Phần 37
2024-07-25 02:04:41
Hôm sau chú bàn giao công việc cho nhân viên rồi lấy xe đò đi Phan Rang. Bây giờ tất cả đã rõ ràng trong đầu chú rồi thì chú Hoàng rất nôn nóng để đến nơi. Thật ra thì chú cũng biết là tình huống đã đổi thay rồi, không thể nào trở về vị trí lúc trước khi chú bỏ đi nhưng Chú chỉ mong ước được gặp lại cô chủ nhỏ để xin được tiếp tục phục vụ nó, bất cứ dưới hình thức nào mà nó chấp nhận. Công ty kinh doanh mà chú vừa tạo ra có thể tạm đóng cửa cũng không quan trọng đối với chú.
Qua 5, 6 tháng khủng hoảng trong đầu, bây giờ chú càng thấy rõ hơn nữa vai trò quan trọng của con Vân đối với chú. Chú mỉm cười nhớ lại: Từ lúc chú phải chăm sóc con Vân lúc nó mới chập chững biết đi, rồi sau đó đưa đón nó đi học, rồi khi nó lớn lên đã hướng dẫn đứa con gái đặc biệt này trong lĩnh vực tình dục vời bao nhiêu thăng trầm… Chú bàng hoàng nhận ra là cuộc đời của chú thật ra hoàn toàn dính liền với cô chủ nhỏ đặc biệt này. Vậy mà chú ngu ngốc không nhận ra, lại điên khùng rời bỏ cô ta mà đi tìm mục tiêu viễn vong!
Hôm sau, dự đoán giờ ra trường của con Vân, chú Hoàng đến trước cổng trường chờ nó. Chú ngồi trong quán nước bên kia đường mà lòng tự nhiên thấy hồi hộp lạ thường. Chú thầm nghĩ không biết sau 5, 6 tháng rồi thì đứa con gái có thay đổi gì nhiều hay không? Và nó có còn giận chú nửa hay không? Đã mấy lần rồi chú bỏ đi mà không báo cho nó, những lần trước nó đã giận chú quá chừng, lần này không biết sẽ ra sao?
Chú chờ một lúc thì chú thấy con Vân lững thững đi ra… chú Hoàng nghe tim mình nhói mạnh vì mừng rỡ. Đứa con gái 16 tuổi càng ngày càng đẹp ra, chú thấy nó càng lớn càng giống cô Hương mẹ nó. Nó thay đổi kiểu tóc, bây giờ nó lựa kiểu tóc uốn quăn làm gương mặt trông càng dễ thương. Nhưng mà dường như gương mặt đó có đượm vẻ buồn là lạ, chú Hoàng cho đó là biểu hiện của sự mất mát người mẹ.
Ngồi nhìn con Vân một lúc trong khi đứa con gái đứng dưới cổng trường như có vẻ chờ đợi ai đó, chú Hoàng vừa đứng lên định bước qua đường thì từ trong sân trường, một người con trai hối hả đẩy chiếc xe máy ra và tiến đến bên con Vân. Chú Hoàng khựng lại nhìn.
Đứa con trai – thằng Lộc – nói vài lời gì đó rồi con Vân leo lên xe máy, cả hai chạy tà tà đi. Chú Hoàng vừa kịp nhìn thấy thằng con trai đưa tay ra phía sau nắm lấy tay đứa con gái.
Chú cúi đầu thở dài:
– « Vậy cũng tốt thôi! Cô chủ nhỏ bây giờ đã có nơi nương tựa rồi. Mình nên mừng cho cô ta »
Tuy nói vậy nhưng trong thâm tâm chú nghe lòng vắng lạnh lạ lùng. Bao lâu nay lúc nào cũng đi bên cạnh con Vân, ngoại trừ giai đoạn sau ngày Mẹ nó mất, bây giờ thấy nó có « bồ », chú không khỏi thấy thiếu vắng như đã đánh mất một cái gì đó!
Chú lủi thủi leo lên chiếc xe máy mượn từ người nhân viên chỗ nhà nghỉ, rồi chú quay đầu xe rồ máy chạy đi…
Con Vân đang ngồi trên xe máy do thằng Lộc chở thì linh tính báo cho nó một tín hiệu lạ lùng và thật mạnh mẽ, cấp bách làm nó tự nhiên giật mình phập phồng hoang mang. Nó thấy trong người nôn nao lạ lùng, tim đập thình thịch… Cảm giác cực kỳ lạ làm nó cuống quýt… Nó chợt quay đầu ra phía sau để dáo dác nhìn… vừa đúng lúc để thấy chiếc xe của chú Hoàng quẹo qua con đường ngang. Chỉ nhìn thoáng qua dáng dấp của người lái xe là con Vân đã biết đó là chú Hoàng! Nó ríu rít kêu thằng Lộc ngừng lại, rồi xuống xe bỏ chạy về hướng chiếc xe vừa biến mất, để mặc thằng con trai đứng đó mà gãi đầu ngạc nhiên.
Vừa hấp tấp chạy, con Vân vừa lo lắng sốt ruột: « Chú Hoàng bỏ đi chắc là vì chú thấy mình với Lộc. Chú thật là hồ đồ, bực quá đi mất… ». Nó chạy đến thở không ra hơi phải đứng lại mà điều hòa hơi thở nhưng bóng người đàn ông vẫn không thấy đâu hết.
Con Vân giận dỗi lấy cái túi đang đeo quăng xuống đất cho đã tức.
Rồi nó lại dáo dác chạy lòng vòng trong khu phố để kiếm chú Hoàng…
Trời đã tối rồi mà con Vân vẫn còn thất thểu đi tìm dù càng tối thì hy vọng càng mong manh. Đến khuya thì nó mới chịu trở về nhà.
Nó leo lên phòng, không thèm tắm rửa mà nằm lăn ra giường… nó mệt lả người, vừa nằm xuống là ngủ ngay, gương mặt nó hốc hác trông thật tội nghiệp.
Hôm sau, con Vân vừa thức dậy là đã chạy rong ra ngoài phố với hy vọng là sẽ thấy chú Hoàng. Nhưng chỉ vô vọng mà thôi!
Đến trưa thì nó vào một quán ăn, kêu một tô bún ăn cho đỡ đói. Nó cố điềm tĩnh suy nghĩ:
– « Nếu mình là chú Hoàng thì mình sẽ làm gì? Nếu mình không còn tha thiết ở lại đây thì mình sẽ ra đi thật sớm. Đúng rồi! Phải ra bến xe đò mà tìm! »
Con Vân chạy ra đường Thống Nhất để ra bến xe đò. May cho nó là nó quen với một người nhân viên trong văn phòng bán vé vì chị ta lúc trước làm việc cho gia đình nó. Nó năn nỉ chị ta tìm xem trong danh sách khách có ai tên là Nguyễn Thanh Hoàng hay không!
Sau một lúc, cô nhân viên kêu lên:
– Đây rồi có người tên đó. Anh ta đã lấy chuyến xe đò hồi 7 giờ sáng nay.
Con Vân dồn dập hỏi:
– Xe đó đi đâu vậy chị?
– Xe đi Đức Trọng. Nhưng mà anh ta chỉ mua vé đi đến Trà Nông mà thôi.
– Chỗ đó là ở đâu vậy chị?
– Đó là một cái làng nhỏ xíu ở dưới chân đèo Ngoạn Mục.
– Cảm ơn chị quá. Chị bán cho em một vé đi Trà Nông đi chị.
– Được mà, nhưng phải chờ đến 7 giờ sáng mai mới có xe đó. Em ra sớm sớm cho chị nhe.
Cả ngày hôm đó con Vân đứng ngồi không yên. Có lúc nó bực bội cáu kỉnh, có lúc nó chỉ muốn tìm chỗ mà âm thầm khóc. Trong lòng đứa con gái đầy dao động. Từ hơn nữa năm nay, nó cứ dò la tin tức chú Hoàng mà không được. Không có chú nó mới nhận ra tầm quan trọng của chú. Bây giờ nó mới biết là tuy chú chỉ là một cái bóng mờ bên cạnh nó từ lúc nó còn chưa biết đi nhưng cái bóng đó là tất cả đối với nó.
Không có chú thì tự nhiên cuộc sống không còn tươi sáng nữa, không có chú thì sao ngày nào cũng chán phèo. Không có chú nó cảm thấy nó mất rất nhiều tự tin. Nó có thử tìm đến thằng Lộc để khuây khoả nhưng thằng con trai chỉ gây cho nó sự dửng dưng. Những lần thằng Lộc vuốt ve cơ thể của nó, nó chỉ tò mò quan sát như là nó không phải là người trong cuộc. Cảm giác cực kỳ lạ lùng!
Nhưng ít ra thằng Lộc kéo nó ra khỏi vũng lầy của trầm cảm và giúp nó gượng gạo sống qua ngày.
Hôm qua, nhìn thấy chú Hoàng từ xa, nó lùng bùng như bị sét đánh ngang tai. Nó không thể nào ngờ là nhìn thấy chú làm nó rung động đến mức độ đó! Nó mừng vì chú đã tìm đến nó nhưng nó lại bực tức vì chú lại quay lưng bỏ đi ngay. Nó thầm nói: « Tôi tức chú lắm, tôi mà gặp chú thí tôi không tha cho chú đâu ».
Đêm đó, giấc ngủ của con Vân đầy mộng mị. Mới 5 giờ sáng mà nó đã thức dậy rồi. Trong nhà bây giờ vắng teo: Ba nó thì đi đâu biền biệt, hoạ hoằn cả tháng mới về nhà một hai lần. Chị Phượng thì từ lúc lấy chồng ít về nhà. Chính nó muốn đi đâu thì đi, không cần phải xin phép ai hết.
Con Vân xách túi ba – lô nhỏ hối hả chạy ra bến xe đó. Thật sự thì nó hoàn toàn không biết là nó sẽ tìm được chú Hoàng hay không? Nhưng nó biết là nó phải đi tìm chú vì chú đã về đây mà gặp nó.
Khi chiếc xe đò để nó bên ven đường thì con Vân nhìn quanh. Đúng là một cái làng bị bỏ quên! Lác đác vài mái nhà cách nhau cả chục thước. Không khí thật an bình và trong trẻo làm con Vân cảm thấy thật thoải mái sau 3, 4 giờ bị nhồi xe. Nó bước đến một cái quán bèo nhèo bên cạnh đường và hỏi thăm đứa bé gái đứng đó. Con nhỏ nói là hôm qua đúng là có một người đàn ông xuống đây, ông ta đã từng đến làng này rồi và những lần đến đây, ông ta đều ở trọ nhà của ông bà già nơi đầu làng.
Con Vân mừng quá. Vừa bước vừa chạy về hướng con bé gái chỉ tay. Nó tìm ra không khó căn nhà gỗ đầu làng.
Bước vào, con Vân được bà chủ nhà ra tiếp đón. Bà xác nhận là có chú Hoàng mới đến ở vài ngày nhưng bây giờ chú không có đây, chú đi dạo núi. Bà nói:
– Mỗi lần có chuyện gì buồn, cần nghỉ ngơi thì cậu ta đến ở với chúng tôi. Chúng tôi rất thích được chăm sóc cho cậu Hoàng.
Bà không nói rõ chính bà mới sung sướng được chăm sóc cho chú Hoàng vì mỗi lần chú đến nghỉ ở đây là lồn bà lại được dịp sử dụng hết công sức!
Bà nhìn con Vân mà nghi ngờ hỏi:
– Cháu sao giống một người đàn bà mà bác biết vì cô ta cũng từng đến đây với cậu Hoàng!
– Dạ, thưa bác, có phải là cô Hương không?
– Ừ đúng rồi! Bộ cháu biết cô Hương sao?
– Dạ, con là con gái của cô Hương.
– Hèn gì! Coi bộ cháu còn đẹp hơn Mẹ cháu nữa đó nhe.
Được bà già chỉ đường, con Vân hấp tấp len theo con đường mòn leo núi. Bà già có nói với nó là chú Hoàng thế nào cũng đi lên cúng trong miếu Sơn Thần.
Đến lưng chừng núi thì miếu Sơn Thần hiện ra. Con Vân rón rén bước vào… tim nó đập thình thịch khi nó thấy dáng một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trước bàn thờ. Con Vân mừng quá, sau bao nhiêu tháng trời tìm kiếm, đến lúc nó gần tuyệt vọng thì chú Hoàng lại có đây.
Nghe tiếng động, chú Hoàng quây lại và chú chưng hửng khi thấy con Vân đứng đó mà nhìn chú, hai hàng nước mắt lặng lẻ chảy dài theo gò má…
Chú Hoàng hốt hoảng đứng dậy, chạy đến… vừa đúng lúc để con Vân xà vào lòng chú mà khóc ròng. Chú Hoàng cũng xúc động, chú chỉ biết ôm con Vân mà vỗ về:
– Cô chủ nhỏ, cô đi đâu vậy… nín đi…
Con Vân càng khóc lớn hơn… bao nhiêu đè nén, bao nhiêu đau thương từ mấy tháng nay được dịp tuôn trào ra… con Vân khóc cho đã, cho vơi hết những đen tối trong lòng. Chú Hoàng cũng cảm động ứa nước mắt.
Khi nó bớt buồn đau rồi thì chú Hoàng dìu nó ra ngoài miếu, kéo nó ngồi xuống một cái thân cây được đẽo thành một cái ghế cho khách đi đường nghỉ chân. Chú hỏi thăm nó thì con Vân thút thít kể hết cho chú nghe. Sau khi để tang cho Mẹ nó xong thì con Vân có đi về quê của chú để kiếm chú nhưng hỏi thăm mọi người không ai biết chú đi đâu.
Nó buồn bã trở nhà. Sau nghe đâu chú vào Sài – Gòn thì nó lại lặn lội vào đó để kiếm chú. Nó ở nhà chị Thu cả tuần nhưng Sài – Gòn lớn quá, kiếm người như kiếm một cây kim trong đống rơm. Nó thất vọng trở về Phan Rang. Vì buồn phiền nên nó học hành không được, cuối năm bị thi rớt. Tưởng đâu mất chú luôn nhưng hôm qua, tình cờ lại nhìn thấy chú trước cổng trường, nhưng chạy theo thì chú đã biến mất. Nó phải truy lùng khắp nơi, may là mò ra được tung tích của chú nơi bến xe đò mới tìm gặp được chú ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Chú Hoàng xúc động vì không ngờ là con Vân đã đi tìm chú một cách khổ sở, chật vật như vậy, chú nói:
– Cô chủ nhỏ vất vả quá, tui áy náy vô cùng.
Con Vân cười hì hì trong nước mắt:
– Thôi miễn gặp được chú là tôi mừng rồi.
– Hôm qua, thật sự là tui đã lấy quyết định tìm lại cô chủ nhỏ. Tui vừa qua một cơn khủng hoảng nặng nề… bấy giờ mới đủ sức mà gặp lại cô chủ nhỏ, vì suốt đời tui, chỉ muốn được gần cô chủ nhỏ mà phục vụ cô. Nhưng hôm qua, đứng chờ cô trước cổng trường, tui thấy cô với một người con trai, có vẻ rất thân tình với nhau nên tui không dám làm phiền cô mà bỏ đi…
Chưa nói hết câu thì con Vân đã đưa tay tát chú Hoàng một cái làm chú suýt ngã ngửa. Chú đưa tay xoa xoa gò má.
Con Vân trừng mắt:
– Chú nói bậy… cái gì mà thân tình? Đến chú mà cũng không hiểu tôi sao?
Chú Hoàng thầm nghĩ:
– « Cô chủ nhỏ dữ thiệt, giống y như Mẹ cô. Mẹ cô thì lúc nhỏ cứ đánh mình u đầu, còn cô này thì bây giờ lại tát mình xưng mặt ».
Con Vân lại ứa nước mắt:
– Chú bỏ đi không nói một lời làm tôi chới với, chú có biết không? Chú lại hiểu lầm tôi với người con trai đó. Thiếu chút nữa là chú lại đi mất. Tôi hận chú lắm. Tôi ghét chú nhất đời! »
Nói xong, con Vân lại đưa tay ra tát chú thêm một cái nữa.
Chú Hoàng không dám né tránh, cứ để cho con Vân đánh, rồi chú ôm con Vân vào lòng mà vuốt ve:
– Tui có lỗi ngàn lần với cô chủ nhỏ. Cô muốn tát tui cả ngàn lần tui cũng chịu.
Đánh được chú Hoàng làm tan biến hết căm hận của con Vân, bây giờ cả hai mừng rỡ vì được gặp lại nhau, sau giây phút gây cấn, họ sung sướng quấn quýt với nhau… con Vân ôm siết người đàn ông trong vòng tay của nó… và… không biết ai đã khởi động nhưng hai đôi môi đã bàng hoàng tìm đến nhau, quyện vào nhau. Con Vân bồi hồi đưa lưỡi của nó cho chú Hoàng âu yếm nút… Tuy đã trải qua bao nhiêu trò chơi đầy tính cách dâm dục nhưng đây là lần đầu họ hôn nhau thật sự. Một nụ hôn tuyệt vời đã phá vỡ rào cản tâm lý cuối cùng và đã đưa họ lên thật cao…
Nụ hôn kéo dài… họ không thiết gì đến thời gian và không gian quanh họ. Cặc của chú Hoàng nứng tột độ trong khi khe lồn của con Vân cũng ướt nhèm.
Chật vật lắm, chú Hoàng mới đẩy con Vân ra xa. Chú hào hển nói:
– Cô chủ nhỏ, tui phải nói cho cô nghe hết mọi chuyện, nếu không nói tui sẽ không an lòng chút nào.
Rồi không đợi con Vân có ý kiến, chú kể cho nó nghe hết về chuyện tình của chú và cô Hương. Chú không bỏ sót một chi tiết nào… chú Hoàng không muốn che dấu với đứa con gái, chú muốn mọi sự phải minh bạch. Chú biết là nói ra tất cả, có thể là con Vân sẽ thất vọng mà bỏ đi nhưng chú chấp nhận sự lựa chọn đó, vì chú biết là qua nụ hôn vừa rồi chú đã thật sự yêu con Vân. Và trong tình yêu thì không có chỗ đứng cho sự gian dối.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro