Phần 218
2023-03-15 12:45:00
Đinh Trường Sinh quả nhiên là thật khó xử, không có biện pháp nào khác, đành chờ đợi đến lúc gặp Lý Thiết Cương thì sẽ giải thích, bởi so sánh giữa Lý Thiết Cương và Thạch Ái Quốc, hắn vẫn là tin tưởng Thạch Ái Quốc hơn, hơn nữa công tác kỷ ủy đối với hắn mà nói thì lực hấp dẫn chẳng phải là mạnh mẽ lắm.
Tại trên phố tùy tiện ăn chút gì sau quay trở về biệt thự Tưởng Mộng Điệp, lúc này Đỗ Sơn Khôi cùng Tưởng Mộng Điệp cũng chưa ngủ, còn Khấu Oánh Oánh đang ở ký túc xá trường, cho nên không có ở tại nơi này.
– Trường Sinh, sau lại quay trở về đây?
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh, Đỗ Sơn Khôi hỏi.
– À… em trở về xử lý chút chuyện, giờ đây có chuyện muốn nói cho hai người biết, Mộng Điệp, cô chính mình tự quyết định đi, nếu muốn ra nước ngoài, thì mau chóng tiến hành, còn sự tình trong nước thì có thể để cho anh Đỗ ca giúp cô xử lý…
– Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Tưởng Mộng Điệp đang ăn kem, kinh ngạc hỏi, Đinh Trường Sinh đây là ý tứ đuổi mình rời đi khỏi quốc nội, nói thật, từ khi có Đỗ Sơn Khôi theo bảo vệ mình tới chỗ này, lá gan của mình đã thật lớn hơn rất nhiều, sự tình đáng sợ dần dần tại trong não mình phai nhạt đi, nhưng khi Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, nàng mới hiểu được, nguy hiểm kỳ thật cũng chưa toàn bộ tiêu tán, đám người kia vẫn có khả năng tùy lúc lại đến tìm chính mình.
– Không có gì, có khả năng tôi không còn ở lại tỉnh thành nữa, anh Đỗ sẽ cùng với tôi cùng quay trở về thành phố Bạch Sơn, nơi đó là một địa phương nhỏ, không so được với trên tỉnh thành, cho nên cô sớm một chút đi ra nước ngoài thì tốt hơn, sự tình xí nghiệp quốc nội có thể mướn người quản lý, anh Đỗ ca sẽ giúp cô kiểm tra là được rồi.
Đinh Trường Sinh uống một hớp trà, nói.
– Quay trở về Bạch Sơn?
Đỗ Sơn Khôi nghe Đinh Trường Sinh nói trở về Bạch Sơn, không xác định được hắn trở về là có ý gì.
– Em nhận được lệnh điều đi, đến Bạch Sơn nhận công tác, đối với chỗ đó em vẫn chưa quen thuộc, anh cùng đi với em, có chuyện gì thì giúp em xử lý một chút.
Đinh Trường Sinh xoay mặt đối với Đỗ Sơn Khôi nói.
– Tôi đây cũng đi theo…
Tưởng Mộng Điệp cầm ly kem ly đến trên bàn để xuống, nói.
– Cô đi Bạch Sơn để làm cái gì, xí nghiệp của nhà cô thì đều ở tại Hồ Châu cùng tỉnh thành, đi đến đó để thưởng ngoạn à?
Đinh Trường Sinh thuận miệng nói.
– Cái gì thưởng ngoạn a, Trường Sinh, tôi nghe chị tôi nói, anh ở tại Bạch Sơn có cùng với người mở một cái xưởng chế thuốc, tôi có thể nhập vào cổ phần, như anh đã nói, tôi có thể mời người quản lý thay tôi quản lấy mấy cái xí nghiệp ở đây, anh đi đâu thì tôi theo đó, chứ ở lại thì tôi rất sợ hãi.
Tưởng Mộng Điệp hờn dỗi nói.
Đinh Trường Sinh sửng sốt, vậy là mình lại bị đeo bám như keo dính chó rồi…
– Cô muốn sao thì cứ tự nhiên, bất quá việc này cô phải cùng chị của cô thương lượng một chút, bằng không đến lúc đó nói là tôi không chiếu cố cô.
Đinh Trường Sinh dặn dò.
Tưởng Mộng Điệp cao hứng đi trên lầu liền gọi điện thoại cho chị của nàng, lúc này Đỗ Sơn Khôi mới có thể cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện bí mật…
– Cậu nghĩ như thế nào lại đến thành phố Bạch Sơn, nếu quay lại thì nên quay về Hồ Châu a, tại Bạch Sơn cậu không quen người nèo cả, lại còn có lão Hạ chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ kia, đây chính là kẻ cùng cậu có cừu oán, vì chuyện tình của Hạ Phi, lão có thể từ bỏ ý đồ sao?
Đỗ Sơn Khôi nhắc nhở.
– Um… em không có biện pháp khác, đây là ý của Thạch bí thư, hơn nữa, ông ấy cũng là vì tốt cho em, Hạ chủ nhiệm chắc không dễ thù vặt như vậy, hơn nữa, sự tình đã đi qua lâu như vậy, hơn nữa em quay về là làm bí thư khu ủy khu Bạch Sơn, ông ta không làm gì em đâu.
Đinh Trường Sinh tự tin nói.
– Được rồi, nếu cậu nắm chắc là được.
Đỗ Sơn Khôi nói.
– Em cũng không lo lắng Hạ chủ nhiệm đâu, điều em lo lắng nhất chính là Kha Tử Hoa cùng Thành Công, có một số việc anh không biết đâu, em cũng không nắm được chứng cứ, nhưng theo trực giác của em, Kha Tử Hoa đã không còn là Kha Tử Hoa năm xưa rồi, Thành Công cũng vậy, lần trước khi em đi đến làm vụ án của Tôn Truyền Hà, cảm giác của em thật không tốt về hai người này, cái cảm giác không tốt lắm, cho nên, lần này anh phải cùng đi với em…
– Này… không cần nói, cậu đi đâu thì tôi đi đó…
Đỗ Sơn Khôi sảng khoái nói.
– Vậy là tốt rồi, hảo huynh đệ, đến Bạch Sơn thì về nhà sẽ dễ dàng hơn.
Đinh Trường Sinh vỗ vỗ bả vai Đỗ Sơn Khôi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro