ra nổi. Không lẽ gọi hỏi bé mèo. Dcm, rượu với chả chè. Biết thế hôm đó uống cmn thật là nhiều, say hẳn mẹ đi rồi đéo về nổi, kiếm khách sạn ngủ, có khi cơ sự đéo đến nỗi tệ hại thế này.
Nàng vẫn xinh đẹp như thế và vẫn đi về một mình thêm một tuần nữa. Nhiều hôm giữa trưa tao tính lên bank tìm nàng, rồi đưa nàng đi ăn trưa để xin lỗi nàng. Nhưng rồi cái tính “Bố là tất cả” của tao đã ngăn tao lại. Nghĩa là tao sai nhưng tao cũng có tự trọng của tao nên tao lại thôi không tìm nàng nữa. Thôi kệ, tới đâu thì tới, để xem nàng giận được tao thêm bao nhiêu ngày!!!
Thêm một tuần nữa nàng đến cơ quan rồi lại đi về mà chả thèm đoái hoài gì đến cái mặt tao. Sáng nay, vừa mới ra ngõ tao đã “chạm mặt giang hồ”. Nàng đang tươi cười với bà già tao, nhìn thấy tao phát mắt nàng long lên, nhìn tao như thằng trộm chó, rồi nàng quay xe nổ máy đi thẳng. Tao nhìn theo nàng rồi nuốt nước bọt vào trong. Nàng vẫn luôn luôn là người đẹp nhất. Nàng mặc một cái chân váy màu đen, khoác thêm cái vest màu trắng bên ngoài. Nhìn nàng ngọt ngào không sao chịu được.
Tao đành lẽo đẽo đi sau xe nàng, hít hà cái mùi hương ấy. Càng hít càng nhớ, lúc bế tắc nhất tao tính thuê thằng xe ôm phi mẹ lên trước giải chục cái đinh cho nàng dính chưởng, xịt lốp chắc nàng sẽ phải nhờ tao. Dcm, nhìn nàng xinh đẹp mà tao đéo thể yên tâm nếu như cứ mãi giận nhau thế này. Tao hạ quyết tâm, nội trong tuần này tao sẽ phải làm cho nàng hết giận.
“Từng ngày qua phố áo em trắng cả đường về…”
Tao để ý, từ ngày giận nhau tối nào nàng cũng leo lên sân thượng và đứng một mình. Nhưng mấy hôm đó tao còn tinh tướng, tự trọng nọ kia nên chẳng thèm sang. Nhiều lúc cũng nghĩ thương nàng, vì tao mà nàng như thế. Dcm, chẳng may nghĩ quẩn mà nàng làm “RẦM” một phát xuống dưới nòng đường, thì tao ân hận cả đời. Đấy là tao nghĩ nàng phi cái chậu quần áo chứ nhảy thì đéo bao giờ, )). Vậy là tối đó tao hành động.
Tối nay, cơm nước xong xuôi tao leo sang trần nhà nàng. Quyết tâm phải gặp được nàng mới thôi. Đợi mãi, đợi mãi cuối cùng rồi tao cũng gặp được… ông anh trai nàng (Đéo phải là nàng mới đau). Dcm, cũng may, may vì là tao bình tĩnh, đã không vội vàng hành động. Chứ trong đầu tao lúc đó, tao tính chỉ cần cánh cửa phòng thờ mở ra và nàng bước xuống sân trần là tao sẽ nhào luôn tới và ôm hôn nàng cho thỏa nhớ mong. Dcm. Lúc đó mà vội xong vồ ông anh, rồi hôn rồi hít, thì giờ chắc toét cmn đít với cả ông anh. May vãi.
– Ôi Chou. Mi làm cho tao giật bắn cả mìn. Sao không gọi tao, đứng đây chi đọ.
– Lin đâu anh?
– Nó đang rửa bát dưới nhà.
– Vâng.
– Tụi mi đang giận nhau đụng không?
– Sao anh biết.
– Tao nhìn là tao biết liền. Với lại cái Lin cũng nói.
– Lin nói sao anh?
– Sắp tới tau sang Úc Châu. Con Lin nó cũng đòi theo tau đó.
– Là sao anh?
– Tau sang đó học, nếu được tau ở lại luôn.
– Còn Lin?
– Nó cũng tính vậy đó. Tau có hỏi nọ “hắn Chou thì sao”. Nó nói tụi mi chia tay nhau rồi. Mà sao lại thệ?
Tao im lặng.
– Thôi mi đứng đây nha. Để tau xuống rồi kêu con Lin lên phơi quần áo. Cho tụi mi nói chuyện.
– Vâng.
Không lẽ nàng giận tới tao tới mức đó? Bỏ tao đi luôn? Tao đang miên man suy nghĩ một mình thì nàng ôm theo một chậu quần áo đi lên. Nhìn thấy tao nàng đứng im rồi lại lặng lẽ mang quần áo ra phơi.
– Em.
Nàng không nói gì.
– Em.
Nàng vẫn im lặng.
– Anh làm gì sai?
Nàng bực tức quát lên.
– VÂNG. Anh hông có sai gì hết. ĐƯỢC CHƯA?
Nói xong nàng bật khóc. Tao tới ôm nàng thì nàng đẩy mạnh tao ra.
– Tránh xa tôi ra.
Biết nàng giận tao “lắm rồi” nên nàng mới dám xưng hô như thế với tao. Tao nghĩ trong đầu. Có lẽ tao đã sai thật và đã sai suốt những ngày vừa qua. Khi tao vẫn mãi tự cao tự đại không thèm để ý tới những cảm xúc của nàng. Tao vẫn nghĩ rằng chiếm được nàng rồi thì nàng sẽ mãi mãi thuộc về tao. Và tao, tao muốn làm gì thì làm. Tao đã sai :(
Tao xuống nước.
– Anh xin lỗi.
Nàng khóc to hơn. Tao tiến lại gần ôm nàng vào lòng. Nàng cúi gằm mặt và không còn đẩy tao ra xa nữa, nhưng… nàng thì thầm.
– Chúng mình chia tay.
Bầu trời dường như sụp đổ ở dưới chân tao ngay sau câu nói của nàng. Tao buồn vô hạn. Tao ấp úng.
– Anh sai rồi. Cho anh xin lỗi.
Nàng vừa mới nín lại khóc nức nở.
– Chúng mình chia tay. Em sẽ đi xa và không còn ở đây nữa.
Trời đất trong tao cuồng quay. Không ngờ lại có một ngày buồn nhiều như thế với tao.
– Em đi Úc?
– Vâng.
Vậy là hết thật sự rồi. Buồn lắm chúng mày ạ. Sẽ không còn nữa những “Ngày mai, trên đường phố này, những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ, xa lìa ánh đèn, có anh đưa em về bến mơ…”.
Tao tính đêm nay sẽ ở với nàng. Xin lỗi. Vì giờ xin lỗi là điều duy nhất tao có thể nói và có thể làm. Nhưng tao đang đứng ôm nàng thì bạn nàng tới.
– Anh buông ra, bạn em đang đợi.
Tao ra lan can nhìn xuống thì thấy một người đàn ông đi xe SH. Tao hỏi nàng:
– Ai đấy?
– Bạn em.
Tao tự ái và ghen.
– Thôi em đi đi.
Tối đó buồn chán, tao nằm trong phòng đốt thuốc và nghĩ vẩn vơ một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro