Phần 3
2024-07-25 02:04:41
Thời gian lặng lẽ trôi qua…
Ái Vân đã ra đi từ hơn ba tháng rồi…
Chiều hôm đó, con Vân đi quanh quẩn ra sân sau, nơi có dãy nhà dành riêng cho mấy người làm. Chợt nó nghe tiếng động và tiếng người nói nhỏ vang ra từ phòng của chú Hoàng. Chú Hoàng là người quản gia tín nhiệm của Ba Mẹ nó, chú rất trung thành với gia đình nó, tuy đã trên 30 tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân. Từ khi con Vân còn nhỏ thì chú đã có nhiệm vụ đưa đón con Vân đi học nên chú rất gắn bó với nó.
Biết vậy, con Vân hay có thói vòi vĩnh chú Hoàng vì biết chú chìu chuộng nó. Con Vân nghe nói là hôm qua, khi điều hành bọn phu để khuân vác mấy thùng gỗ to thì chú bất cẩn bị tai nạn làm dập hai bàn tay, phải kêu bác sĩ đến băng bó cho chú. May là không đến nổi nào, chỉ cần trị vết thương hai ba tuần là hết. Chú ưu tiên được sử dụng một căn phòng riêng rẽ, biệt lập đối với mấy căn phòng của các nhân viên tầm thường khác.
Con Vân tò mò bước đến nhìn trộm vào cửa sổ. Nó trố mắt ra nhìn cảnh tượng: Bên trong nó thấy chú Hoàng đang nằm trên giường, hai bàn tay của chú băng bột trắng bóc. Chị Năm bếp đang đem một ly sữa đến cho chú Hoàng và kêu chú ngồi dậy để uống:
– Chú ơi, bà chủ kêu tui đem sữa cho chú nè. Dậy đi!
Chú Hoàng không ngồi dậy mà cứ nhìn chị Năm mà cười. Ít khi nào con Vân thấy chú Hoàng cười. Chị Năm bực mình, dậm chân:
– Cái chú này, sao cứ nhìn tui hoài vậy? Dậy uống ly sữa đề cho tui còn về nấu cơm chiều.
– Tui nhìn em vì thấy em đẹp lắm.
Chị Năm cười khúc khích:
– Cứ nịnh hoài! Bực mình quá đi!
– Em không thương xót cho một người tàn phế như tui sao?
– Tàn phế là đáng lắm. Chú mà không tàn phế thì sức mấy tui dám một mình vào phòng chú…
– Em làm như tui là con quỷ không bằng!
– Thì chứ gì nữa! Ngoài mặt làm vẻ nghiêm túc, đạo đức chứ tui biết rõ tẩy của chú lắm, phụ nữ nào mà gặp chú là bị nguy đến tính mạng như không…
– Đừng nói vậy tội cho tui. Tui chưa bao giờ ép uổng người phụ nữ nào hết.
Chị Năm trề môi:
– Xí!
Chú Hoàng bật cười rồi ngồi dậy. Do chú bị băng tay nên chị Năm bếp phải cầm ly sữa đưa cho chú uống. Uống xong, chú Hoàng nằm lại mà nhìn chị Năm. Chú cười cười:
– Em chu đáo cho tui quá, tui cảm ơn em. Nhưng mà nè…
Chị Năm đang sửa soạn quay bước, nghe chú nói bèn đứng lại:
– Còn cần gì nữa hông đó?
– Cần chứ, điều này quan trọng lắm. Em mà giúp cho tui thì tui sẵn sàng trả tiền hậu tạ em.
Nghe đến tiền, Chị Năm sáng mắt ra, chị bước đến bên giường:
– Chú bị nằm liệt giường, cần gì cứ nói, tui đi mua cho chú.
– Không cần đi đâu hết, cái tui cần là ở ngay trong phòng này. Dễ ợt hè.
Chị Năm tỏ vẻ nghi ngờ:
– Trong phòng…
– Nói thiệt cho em nghe, hai tay bị cùi, không làm gì được, tui khổ sở lắm từ hai ngày nay. Nếu em giúp tui, tui sẵn sàng đưa cho em 50.000 Đồng.
Chị Năm trố mắt:
– Nhiều dữ vậy sao?
– Em không tin thì cứ mở ngăn kéo bên đầu giường ra đi… đó thấy chưa, tui có mấy tờ giấy bạc… em cứ lấy trước 50.000 Đi.
Chị Năm do dự:
– Chú nói trước cho tui nghe đi, lở tui lấy mà chú lại biểu tui làm chuyện khó quá thì sao?
– Thì nè… tui không giấu gì em, em cũng có chồng con rồi chứ có phải là gái còn trinh đâu. Mấy bữa rầy bị băng tay nên tui không sục cặc được, ngứa ngáy quá, chịu không được. Em giúp tui thì tui cảm ơn em lắm.
Chị Năm đỏ mặt cười nhỏ:
– Hèn gì… biết ngay là chú có ý đồ tồi bại.
– Cái gì mà tồi bại? Sục cặc là chuyện tự nhiên. Lúc thường tui cần phải sục cặc mỗi ngày một lần, hai bữa rày không xụt được, cứ thấy khó chịu quá đi. Tui hậu tạ em đàng hoàng chứ có ép uổng gì em đâu.
Chị Năm liếc nhìn về phía cái chăn đang úp lên hạ bộ của người đàn ông, chị thấy rõ là nơi đó đang có cái gì đội đội lên:
– Mỗi ngày một lần? Chú sung thiệt, không như ông xã của tui…
– Thôi, cứ dùng dằng nói nhiều quá! Có chịu không thì lấy tờ giấy bạc, còn không thì thôi!
Chị Năm chạy ra hé cửa nhìn về phía nhà bếp, rồi chạy đến bên giường, cười hì hì:
– Hình như Bà Chủ đi lên lầu rồi… Tui lấy tờ giấy 50.000 trước nhe!
Nói xong chị thò tay kéo tấm chăn qua bên, để lộ ra con cặc đang chào cờ.
Bên ngoài, con Vân trố mắt ra ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nó thấy cặc đàn ông, mà lại là một con cặc đang cương cứng. Cô Ái Vân có chỉ dẫn cho nó về đề tài này, cô còn cho nó xem một cái ảnh trên mạng Internet của máy laptop của cô, nhưng chưa bao giờ con Vân được nhìn thấy tận mắt một con cặc thật sự. Chúng ta đã biết tính con bé: Vừa tò mò vừa vô tư, không bị rào cản nào chi phối. Do đó hôm nay đứa con gái chỉ cảm thấy lạ lùng, thích thú khi được nhìn thấy tận mắt con cặc to bự của chú Hoàng, nó đứng nép người ngoài cửa sổ quan sát, mong muốn được chứng kiến một trò chơi lạ, đem lại cho nó nhiều kiến thức mới.
Bên trong chị Năm ngượng ngùng nắm lấy con cặc trong tay mình.
Chị rùng mình hạ thấp giọng:
– Cu của chú bự quá…
Rồi chị bắt đầu những động tác đầu tiên để thủ dâm cho người đàn ông.
Bên ngoài, con Vân chăm chú theo dõi, nó ghi nhận trong đầu những gì nó thấy, biết rằng đây là cơ hội hiếm có giúp nó trau dồi thêm kinh nghiệm trong lĩnh vực mà nó mới khám phá trong sự thích thú.
Chợt tiếng của Mẹ nó vang lên từ trên nhà:
– Năm ơi, mày đi gì mà lâu dữ vậy, bộ ngũ luôn dưới đó hay sao?
Chị Năm hoảng hốt, đứng dậy ù té chạy ra ngoài phòng.
Chú Hoàng đang đê mê hưởng thụ mà bị cụt hứng, chú bực mình nằm đó mà nhìn con cặc bị bỏ rơi, nằm phơi ra đó. Đã vậy mà còn bị mất toi 50.000 Đồng!
Đang rủa thầm một mình, chú chợt thấy cửa phòng mở ra và con Vân bước vào.
Chú thất kinh hồn vía, sợ đến tái mặt vì chú chưa kịp đậy lại cái chăn, con cặc còn đang ngỏng đầu hùng dũng ra đó…
Chú lắp bắp:
– Cô chủ nhỏ. Tui… tui…
Con Vân bước đến bên giường, nó tò mò nhìn gần con cặc đang chào cờ. Thấy nó không nói một câu, chú Hoàng càng hoảng sợ:
– Cô chủ nhỏ. Tha lỗi cho tui… tui không biết cô đến… tui… tui…
Ba Mẹ con Vân rất nghiêm khắc với đội người làm. Ai nấy đều giữ gìn tôn ti trật tự như trong quân đội. Con Vân tuy mới 13 tuổi nhưng đối với chú Hoàng thì nó là « cô chủ nhỏ », oai quyền của chức vị của nó là một điều không người làm nào không công nhận.
Chú Hoàng hoảng sợ là phải, nguy cơ bị sa thải thật là quá cao, mặc dù chú là người thân tín của gia đình nhưng chú biết là Ba con Vân sẽ không ngần ngại đuổi chú đi nếu thấy chú nằm đây mà phơi cặc ra trước mắt con gái ông ta.
Đã vậy, con Vân còn nói:
– Tôi đứng ngoài thấy hết. Chú trả tiền cho chị Năm phải không?
Mặt Chú Hoàng không còn giọt máu, chú biết là đại hạn của mình đã đến: Hôm qua bị đè dập mấy ngón tay, hôm nay lại bị cô chủ nhỏ bắt quả tang làm chuyện xấu xa. Chắc chắn là ngày mai thế nào cũng bị quăng ra đường như cái giẻ rách!
Con Vân đứng im không nói thêm một lời nào làm chú Hoàng càng lo sợ, không biết cô chủ nhỏ đang toan tính điều gì. Chú nằm im không dám thở mạnh, con cặc cũng co ro thu nhỏ lại một cách thảm hại như chú.
Màn đêm từ từ buông xuống… trong phòng không khí thật ngột ngạt. Con Vân miên man nghĩ đến những gì mà cô Ái Vân đã dạy nó. Có lần cô đã nói: Em nên xem tình dục là một trò chơi có lợi cho em. Em sẽ thấy, nếu em làm đúng thì những ai được em ban ân huệ cho sẽ hoàn toàn tùng phục em, em muốn gì được nấy. Em chỉ nên tránh làm hại bất cứ ai. Nếu là trò chơi vừa có lợi cho em vừa có lợi cho họ thì cứ làm, cứ hưởng thụ mà không so đo.
Chợt con Vân phá vỡ im lặng. Nó vừa lấy một quyết định kỳ lạ. Nó cười cười:
– Tại sao chú lại đưa đến 50.000 Đồng cho chị Năm bếp? Chú phải nói thiệt cho tôi, không được nói lòng vòng. Tôi không còn con nít đâu nhe!
Chú Hoàng lấm lét, không biết cô chủ nhỏ có ý gì:
– Dạ… dạ… tui đưa tiền cho nó… để nó… để nó…
Chú không dám nói tiếp. Con Vân tiếp theo:
– Để « sục cu » cho chú như chú nói hồi nãy, có phải không?
– Dạ phải…
– Nhưng chú chưa trả lời cho tôi. Tại sao chú đưa đến 50000 đồng, nhiều như vậy?
– Dạ… da… tại vì tui nghỉ, con Năm nó không phải là hạng gái tào lao, nó có chồng con rồi. Nếu tui đưa cho nó ít hơn chắc chắn là nó không thèm nắm… con cu của tui.
– Bây giờ tui hỏi thiệt chú nghe, phải trả lời thẳng thắn.
– Dạ. Tui xin hứa.
– Chú chịu đứa 50000 cho chị Năm, còn nếu là… tôi thì chú định đưa bao nhiêu?
Chú Hoàng há miệng, không nói được lời nào. Rồi chú cố ngồi dậy, quỳ trên giường mà chấp hai tay khúm núm:
– Dạ tui xin lỗi cô chủ nhỏ. Tui có lỗi thật đáng bị khiển trách, mong cô chủ nhỏ tha thứ, đừng méc lại ông chủ.
Con Vân nhăn mặt, dậm chân:
– Chú lại nói lòng vòng rồi. Trả lời cho tôi ngay!
Chú Hoàng đổ mồ hôi hột. Đả trên 30 tuổi, hào hoa phong nhã, đầy rẫy kinh nghiệm đời, nhưng chưa bao giờ chú bị dồn vào một tình huống khủng khiếp như bây giờ, mà người đang dằn vặt chú lại là một đứa con gái 13 tuổi, miệng còn hôi sữa…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro