Phần 11
2024-07-25 02:04:41
Sáng hôm sau, chính ông lại hoảng sợ khi khám phá ra cái phần tối tăm đó của ông, cái phần làm ông nứng cặc như điên khi ông vuốt ve đứa con gái đáng tuổi con cháu của mình. Ông đã từ chối không theo đám bạn bè đến cái động đó nữa. Ông muốn chôn vùi cái phần tối tăm của ông, cái phần làm ông tự hổ thẹn.
Vậy mà bây giờ, ngồi trước đứa con gái của người bạn, chỉ mới hửi mùi hương của nó, chỉ mới nhìn thoáng qua cái quần lót của nó mà ông lại rụt rịt muốn nứng cặc rồi. Ông vừa hoang mang bối rối, vừa thấy kích thích lạ lùng. Ông lúng túng không biết phải xử lý ra sao? Tốt nhất là đứng dậy ra về để khỏi bị ma ám mà làm bậy để rồi hối hận không kịp.
Con Vân nhìn gương mặt trắng bệch của ông Văn thì biết là kế hoạch của chú Hoàng đang được tiến hành đúng theo dự tính của chú.
Nó chợt thấy ông Văn như muốn đứng dậy, gương mặt ông đầy hoảng hốt như muốn trốn chạy. Nó nhớ lời chú Hoàng đã nói trước với nó là phải tạo điều kiện để bắt người đàn ông phải chủ động chui vào bẫy vì theo chú nói thì dù có bị kích thích đến đâu chăng nữa nhưng không người đàn ông nào dám sàm sỡ với con Vân ngay trong nhà của nó vì nguy cơ quá cao.
Con Vân nghỉ được một kế, nó lui ra một bước, giả bộ trặc chân mà ngã ngồi xuống sàn, vừa ôm chân vừa xuýt xoa kêu đau.
Ông Văn lật đật đưa tay đỡ nó mà lo lắng hỏi:
– Có sao không cháu?
– Đau quá Bác ơi.
Ông Văn vội vã ngồi xuống, nắm chân nó mà quan sát. Con Vân đưa chân nó cho ông Văn và trong tư thế đó ông không thể không nhìn thấy cả quần xì líp của đứa con gái đang lồ lộ hiện ra. Ông thẫn thờ nhìn vào chỗ kín của nó, miệng ông khô cằn.
Ông vừa bóp chân của đứa con gái, vừa nói như người máy:
– Cháu đau chỗ nào vậy?
– Phía bên trên đó Bác…
Ông Văn lần tay lên bắp chuối của con Vân:
– Phải chỗ này không?
– Dạ, hình như phía trên nữa… Ui da, đau quá…
Người đàn ông đổ mồ hôi, đưa tay sờ lên đầu gối đứa con gái. Ôi chao da nó sao mà mịn, mà ấm tuyệt vời. Cái váy đã được con Vân kín đáo kéo lên đến hông nên ông được nhìn thật gần cái quần sì – líp màu hồng, thật dễ thương.
Ông Văn run rẩy xoa bóp đùi của con Vân…
– Dạ Bác xoa đúng chỗ làm con thấy đỡ đau ngay. Bác bóp lên trên một chút nữa… dạ đúng chỗ đó rồi…
Chỗ đó lại thật gần mu lồn của đứa con gái! Ông Văn nhắm mắt không dám nhìn nữa, nhưng bàn tay của ông như có sự sống riêng, bàn tay đang bò lên… bò lên… rồi run rẩy đặt lên mu lồn con bé. Ông Văn tối tăm mặt mày, ông cảm nhận cái lồn ấm áp của đứa con gái con người bạn đang phập phồng dưới tay ông. Và cặc ông cũng đang nứng lên tối đa, căng phồng cái quần. Ông vừa hoảng sợ, vừa sung sướng cực kỳ. Không ngờ ngày hôm nay mình lại có được cái may mắn không ngờ: Mình đang sờ lồn của một đứa con gái 13 tuổi, một đứa con gái con của người bạn thân của mình!
Ông đang đê mê thì một tiếng la lớn làm ông giật nẩy người. Người quản gia của gia đình đang nhìn ông với nét giận dữ:
– Ông đang làm chuyện gì tồi bại với cô chủ của nhà tui?
Ông Văn xanh mặt, vội vã đứng dậy mà lấp bấp:
– Tôi… tôi…
Chú Hoàng bước đến nắm cổ áo ông mà dằn:
– Thật là khốn nạn! Tui sẽ trừng trị ông.
Ông Văn hốt hoảng đưa hai tay lên che mặt như để tránh một trận đòn.
Chú Hoàng tiếp:
– Và tui sẽ ra khai báo công an ngay bây giờ.
Ông Văn hốt hoảng đến tái mặt, ú ớ:
– Đừng… đừng…
Chú Hoàng xoay qua con Vân mà nói:
– Cô chủ cứ lên lầu đi, để tui giải quyết chuyện này.
Con Vân đi lên lầu xong, chú Hoàng quây sang ông Văn:
– Ông giải thích ra sao chuyện này?
Ông Văn sợ đến té đái, ông nhanh chóng nghỉ nếu chuyện này làm to ra thì hậu quả sẽ kinh hoàng không biết đâu mà lường. Công an mà vào cuộc thì ông làm sao còn chỗ đứng ở thành phố này nữa, và ông còn mặt mũi nào mà nhìn gia đình, mà nhìn Ba con Vân! Chỉ vì dục vọng nhất thời, chỉ vì ham muốn vuốt ve một cái lồn con nít mà ông bị đặt vào tình thế cực kỳ khó khăn này.
Ông thểu não nói:
– Tôi đã làm bậy… trong một cơn điên loạn, không tự chủ nên tôi đã làm bậy, nhưng tôi không có ý làm hại con bé…
Chú Hoàng dịu giọng:
– Cũng may là tui đến đúng lúc chứ không biết ông còn ác ý gì!
– Không tôi nói thật, tôi không có ý làm hại con bé…
– Thiệt không?
Thấy người quản gia xuống giọng, ông Văn như người sắp chết đuối mà nắm được cái phao, một tia hy vọng lóe lên làm ông hấp tấp nói tiếp:
– Thật vậy, trong một lúc không tự kiểm soát được tôi đã có một cử chỉ bậy bạ nhưng tôi chỉ muốn vuốt ve cô chủ của chú mà thôi. Không có ý gì khác đâu.
Thấy người quản gia buông lỏng cổ áo mình ra, nét giận dữ đã bớt đi nhiều, ông Văn mừng rỡ, ráng thuyết phục thêm:
– Chú phải thông cảm cho tôi, chúng mình cũng là đàn ông với nhau. Làm sao tôi không rung động khi thấy con bé xinh đẹp mà lại mặc váy cực ngắn, để lòi ra cả đồ lót…
Chú Hoàng làm thinh nên ông Văn lại hăng hái nói tiếp:
– Chú ráng bỏ qua chuyện này cho tôi, tôi không quên ơn chú. Không lẻ chỉ vì một cử chỉ không nên không phải mà chú nỡ giết hại tôi hay sao? Chú mà làm lớn chuyện này ra thì tôi không còn chỗ đứng nữa. Tôi chấp nhận sự trừng phạt nhưng nếu như vậy thì sự trừng phạt thật quá lớn lao, không tương xứng với cái lỗi của tôi.
Thấy chú Hoàng ngập ngừng do dự, ông Văn quyết đánh một đòn thật mạnh:
– Nếu chú bỏ qua thì tôi xin chịu đền bù cho chú chút tiền để nói lên sự cảm ơn của tôi.
Liếc nhìn chú Hoàng đang tư lự, ông Văn nói thẳng:
– 3 Triệu để chú mua quà bánh cho người thân?
Thật ra 3 triệu đâu có nghĩa lý gì với ông Văn, mặc dù 3 triệu là lương cả tháng của chú Hoàng.
Không thấy chú phản ứng, ông Văn lo lắng:
– Nếu chú cần 5 triệu thì tôi cũng sẽ đưa cho chú cầm…
Chú Hoàng giả bộ do dự thêm một lúc để ông Văn nóng lóng thêm, rồi chú nói:
– Thật ra thì tui cũng nghỉ là nếu chuyện này đổ bể ra thì quá thiệt thòi cho ông. Nhưng…
– Nhưng sao? Chú cứ nói cho tôi.
– Nhưng tui nghĩ đến cô chủ của tui. Người thiệt thòi trong chuyện này là cô chủ, ông cũng phải nghĩ đến điều đó chứ!
Ông Văn thở phào khi thấy tình huống đang đi về hướng tích cực cho mình, ông háo hức nói:
– Lẽ dĩ nhiên rồi. Theo chú thì tôi phải làm gì để đền bù cho cô chủ của chú?
– Tui biết cô chủ đang ham muốn một cái điện thoại di động đời mới, nếu ông tặng tiền cho cô để cô có được món quà đó thì cô chủ sẽ vui vẻ ngay.
Ông Văn mừng quá, không ngờ là mình lại thoát nạn trong gang tấc! Đứng bên bờ vực thẳm tưởng đâu là sẽ chết đến nơi, không ngờ lại được ông Trời thương mà mở cho mình một con đường sống. Ông vội vàng nói:
– Một điện thoại di động giá là bao nhiêu? 12, 15 Triệu phải không? Thôi tôi đưa cho chú 20 triệu đây: 5 triệu để cảm ơn chú và 15 triệu để chú đưa lại cho cô chủ của chú.
Ông mở cạt – táp lấy ra ngay 20 triệu mà đưa cho chú Hoàng, rồi hấp tấp đi ngay, ông sợ là người quản gia đổi ý mà làm khó dễ ông tiếp.
Chú Hoàng mừng rỡ chạy lên phòng con Vân mà báo cáo cho nó. Chú đưa hết tiền cho con Vân và chúc mừng nó thành công không ngờ. Con Vân thích thú nhảy đến ôm chú Hoàng mà dụi đầu vào ngực chú làm chú sung sướng quá, chú rón rén cúi đầu xuống hôn vào mái tóc của đứa con gái. Đây là lần đầu tiên con Vân bày tỏ một cảm tình riêng tư với chú làm chú thấy lòng dạt dào tình cảm.
Chú biết rõ là con Vân chỉ thích chơi đùa, nó hầu như không quan tâm đến chuyện tình cảm sâu đậm. Cái liên hệ của nó với chú qua chuyện tình dục chỉ có tính cách vừa đùa giỡn vừa ích kỷ hưởng thụ mà thôi, nhưng chú bất cần, chú thấy mình rất hân hạnh được là đối tượng cho cô chủ nhỏ sử dụng. Và chú không đòi hỏi gì hơn, chấp nhận những gì mà con Vân trao cho chú như những hạnh phúc tuy nhỏ nhoi nhưng rất đầy đủ cho chú.
Con Vân đưa 5 triệu cho chú Hoàng mà nói:
– Tiền này ông Văn đưa cho chú mà, tôi có phần tôi rồi.
Con Vân nhìn chú Hoàng mà cười thích thú. Nhờ chú mà nó vừa được sống một trò chơi thật tuyệt vời. Với trò chơi đó nó càng cảm nhận quyền lực vô biên của nó đối với đàn ông. Sự thích thú tột độ làm con Vân tự nhiên thấy hứng tình lạ lùng. Hồi nẩy tuy là đóng kịch với ông Văn nhưng khi ông ta sờ mu lồn của nó qua làn vải mỏng thì nó cũng bồi hồi rạo rực. Bây giờ lại được một số tiền khổng lồ nữa… nó vui quá, nhìn chú Hoàng mà mỉm cười.
Chú Hoàng nhẹ nhàng nói:
– Thôi tui còn phải đi xuống làm việc, cô chủ có cần gì nữa không?
Hai gò má con Vân đỏ hây hây, nó cười hì hì:
– Có chứ… chú chờ tôi một chút.
Rồi nó đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ, lấy ra một cái khăn đỏ mà cột vào song cửa. Nó quay lại mà nhìn chú Hoàng với ánh mắt long lanh.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro