Phần 6
2021-12-06 11:36:00
Ngày hôm sau, Nhất Long được Lục Quan Quan dạy võ công phái Toàn Chân. Công lực của hắn đã tiến bộ chút ít, bằng người khác luyện mươi ngày, nàng cứ nghĩ hắn là thiên thần, dụng công ít tăng tiến nhiều, thực ra là do hắn đã luyện công cả đêm.
Ngọc Nữ Tâm Kinh yêu cầu phải có người hộ pháp để trợ giúp khi gặp chỗ khó, nhưng Nhất Long có máy tính diễn dịch ngôn ngữ, không hiểu tự thông, nội tức chuyển vận chỉnh tề khớp nhịp như máy móc vận hành, không hề có trở ngại gì.
Vấn đề duy nhất là nhiệt khí cơ thể tỏa ra quá nhiều cần có nơi cực hàn. Hắn bèn tìm tới một hồ nước gần doanh trại, buộc thân mình nối tới hai gốc cây gần nhau, sau đó kéo dây ra tới hồ, trầm mình xuống nước, chỉ nổi phần mặt để thở.
Như vậy có nguy hiểm gì thì hai tay kéo dây là sẽ nhảy lên bờ được ngay lập tức, hơn nữa có ngũ quan siêu cường, phản xạ siêu tốc, bên hông dắt thanh Thượng Phương Đoản Kiếm, Nhất Long không tin có gì làm khó được mình.
Hồ nước mùa đông lạnh cóng, tới mức âm 20 độ, Nhất Long cho máy tính tu luyện công pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh, thân thể liền ấm lên ngay, sau đó hắn điều chỉnh tốc độ chuyển vận, đến khi cơ thể không còn bị nóng bức quá mức nữa, sau đó hắn để ý nghĩ… đi ngủ.
Chính là như vậy, máy tính lo điều khiển thân thể, nó không có khái niệm mệt mỏi, liên miên bất tuyệt chỉ cần có đủ năng lượng, còn não bộ thì được thả lỏng, lâm vào trạng thái nghỉ ngơi. Trong các thiết bị giác quan trên máy tính, Nhất Long phát hiện ra ngoài ngũ quan còn có giác quan từ 6 đến 10, trong đó chỉ có giác quan thứ sáu vừa khai mở sau khi tu tập nội công, các thiết bị còn lại đều chưa có thông tin chi tiết.
Chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào từ bên ngoài nửa mét, giác quan thứ sáu đều ghi lại vào trong nhật ký, cảnh báo đến ý thức ngay lập tức. Vì vậy Nhất Long để máy tính quản lý giác quan thứ sáu và tu luyện cả đêm, còn mình thì vô tư… đi ngủ.
Nhược điểm là năng lượng tiêu tốn rất nhiều, sáng hôm sau Nhất Long phải ăn phần cơm của cả chục người thì mới đỡ đói, cơ thể chuyển vận ở công suất tối đa, tiêu hóa cực nhanh, chỉ một khắc là hắn đã thấy thân thể nhẹ nhàng, sung mãn sức lực.
Tinh yếu võ công Toàn Chân cao thâm khôn lường, Lục Quan Quan diễn luyện vô cùng gấp rút, nhưng hết cả ngày vẫn chưa xong. Nàng nói:
– “Chàng luyện ngoại công một ngày bằng người khác luyện nhiều năm. Nội công một buổi bằng kẻ khác luyện nửa tháng, ấy đã là thần nhân, trên đời không ai sánh bằng. Giác quan thứ sáu của chàng cũng tinh mẫn hơn cảm nhận nguy hiểm của các cao thủ thông thường. Đúng là kỳ tài võ học!”
Ban đầu nàng không tin khi Nhất Long nói hắn có giác quan thứ sáu trong nửa mét gì đó, nhưng khi thử bất ngờ tấn công, ám toán từ mọi góc độ, hắn đều có thể sớm nhận biết, dù có thu liễm sát khí thì vẫn bị phát hiện, quả là thần kỹ.
Thử đổi góc độ nghĩ đó là mình, nàng thấy cũng hợp lý, các cao thủ tuyệt đỉnh đều có giác quan tăng cường tới mức độ khó tin, từ nhiều dặm có thể cảm ứng địch nhân, độ nhạy cảm trong chiến đấu tăng cao lên hàng chục lần, khi nguy cấp có thể thấy động tác đối thủ như chậm lại, đắc tâm ứng thủ, lô hỏa thuần thanh, chưa nghĩ đã phát chiêu, gọi đó là giác quan thứ sáu để phân biệt với ngũ quan cũng không sai.
Thấy mặt trời sắp xuống núi, nàng định gọi chàng lên núi dạo chơi, ngắm cảnh núi rừng thì có người gọi, Hà Bổng có việc cần diện kiến.
Hai người vào doanh trướng, thấy Cao Thái Xuân ngồi ở ghế, ngực băng bó vải, mặt xanh trắng bệch, xem ra hắn bị trọng thương khá nặng, lúc nào cũng có thể ngất đi. Hà Chương đứng cạnh hộ pháp, đặt một tay ở lưng truyền chân khí, giúp hắn giữ tỉnh táo. Hà Bổng nói:
– “Lục cô nương, Nguyễn công tử. Cao Quân Hầu đã báo tin cho Đoàn Hoàng Gia, người sẽ nội ứng ngoại hợp, tạo cơ hội cho chúng ta giải cứu tù binh. Quân binh Đại Lý bị cầm tù ở Đông Bộ Đầu, quân giặc canh giữ nghiêm ngặt vô cùng, khi đánh trận toàn phải đi đầu tiên phong, e là lành ít dữ nhiều.”
Nhìn vào đôi mắt Lục Quan Quan chỉ thấy lo lắng, ông nói:
– “Đại quân Mông Cổ đóng ở bến nước, trong kinh ít canh phòng. Cao Quân Hầu vào mật thất gặp phải Kim Luân Pháp Vương, khởi động cơ quan đánh sập địa đạo, may mà chạy thoát về đây được. Người không gặp được biểu tỷ của cô nương ở đâu cả. Quân Đại Việt tập kết ở Hoàng Giang, xem chừng đại chiến sắp xảy ra.”
Lục Quan Quan chắp tay, nói:
– “Cảm tạ Cao Quân Hầu đã tận lực. Tù binh ở hậu phương, tính mạng tạm thời không đáng ngại. Long ca ca đã nói cho ta biết, quân Thát không mang nhiều lương thảo, chủ yếu lấy chiến dưỡng chiến. Nay kinh thành trống rỗng, phạm vi vài chục dặm xung quanh cũng không có gì, chẳng mấy chốc chúng sẽ cạn lương rút về. Lúc đó Quy Hóa sẽ là nơi chôn thây bọn chúng!”
Hà Bổng nói:
– “Nguyễn công tử quả biết nhiều hiểu rộng. Thám báo truyền tin cũng đúng như công tử nói, giặc Thát đang cạn dần lương thực, trận này chúng ắt bại vong!”
Sau đó cho Hà Chương dìu Cao Thái Xuân về nghỉ ngơi. Lục Quan Quan thử dò kinh mạch của hắn, thấy nội tức ổn định, không có gì đáng ngại, chủ yếu là ngoại thương, nghỉ ngơi nửa tháng là khỏi. Ngọc Nữ Tâm Kinh không có công pháp chữa trị thương thế nên nàng cũng không giúp được gì. Nhất Long và nàng đành ra bãi đất trống, tiếp tục luyện võ công.
Nhất Long biết Lục Quan Quan trong lòng tràn ngập lo lắng, nên không rủ nàng chơi núi hái hoa như hai hôm trước. Nàng tập trung diễn luyện võ công phái Toàn Chân, chàng chuyên tâm mô phỏng đối kiếm, lòng có suy tư nên không thấy mệt mỏi. Cứ thế đến tờ mờ sáng, gà gáy canh 5 nổi lên thì hai người mới ngẩn ra, Lục Quan Quan nói:
– “Chàng đã học xong võ công phái Toàn Chân rồi. Tuy thủ pháp của ta đơn sơ, chưa thành thục, nhưng bây giờ chúng ta đã có thể học ngoại công Ngọc Nữ Tâm Kinh.”
Nhất Long đi hai đường kiếm, nói:
– “Thức suốt cả đêm, chắc nàng mệt rồi. Nàng về nghỉ ngơi đi.”
Lục Quan Quan nói:
– “Ta không mệt.”
Đoạn bắt đầu thi triển ‘Ngọc Nữ Kiếm Pháp’ trong Ngọc Nữ Tâm Kinh, chợt nghe tiếng ‘ục ục ục’ phát ra từ bụng nàng. Nhất Long thu kiếm vào vỏ, bước tới nắm tay nàng, nói:
– “Xem tiếng bụng ta kêu kìa. Cùng về ăn sáng với ta nào, đói lắm rồi!”
Lục Quan Quan đỏ mặt, thu kiếm vào, bước theo chàng, muốn vung tay đi lại không nỡ, cứ để yên cho chàng nắm tay.
Người xưa rất trọng lễ tiết, nam nữ thụ thụ bất thân, kể cả vợ chồng đã thành thân rồi, ban ngày ban mặt chỉ đứng gần nhau chứ tuyệt nhiên không có đụng chạm cơ thể. Riêng Nhất Long thì khác, hắn không ngại nắm tay nàng trước tất cả mọi người, khi không có ai thì còn bạo dạn hơn nhiều, thơm lên môi, vuốt ve âu yếm, hay ôm vào lòng kể chuyện về phụ thân Thần Điêu Đại Hiệp của nàng.
Lục Quan Quan từ nhỏ đã thích được mẫu thân ôm vào lòng kể chuyện xưa, nhưng càng lớn lên khuôn mặt càng giống Dương Quá, mẫu thân nàng vừa buồn vừa tiếc thương mỗi khi ngắm nàng, càng lúc càng bớt thân cận. Lục Quan Quan thấy mẫu thân dần lạnh nhạt với mình, lại hay đa sầu đa cảm khóc thầm trong đêm, nàng mới bỏ nhà ra đi tìm phụ thân, không may gặp nạn.
May gặp được Nhất Long cứu, thái độ, cử chỉ của hắn đều không giống bất kỳ thường nhân nào, lối kể chuyện chi tiết đầy sắc màu khiến nàng như mê như say mỗi khi nghe về phụ thân, chàng lại quan tâm hết mực từng chi tiết nhỏ, đối xử chân tình, mấy ngày qua nàng tưởng như đang nằm mơ, muốn quấn quýt không rời kể cả lúc đi ngủ, chỉ sợ chàng bay về trời mất.
Ăn sáng xong, hai người lại chuyên tâm luyện kiếm. Lục Quan Quan múa kiếm không ngừng nghỉ, như rơi vào trạng thái vong ngã, tới khi nàng thi triển xong toàn bộ ‘Ngọc Nữ Kiếm Pháp’ thì trời đã tối mịt. Nhìn qua thấy Nhất Long ngồi dựa vào một tảng đá, đang ăn cơm, nàng nói:
– “Chàng đã nhớ hết chưa?”
Nhất Long gật đầu, kéo tay nàng ngồi xuống. Lục Quan Quan cũng kiệt sức, mềm nhũn vô lực, tựa vào vai hắn, mồ hôi như mưa, nhưng lòng rất ấm áp, nói:
– “Chàng không chê ta bẩn thỉu hôi hám hay sao?”
Nhất Long cười, nói:
– “Với ta, vẻ đẹp tự nhiên là tuyệt vời nhất. Mùi hương tự nhiên của nàng quyến rũ nhất. Để ta lau mồ hôi cho nàng. Há miệng nào, ăn cơm, A!”
Một tay cầm khăn lau mồ hôi, một tay đút cơm cho nàng, Nhất Long tận tình chăm sóc, thi thoảng còn đưa mũi ngửi hít mùi hương cơ thể làm nàng xấu hổ quá chừng, mắng nho nhỏ một tiếng:
– “Đúng là thiên thần, kỳ quá…”
Ăn một hồi, sức lực trở lại, Lục Quan Quan ngồi xích ra, tự ngửi cổ tay áo, nói:
– “Hôm kia, chàng kể phụ thân ta dùng Toàn Chân Kiếm Pháp, Tiểu Long Nữ dùng Ngọc Nữ Kiếm Pháp, song kiếm hợp bích, đả bại Kim Luân Pháp Vương, thần diệu như vậy sao?”
Nhất Long vòng tay ôm eo, kéo nàng vào lòng, ngửi mùi hương ở cổ nàng đầy nữ tính thành thục, nói:
– “Đúng vậy, khi một đôi tình lữ sử xuất Toàn Chân Kiếm Pháp và Ngọc Nữ Kiếm Pháp thì hợp thành một bộ kiếm, gọi là ‘Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp’. Về sau Lão Ngoan Đồng trúng độc nhện ‘Thái Tuyết Thù’ của Kim Luân Pháp Vương, được Tiểu Long Nữ cứu. Lão bèn dạy cho nàng ‘Song Thủ Hỗ Bác’, từ đó nàng một mình sử ‘Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp’, đánh bại Toàn Chân Ngũ Tử và Kim Luân Pháp Vương.”
Đôi mắt Lục Quan Quan chợt mở to tròn, nàng thán phục:
– “Thật lợi hại! Công phu ‘Song Thủ Hỗ Bác’ tuyệt diệu như vậy sao, tinh thâm đến như nào?”
Nhất Long hôn lên má nàng một cái, nói:
– “Không khó. Chỉ cần lòng lặng như nước, trăng soi đáy giếng, tự khắc làm được. Tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông. Nàng thử xem.”
Nói đoạn cầm hai cành cây, vẽ lên mặt đất một hình tròn và hình vuông. Bản thân Nhất Long không có khả năng thực hiện việc này, nhưng chỉ cần suy nghĩ để máy tính tiếp quản cơ thể, thì mỗi bên vẽ một bức chân dung cũng không có độ khó gì.
Tâm tưởng sự thành, hai tay Nhất Long di chuyển không ngừng, vẽ thành khuôn mặt hắn và Lục Quan Quan tựa vào nhau trên mặt đất, chân thực như ảnh chụp được in ra, làm nàng tò mò ngắm nhìn.
Lục Quan Quan thử vẽ dưới đất, thấy hình tròn hơi vuông, hình vuông lại hơi tròn. Nàng lẩm bẩm:
– “Trăng trong đáy giếng, tỉnh trung nguyệt. A! Vẽ được rồi! Long ca ca, đây là tâm pháp thượng thừa, chàng học từ đâu vậy?”
Nhất Long nói:
– “Quên nói cho nàng biết, trên tivi có một bộ thiên thư có tên là Song Long Đại Đường, ta học ‘Tỉnh Trung Nguyệt’ từ trong đó.”
Lục Quan Quan vẽ thêm vài hình, mừng thầm trong lòng, đứng dậy cầm hai thanh kiếm, thử luyện Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp, ban đầu chưa trôi chảy nhưng càng lúc càng thông thuận.
Thấy đã được một thành hỏa hầu, nàng quay sang định khoe với Nhất Long thì đã thấy chàng cũng cầm hai thanh kiếm, hai tay vận khởi như bay như múa, từng chiêu kiếm hiện ra tao nhã thoát tục, như hòa làm một thể với thiên địa.
Lãng tích thiên nhai…
Hoa tiền nguyệt hạ…
Thanh ẩm tiểu chước…
Phủ cầm án tiêu…
Tảo tuyết phanh trà…
Tùng hạ đối địch…
Trì biên điều điêu…
Tiểu viên nghệ cúc…
Xuyến song dạ thoại…
Liễu âm liên cú…
Trúc liêu lâm trì…
Hạo uyển ngọc trọc…
Phân hoa phất liễu…
Cử án tề mi…
Liêm hạ sơ trang…
Mã tựu lạc hoa…
Lục Quan Quan say sưa nhìn chàng xuất kiếm, ngơ ngẩn ngắm hết chiêu này đến chiêu khác, cảm thụ xúc cảm, tinh diệu của bộ kiếm pháp này, tất cả đều là cảnh nam nữ bên nhau, dịu dàng đầm ấm, tâm linh tương thông. Mỗi kiếm đều dốc tận sở quy, bất chấp bản thân, chỉ cốt cứu kiếm còn lại trong an nguy, như đôi tình lữ luyến ái nhau trong nghịch cảnh, cùng đối đầu với gian truân trước mắt, vừa cay đắng lẫn ngọt ngào, có vui và có lo, tràn ngập nhu tình đôi lứa.
Nhìn chiêu cuối cùng diễn luyện xong, Lục Quan Quan lau nước mắt, nói:
– “Chỉ trong ba ngày, chàng đã học xong Ngọc Nữ Tâm Kinh. Công lực của chàng đã sánh với người thường luyện một tháng. Bây giờ chỉ còn nội công Ngọc Nữ Tâm Kinh mà thôi. Chàng quả là thiên thần!”
Nhất Long nói:
– “Nàng quá khen. Nếu không có máy vi tính trong đầu, ta chắc chắn không thể làm được. Người ta đầy mồ hôi, nàng tìm giúp ta một hồ nước hẻo lánh để tẩy rửa nào.”
Lục Quan Quan hiểu ý, dẫn chàng đi thật xa về phía Tây, đến tận giữa rừng sâu thăm thẳm, không còn thấy ánh lửa doanh trại. Hai người tìm đến một hồ nước hẻo lánh giữa rừng sâu, đêm khuya lạnh buốt giá không có người vãng lai.
Nhất Long lấy ra một cuộn chỉ, kéo mấy vòng quanh một hàng gốc cây, buộc mấy cái chuông vào. Như vậy bất kỳ ai tới gần đều sẽ đụng sợi chỉ làm rung chuông, báo hiệu cho hai người biết.
Hắn cởi bỏ quần áo, lại buộc dây thừng vào người, buộc thanh đoản kiếm vào dây thừng, rồi mới yên tâm xuống nước, nói:
– “Quan nhi, xuống đây với ta!”
Khuôn mặt tú lệ của Lục Quan Quan đỏ bừng tới tận mang tai, đây là lần đầu nàng phải thoát y trước mặt nam giới, Nhất Long hiểu ý quay mặt đi, nàng liền vội vã cởi bỏ, rồi bước vào trong nước với chàng.
Nhất Long đưa tay, chợt thấy nàng thẹn thùng tránh ra, bơi xa ra một khoảng, thích chí hất nước vào người chàng như trẻ con, rồi mới lại gần để chàng ôm. Nàng nói:
– “Tắm muộn thế này, chàng không sợ giao long sao?”
Nhất Long chỉ tay vào sợi dây thừng, nói:
– “Với công phu của ta và nàng, không có động tĩnh nào qua được ngũ quan của chúng ta. Hơn nữa ta có giác quan thứ sáu, phạm vi bây giờ là một mét, đủ để ứng đối mọi nguy hiểm. Nàng có lạnh không?”
Lục Quan Quan gật đầu. Nhất Long ôm nàng vào lòng, nói:
– “Nàng hãy thử luyện nội công Ngọc Nữ Tâm Kinh xem nào.”
Nàng thử làm theo, chuyển vận nội tức, thấy người ấm lên, hơi nóng lập tức phát tán theo nước lạnh bên ngoài, tâm hỏa tự thanh, hành công vô cùng dễ dàng, dũng mãnh tinh tiến. Nàng mở mắt ra, nói:
– “Thật hiệu nghiệm. Nhanh chóng hơn hẳn khi ngồi dưới thác nước, vì sao vậy?”
Nhất Long nói:
– “Sau khi ngất đi hôm kia, ta đã nhận ra nhiều điều. Đầu tiên, võ công phái Cổ Mộ nghịch chuyển khí huyết, làm ít công to, nhưng nhiệt khí tỏa ra quá nhiều, vậy nên trong Cổ Mộ mới có chiếc giường hàn ngọc để người luyện tâm hỏa tự thanh. Mẫu thân nàng không có vĩnh cửu hàn ngọc nên mới dùng dòng nước để khu trục nhiệt khí.”
Hắn tăng cường tốc độ chuyển vận nội tức qua kinh mạch, thân thể chợt nóng hừng hực, Lục Quan Quan chợt thấy nước quanh người ấm dần lên, liền lui ra xa. Nhất Long nói:
– “Ở thế giới của ta, y học đã phát triển tới mức độ đứt lìa chân tay có thể nối lại, sống lâu trăm tuổi không còn hiếm hoi. Nguyên tắc cơ bản là nhiệt lượng trong cơ thể phải luôn cân bằng, không quá nóng quá lạnh, nếu không các cơ quan sẽ sụp đổ, nhất là não bộ. Nhiệt độ ta đang tỏa ra gọi là bốn mươi hai độ, nàng hãy thử nắm tay ta và cảm nhận. Nếu cao hơn nhiệt độ này, não bộ sẽ có tổn thương, gây ra hiện tượng ‘tẩu hỏa nhập ma’.”
Lục Quan Quan thử nắm cánh tay Nhất Long, cảm nhận sức nóng, nói:
– “Các cao thủ khi chuyển vận mười thành công lực thường bốc lên một lớp hơi nước từ đỉnh đầu, tụ thành bạch khí, dường như đó là cách để khu trục nhiệt khí khỏi cơ thể. Long ca ca, có phải chàng luôn ăn mặc đơn bạc, là để luyện công không?”
Nhất Long nói:
– “Đúng vậy. Ta có máy vi tính trong đầu, lo vận hành giác quan thứ sáu và luyện công, mỗi thời mỗi khắc đều liên tục chuyển vận, nó là máy móc nên không có khái niệm nghỉ ngơi, chỉ cần cung cấp năng lượng. Mọi lúc mọi nơi ta đều vận công, tránh việc khí huyết vận hành theo cách bình thường làm tổn hao công lực, vì vậy chỉ ba ngày mà tăng tiến bằng người khác một năm.”
Đoạn nói tiếp:
– “Vì tu luyện đi ngược võ công thông thường, nên Ngọc Nữ Tâm Kinh lên tầng cao hơn có lối hành công vô cùng khó khăn, dễ đi sai kinh mạch và tỏa ra nhiệt lượng quá thịnh. Tổ sư phái Cổ Mộ là Lâm Triều Anh mới nghĩ ra cách cởi bỏ quần áo, hai người dùng nội lực đạo dẫn phòng hộ cho nhau để lỡ nhập lối rẽ thì được trợ giúp, tránh tẩu hỏa nhập ma.”
Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung:
– “Ngoài ra, nhiệt khí quá nóng không phải là nguyên nhân duy nhất gây tẩu hỏa nhập ma. Nhiệt độ bên trong thân thể phải luôn ổn định ở mức tam thập bát độ. Lạnh hơn hoặc nóng hơn đều sẽ dẫn đến nội tạng bị tổn thương. Ngọc Nữ Tâm Kinh có chín đoạn hành công, nàng luyện đến đoạn nào?”
Lục Quan Quan nói:
– “Đoạn thứ hai. Chàng kể Thần Điêu Đại Hiệp và Tiểu Long Nữ luyện tới đoạn thứ sáu và thứ bảy, đã vô địch thiên hạ, có thật không?”
Nhất Long ngẫm nghĩ, nói:
– “Không phải. Tại gian thạch thất chứa quan tài có một mật đạo, đi xuống đó sẽ đến một gian mật thất khác, trên trần có khắc ‘Cửu Âm Chân Kinh’ và cách hóa giải Ngọc Nữ Tâm Kinh. Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã đạt tới cảnh giới võ học tối cao nhờ ‘Cửu Âm Chân Kinh’, dù chúng ta có đạt tới tầng cuối cùng của Ngọc Nữ Tâm Kinh, cũng không bằng được người.”
Đoạn nói:
– “Nàng bắt đầu luyện ‘Dương thoái’ đi, ta luyện ‘Âm tiến’ và hộ pháp cho nàng.”
Đôi mày thanh tú chợt nhíu lên ngạc nhiên, Lục Quan Quan hỏi:
– “Luyện công ‘Âm tiến’ phải liền một mạch, không được ngắt quãng, nếu không sẽ trọng thương, làm sao chàng hộ pháp cho ta được?”
Nhất Long nói:
– “Ta có máy vi tính quản lý ủy thác thân thể, nội tức chuyển vận như nhật nguyệt trong thiên khung, không hề có sơ thất. Ý thức ta vẫn có thể duy trì cảnh giới bên ngoài, kể cả hành công bị ngưng lại vẫn có thể cô lập nội tức, không gây nội thương.”
Lục Quan Quan gật đầu, chập hai tay vào bàn tay chàng, bắt đầu luyện công, đôi lúc gặp khó khăn, đều được Nhất Long vận công trợ giúp đả thông kinh mạch. Nước hồ lạnh vô cùng, nhiệt khí thoát ra từ hai người bị xua tan đi ngay lập tức, hành công tha hồ dũng mãnh tinh tiến.
Rạng sáng, Lục Quan Quan mở mắt ra, đẩy khí đan điền, thổ nạp ba lần, cảm nhận công lực bản thân đã tinh tiến rất nhiều, đạt tới đoạn thứ ba. Nàng thử thăm dò nội tức trong người Nhất Long, thấy càng kinh diễm, chỉ trong một đêm mà chàng đã đạt tới đoạn thứ ba. Nàng nói:
– “Người so với người đúng là làm ta tức chết mà. Chàng dùng thần khí luyện công, nhanh gấp nhiều lần ta! Đáng ghét!”
Nhất Long mở mắt, nói:
– “Ta đọc thiên thư nói Dương Quá luyện công hai tháng thì đạt đoạn thứ sáu, tức là mươi ngày được một đoạn, đó là khi hành công dưới trời mát mẻ. Nay ta dùng nước hồ tiết Đông Chí để xua nhiệt khí, hiệu quả hơn gấp mười. Ta còn có cách tản nhiệt tốt hơn, nàng xem!”
Chỉ thấy đầu hắn trống không, hóa ra trong đêm thấy nhiệt khí thoát ra không đủ nhanh, Nhất Long rút đoản kiếm ra tự cạo trọc, có điều lần mò thế nào cũng không sạch hết tóc, vẫn còn vài li lởm chởm, chỗ trắng chỗ đen trông rất buồn cười.
Lục Quan Quan bụm miệng, lát sau không nhịn được, cười phá lên một hồi, đến đau cả bụng, sốc cả hông. Nàng cắn răng, đưa tay tìm thanh đoản kiếm bên hông chàng để cạo giúp chỗ tóc còn lại, chẳng hiểu sao lại mò trúng… Tiểu Nhất Long bên dưới.
Nàng chợt giật mình, sợ Nhất Long bị gián đoạn hành công, nhưng thấy nội tức chàng vẫn chuyển vận vô cùng nhanh chóng, nháy mắt một cái tinh nghịch, nhìn ánh mắt của chàng như dò hỏi ý đồ.
Bình minh vừa lên, xuân tình đang lúc cực thịnh, nàng thấy cõi lòng rạo rực cảm giác mới lạ, càng xấu hổ càng thấy thân thiết hơn, nhìn vào mắt chàng, cũng thấy toàn là dục hỏa, ham muốn trong nàng chợt dâng lên không ngừng.
Biết chàng đang dụng công không thể ngừng nghỉ, khó bề động đậy, nàng dùng tay cảm nhận độ cứng của ‘thanh đoản kiếm’, tò mò vọc vạy, nghịch ngợm hồi lâu, nghiên cứu kỹ càng, thầm ghi nhớ hình dáng của nó.
Nhất Long vận nội tức từ đan điền lên, dừng hành công ‘Âm tiến’, đưa tay ôm lấy nàng, hôn lên môi thơm, hắn trừng mắt:
– “Nàng còn nghịch nữa, ta sẽ biến thành cầm thú đấy.”
Lục Quan Quan lè lưỡi một cái, hôn thật sâu, ôm thật chặt, lắng nghe tiếng hai con tim chung một nhịp đập, bất ngờ đẩy hắn ra, nhảy lên bờ lau khô người, mặc lại quần áo, nói:
– “Hihi, trừ khi chàng bắt được ta!”
Nói vậy nhưng chậm rãi chờ đợi, Nhất Long vừa lên bờ thì nàng vung tay, quấn chiếc khăn thổ cẩm vào người hắn, sau đó bỏ chạy ra phía xa, miệng cười khiêu khích, như thỏ trắng chờ sói xám.
Nhất Long mỉm cười, mặt quần áo xong, thu lại đồ đạc, sau đó chạy về phía nàng.
Lục Quan Quan chỉ chờ có thế, thi triển khinh công chạy đi. Nhất Long công lực không kém nàng, mô phỏng theo bộ pháp nhìn thấy mà đuổi theo.
Lục Quan Quan định vờn chơi với chàng, chạy một hồi chợt nhớ ra chàng chưa được học khinh công, bèn thử thi triển tất cả bộ pháp trong ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’, yểu điệu như thiếu nữ tán hoa, khoan thai ưu nhã như tiên nữ giáng trần, thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây.
Khi Nhất Long luyện xong một lần bộ pháp võ học của Ngọc Nữ Tâm Kinh, hai người đã ở rất gần quân doanh, hắn bèn nhảy lên trước, nắm lấy tay Lục Quan Quan, nhẹ nhàng dắt nàng về trại. Hai người lại dung dăng dung dẻ đi về như mọi hôm, có điều đầu Nhất Long chỗ trụi chỗ không, ai cũng lấy làm kỳ khôi về đôi tình lữ này.
Thức liền hai đêm liền, tuy công lực vừa tăng tiến một mảng lớn, nhưng tinh thần đã mỏi mệt, Lục Quan Quan thấy người lâng lâng như bay lên, tim đập thình thịch, biết là do thiếu ngủ, liền cáo từ Nhất Long đi về, lòng còn đầy lưu luyến không rời.
Thiếp đi một giấc, mở mắt ra như chỉ một giây sau, nhưng vén lều vải lên đã thấy mặt trời ngả về tây. Lục Quan Quan lắc đầu nhẹ nhàng cho tỉnh táo, bước ra, chợt thấy Nhất Long đang đả tọa cạnh lều, chỉ mặc mỗi một cái quần, nhiệt khí tỏa ra bức nhân, hơi thở đều đều, mắt nhắm nghiền như đang say giấc. Hóa ra chàng cũng quyến luyến nàng đến không muốn rời, kể cả lúc ngủ cũng muốn ở gần nhau. Lục Quan Quan cười ấm áp, bước lại gần, Nhất Long mở mắt ra, nói:
– “Không sai biệt lắm, trong hôm nay ta có thể hoàn tất đoạn thứ tư. Nàng thế nào rồi?”
Lục Quan Quan nói:
– “Luyện công liên miên bất tuyệt, không ngừng không nghỉ kể cả lúc ăn lúc ngủ, đến mức độ tự xuống tóc, đúng là chỉ có chàng thôi ‘luyện công cuồng nhân’ ạ. Ta thấy thần thanh khí sảng, thoải mái vô cùng. Chúng ta dùng cơm thôi.”
Đoạn tẩy rửa mặt mũi chân tay, cạo đầu cho Nhất Long, ăn bữa tối, rồi cùng chàng bái phỏng Hà Bổng, hỏi về tiến độ xếp đặt ‘Loạn Thạch Trận’. Hà Bổng lấy làm lạ lùng với cái đầu trọc lóc của Nhất Long, nghĩ thầm hắn đúng là quái nhân, song vẫn sảng khoái tiếp đãi. Quân tình vẫn chưa có tin tức gì cả, có điều ‘Loạn Thạch Trận’ đã bố trí đâu vào đấy, ba người đi thăm một vòng, Nhất Long chợt hỏi:
– “Quan nhi, đây là trận ‘Nhị Thập Bát Tú’ của Hoàng Dược Sư phải không?”
Lục Quan Quan đáp:
– “Phải. Trình bá mẫu được Đông Tà Hoàng Dược Sư thu nạp làm đệ tử, sở học tuy ít nhưng cũng biết một hai về trận pháp này. Có ba mươi sáu cách biến hóa, ta đã truyền lại hết cho Hà trại chủ rồi. Nguyên trận pháp này là biến đổi từ Bát Trận Đồ của Gia Cát Lượng. Hà trại chủ, thử cho người chuyển dịch các tảng đá theo tứ phương, ngũ hành, bát quái xem sao.”
Hà Bổng phân phó người cầm cờ hiệu, ra các phương hướng và các cửa. Chỉ thấy nàng đọc:
– “Chu Tước qua Thanh Long, cửa Tốn đổi thành Ly, Ất Mộc thành Quý Thủy.”
Ba người đứng trên đồi nhìn xuống trận pháp thấy cờ hiệu, tù và nổi lên, các hòn đá di chuyển tán loạn, lối ra biến thành ngõ cụt, tất cả đường đi đều bịt kín, hình dáng thay đổi hoàn toàn, trong lòng thầm thán phục.
Nhất Long nói:
– “Vận đá quá tốn sức, không duy trì được lâu. Hà trại chủ thử chất bao đất, bao cát lên xe, đẩy ra làm chướng ngại. Đồng thời cho người tạo ‘thuẫn quy’ để chặn đứng quân giặc, như vậy sẽ khiến chúng không thể sử dụng cung tiễn.”
Hà Bổng cau mày, nói:
– “Nguyễn công tử, ‘thuẫn quy’ là gì?”
Nhất Long vỗ đầu một cái, nói:
– “Thất lễ, thất lễ! Để ta họa cho Hà trại chủ xem.”
Nói đoạn cầm một cành cây, vẽ lên trên mặt đất, chỉ một loáng là ra thành hình một loại đội hình phòng thủ vô cùng nổi tiếng trong lịch sử.
Hai tay Nhất Long lại vung lên, một hình ảnh nữa hiện ra trên mặt đất, Hà Bổng ngây người, kiểu đội hình lạ kỳ như vậy thì chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhất Long nói:
– “Hai đội hình này một công một thủ, Hà trại chủ thấy thế nào?”
Hà Bổng nói:
– “Cao kiến, cao kiến, bổn trại chủ vô cùng thán phục! Không biết Nguyễn công tử đã nhớ ra được cao danh quý tính lệnh tôn chưa?”
Nhất Long chắp tay:
– “Đa tạ Hà trại chủ đã quan tâm. Ta nằm mộng thấy quân Đại Việt sắp phá tan giặc Thát, mong trại chủ gấp rút chuẩn bị, đánh cho chúng có đến mà không có về! Về việc ta là ai, tiếc là ta vẫn chưa nhớ ra được. Xin thứ lỗi!”
Nhất Long và Lục Quan Quan cáo từ, hai người đi sâu vào rừng đến hồ nước hôm qua, lại cởi bỏ hết quần áo, trầm mình xuống nước. Nhất Long nói với nàng, quân Thát tử xâm lược Đại Việt nhiều lần nhưng đều không thành công, cạn lương phải rút về. Hai người thấy thời gian gấp rút nên chỉ chuyên tâm hành công.
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền, trang dung nghiêm túc của Lục Quan Quan, Nhất Long thầm khó hiểu, đôi khi nàng rất thân mật trìu mến, có lúc lại tinh nghịch như trẻ con, khi luyện công thì lại nghiêm túc chăm chú vô cùng. Có lẽ tập trung cao độ là một ưu điểm của người học võ. Người xưa không có nhiều thứ giải trí, chỉ có chuyện trò, vì vậy muốn Lục Quan Quan động chân tình thì rất đơn giản, chỉ cần kể chuyện xưa cho nàng nghe là được.
Nghĩ về thời đại, hắn lắc đầu cười, không lẽ trò chơi xếp đặt mình thành con rể của Thần Điêu Đại Hiệp hay sao, vậy thì khi gặp mặt không biết nhạc phụ sẽ phản ứng như thế nào, chắc là thú vị lắm.
Điều thú vị còn chưa hết, biết bao nhiêu nhân vật đang chờ hắn gặp gỡ, bao nhiêu cơ duyên đợi khám phá. Hắn từng coi cọp cuốn Thần Điêu Hiệp Lữ trong tiệm sách có ông chú già khó tính, nhưng không nhớ rõ nhiều chi tiết. Các bộ truyện kiếm hiệp khác chỉ được xem trên phim truyền hình, có quá nhiều thứ không rõ, không nhớ nổi.
Chỉ biết là tất cả các nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, dù gì cũng phải bái phỏng một lần, tiện thể phá hoại hết cốt truyện của họ!
Nụ cười ngây ngô hiện lên mặt, Nhất Long tự hỏi, không biết trong thời cổ đại kể trước kết cục câu chuyện cho người trong cuộc nghe thì họ sẽ làm gì, vận mệnh liệu có thay đổi được không, hay thiên cơ là bất di bất dịch, không thể tránh được?
Việc luyện công và giác quan thứ sáu đã có máy móc lo, chỉ có đầu óc là quá rảnh rỗi, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ toàn những điều linh tinh không trọng yếu, Nhất Long tặc lưỡi, lại mở mấy cái phim người lớn trong máy tính ra nghiền ngẫm một vòng nữa vậy, coi như là thêm kinh nghiệm khi thân mật với Lục Quan Quan.
Vì vậy mà mỗi lần ôm Lục Quan Quan hắn đều nắm rõ mọi điểm yếu của nàng, chính là nhờ xem đi xem lại mấy bộ phim cấp ba mà ra.
Thời gian trôi rất nhanh, một đêm trôi qua, Lục Quan Quan đạt tới đoạn thứ tư trong Ngọc Nữ Chân Kinh, còn Nhất Long đạt tới đoạn thứ năm. Tu luyện nội công càng lên cao càng khó, càng thâm sâu càng phải tích lũy, thích nghi, vận dụng hiệu quả hơn. Tốc độ tu tập của Lục Quan Quan đã là trên đời hiếm có nhờ có hồ nước lạnh giá tán nhiệt, còn Nhất Long thì đã là biến thái, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Nhất Long thổ nạp ba lần, cười với Lục Quan Quan, định kéo nàng vào lòng âu yếm thì tiếng tù và kêu lên từng hồi, vang vọng rất xa, giữa núi rừng nghe rõ mồn một. Hắn vội vàng lên bờ lau khô thân thể, mặc quần áo rồi đưa khăn cho Lục Quan Quan, không quên nói với nàng:
– “Có lẽ bọn Thát tử đã thua trận, đang tháo chạy về đây.”
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, thi triển khinh công chạy về chủ trại. Tất cả mọi người đều có mặt, Hà Bổng, Hà Đặc, Hà Chương, Cao Thái Xuân cùng các huynh đệ Đại Lý cũng tề tựu. Ai nấy đều trợn tròn mắt khi thấy chàng thư sinh ‘Nguyễn công tử’ trói gà không chặt giờ đây chân khí sung mãn, long hành hổ bộ, dáng vẻ khí phách, có điều trên người chỉ có chiếc quần vải đơn sơ, đầu tóc thì… không có cọng nào.
Ai cũng thầm nghĩ Nhất Long đúng là dị nhân, nói buông bỏ là buông, không cần xuất gia cũng không cần tóc, giữa mùa đông chỉ mặc một cái quần, không hiểu hắn tu tập công pháp gì mà vừa vào quân doanh đã thấy cả trướng bồng đầy nhiệt khí. Cũng may bên hông Nhất Long có thanh bảo kiếm chạm trổ hoàng kim thiên long chứng tỏ hắn là tử đệ hoàng gia, bằng không bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng hắn đã xuất gia tu hành.
Hà Bổng ho nhẹ một cái, nói:
– “Bái kiến Nguyễn công tử, Lục cô nương. Một thời gian không gặp, Nguyễn công tử thay đổi như thoát thai hoán cốt, thật là làm người kinh hỉ. Quân tình khẩn cấp, cảm tạ tất cả huynh đệ có mặt, bổn trại chủ xin báo tin cho mọi người được hay. Canh ba ngày hai mươi tư, Thái Tông cùng công tử Hoảng thân chinh đi đầu, đại phá Thát tử trên Hoàng Giang. Quân ta chém giết bảy vào bảy ra, sát địch một vạn, bắt giữ hơn sáu ngàn chiến mã ở Đông Bộ Đầu! Giặc Thát tử đang tan tác bỏ chạy về Vân Nam, nội trong hôm nay nay sẽ tới đây, đó là lúc chúng phải nộp mạng!”
Hà Bổng có nội lực hùng hậu, tiếng nói rổn rảng, mọi người đều thấy nhiệt huyết bừng bừng, hô hào, reo to như sấm dậy. Ai nấy đều bảo nhau rót rượu, mổ trâu ăn mừng, mài sắc khí giới, nghỉ ngơi đầy đủ, cắt cử canh gác, phấn chấn tinh thần chuẩn bị đánh địch. Cao Thái Xuân nói:
– “Hà trại chủ, Đoàn Hoàng Gia đã dặn dò rằng quân của người bị phân tán khắp nơi, nhưng chủ yếu nằm ở tiên phong. Đoàn Hoàng Gia đã lệnh cho quân Đại Lý xé ống tay áo làm dấu hiệu phân biệt, quân ta thấy ai để tay trần thì thả đi đừng đánh!”
Hà Bổng nói:
– “Thảo nào hầu hết địch quân tử trận ở Đông Bộ Đầu toàn là Thát Tử! Xin cảm tạ đại ân đại đức của Cao Quân Hầu và Đoàn Hoàng Gia!”
Hà Bổng vái dài Cao Thái Xuân một cái, mọi người cũng vái. Tin tức truyền đi rất nhanh, mọi người phân công ra thủ ở trận pháp ‘Nhị Thập Bát Tú’ đâu vào đấy cả, riêng Nhất Long, Lục Quan Quan và Cao Thái Xuân được mời riêng ra một chỗ. Hà Bổng nói:
– “Ta đã truyền ba mươi sáu cách biến hóa trận pháp cho Hà Đặc rồi, hắn sẽ chỉ huy thay ta. Để cảm tạ ơn Lục cô nương truyền dạy trận pháp, ta sẽ cùng cô nương thâm nhập trại địch, giải cứu tù binh. Phía Nam có một sơn cốc hẻo lánh, chúng ta tạm lánh vào đó, đợi trung quân đi qua rồi trà trộn vào, chắc chắn tù binh ở nơi đó.”
Ba người nghe lời, kiểm kê lại trang bị rồi lên đường theo Hà Bổng. Nhất Long không mặc thêm quần áo, bỏ tất cả đồ đạc vào một cái bọc vải rồi xách theo người. Mọi người lấy làm lạ nhưng không nói gì, đại chiến sắp tới, tâm tình ai cũng đầy ngưng trọng.
Với Nhất Long, tâm tình có như thế nào thì cơ thể vẫn hành công vô cùng máy móc, không ngừng không nghỉ. Khi tới sơn cốc, Hà Bổng và Cao Thái Xuân còn phải cởi bớt áo bông, vì nhiệt khí tỏa ra từ Nhất Long quá thịnh, sưởi ấm luôn cả hang đá.
Thấy mọi người quá căng thẳng, Nhất Long lấy giấy mực ra vẽ một bức ảnh chân dung Trình Tiêu và một tấm bản đồ chi tiết địa hình, để cho Hà Bổng và Cao Thái Xuân ghi nhớ, còn mình thì ra trước sơn phong lạnh rét thấu xương, chăm chú đả tọa, tăng nhanh tốc độ hành công.
Lục Quan Quan nâng lên hai dải lụa trắng, mỗi đầu buộc một hòn bi màu vàng, cuộn vào hai cánh tay, đôi môi xinh chu lên, hai má phồng lên hờn dỗi, nói thầm:
– “Bây giờ vẫn còn tu luyện, đúng là ‘luyện công cuồng nhân’, hừ.”
Đại chiến sắp ập tới!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro