Phần 139
2023-03-15 12:45:00
Đinh Trường Sinh đi thẳng về nơi đóng quân, sáng sớm đem tất cả nhân viên tỉnh kỷ ủy gọi đến trong phòng họp…
– Các vị hãy chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta có hành động lớn, tôi nhận được report, Tôn Truyền Hà có thể sẽ di chuyển đồ vật phi pháp mà mình chiếm đoạt được, vì vậy, chúng ta phải đuổi kịp trước tìm ra chứng cứ Tôn Truyền Hà không tuân theo quy định làm trái, các vị chỉnh đốn đi, rồi lập tức xuất phát.
Đinh Trường Sinh hạ mệnh lệnh nói.
Thế nhưng những người này lại nhìn nhau, Đinh Trường Sinh mặc dù là phó chủ nhiệm, nhưng mới tới trong thời gian ngắn, hơn nữa chưa từng có làm qua bản án độc lập, trong khi những người này đều là người phá án lão luyện, vì vậy bọn họ có rất nhiều cố kỵ, hơn nữa tuy rằng Đinh Trường Sinh cũng là lãnh đạo, nhưng là chân chính lãnh đạo mới chính là Tề Nhất Hàng, hắn ta chỉ là xin phép tạm nghỉ mà thôi.
– Đinh chủ nhiệm, việc này có nên cùng Tề chủ nhiệm trao đổi qua một chút hay không?
Dương Minh thủ hạ của Tề Nhất Hàng hỏi.
– Ngày hôm qua lúc Tề chủ nhiệm rời đi đã nói những lời gì, các người nghe không hiểu sao? Bây giờ tôi là người chịu trách nhiệm công tác nơi đây, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi chịu trách nhiệm.
– Thế nhưng chúng ta cũng phải báo cho bên thành kỷ ủy Bạch Sơn biết chứ…
Dương Minh lần nữa đề nghị.
– Tỉnh kỷ ủy phá án lại còn phải xin chỉ thị thành kỷ ủy Bạch Sơn sao?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại, trên mặt không hài lòng bộc lộ ra trong lời nói.
– Đinh chủ nhiệm, tôi không phải ý tứ này…
Dương Minh muốn giải thích, nhưng Đinh Trường Sinh không nghe lời giải thích của hắn nữa.
– Được rồi, anh không muốn đi, thì có thể không đi, còn những người khác lên xe, mang theo các thiết bị cần có, lập tức xuất phát.
Nói xong, Đinh Trường Sinh kéo cửa đi ra, đám nhân viên nhìn nhau, giờ mới hiểu được, quan lớn một cấp đè chết người không phải là không có đạo lý đấy, vì vậy liền quay trở về phòng cầm lấy đồ vật chuẩn bị lập tức xuất phát.
Đinh Trường Sinh sau khi rời khỏi đây, lên xe nói với tài xế…
– Anh cứ ngồi nghỉ ngơi, để tôi chạy cho…
Nói xong liền ngồi vào ghế tài xế xe thương vụ, chờ những người kia, mà người của ban kỷ luật thanh tra cũng nhanh chóng ra cửa, bao gồm có cả Dương Minh.
Đinh Trường Sinh lập tức lái xe rời đi, dọc theo con đường này nhanh như điện chớp, thấy được ngay cả tài xế lái xe cũng là kinh hồn bạt vía, hơn nữa nhiều lần còn suýt chạy vượt đèn đỏ, những người này cũng hiểu, Đinh Trường Sinh không phải là bắn tên không mục đích, nhất định là đã nắm giữ đầu mối gì đó rồi, bằng không sẽ không gấp gáp như vậy.
Đến khu cư xá biệt thự kia, Đinh Trường Sinh chạy xe đến cổng lớn.
– Đi đâu vậy?
– Đền căn biệt thự số mười tám.
Đinh Trường Sinh quay cửa xuống nói ra.
– A, vào đi, bọn họ đều đã đến, số mười tám muốn dọn nhà đi, đúng không?
Bảo vệ còn hỏi một câu như vậy, nhưng mà Đinh Trường Sinh không có thời gian lải nhải rồi, xem ra tối hôm qua mình đoán không sai, Tôn Kỳ chính là muốn chuyển dời tài sản đi đấy.
Đinh Trường Sinh quen việc dễ làm, nhanh chóng chạy đến trước biệt thự số mười tám, lúc này phía trước biệt thự đã có ba chiếc xe vận tải nhỏ rồi, đang chất đồ vật lên xe.
– Ai ui… đây là muốn dọn nhà đi sao?
Đinh Trường Sinh tiến lên hỏi.
– Chúng tôi là công ty dọn nhà đấy, chủ nhà đang ở bên trong, có việc gì cứ vào trong nói chuyện…
Người dọn nhà của công ty mặc đồng phục nói, trong lúc này Tôn Kỳ cùng với bốn tên bảo tiêu cũng nhìn thấy được chiếc xe này mới chạy đến, cũng nhìn thấy Đinh Trường Sinh, đám bảo tiêu liền cùng nhau xông ra…
– Anh là ai? Đến đây làm gì?
Bảo tiêu hỏi.
– Cùng các anh không quan hệ, đem Tôn Kỳ kêu ra đây, hắn thiếu nợ tôi tiền còn muốn chạy trốn sao? Cũng may là tôi đến đây kịp lúc.
Đinh Trường Sinh bịa chuyện nói, trong xe những nhân viên ban kỷ luật thanh tra tuân theo lời Đinh Trường Sinh phân phó, không có xuống xe, miễn cho đánh rắn động cỏ, bởi vì Đinh Trường Sinh cũng không có xác định được nơi này của Tôn Truyền Hà có phải là hang ổ cất giấu cái gì, hắn cũng không biết.
– Tôn tổng thiếu nợ tiền của anh? Bọn tôi như thế nào lại không biết anh chứ?
Một tên bảo tiêu trong đó hỏi.
– Bớt nói nhảm, gọi hắn đi ra đây đi.
Đinh Trường Sinh dựa vào chiếc Q7, mồi điếu thuốc, giống như một tên lưu manh đến đòi tiền đấy.
Bảo tiêu cũng không muốn sinh sự, vì vậy đi vào một tên đi gọi Tôn Kỳ, ba tên còn lại vây quanh Đinh Trường Sinh, cũng nhìn ra được, mấy tên bảo tiêu này là chuyên nghiệp, thời điểm này vô luận Đinh Trường Sinh theo phương hướng nào công kích, đều phải trực tiếp đối mặt với ba người bọn hắn, chỗ đứng rất chuẩn xác, về phần thân thủ bọn chúng thế nào, bây giờ còn nhìn chưa ra.
– Đinh phó chủ nhiệm muốn làm gì?
Dương Minh từ trong xe chứng kiến Đinh Trường Sinh rõ ràng đang cùng những người này nói chuyện, trong lúc nhất thời sờ không tới tâm tư của Đinh Trường Sinh.
– Anh Dương, hắn làm như vậy quá nguy hiểm, bọn chúng nhiều người như vậy, chúng ta bên này lại không có báo cho người thành kỷ ủy bạch Sơn hỗ trợ, một khi xảy ra vấn đề, thì làm sao bây giờ…
– Không được, tôi thấy hay là hướng đến Tề chủ nhiệm báo cáo một cái, miễn cho đến lúc đó chúng ta cùng bị vạ lây.
Dương Minh nói xong gọi điện thoại cho Tề Nhất Hàng, thế nhưng gọi mấy lần mà không có ai tiếp điện thoại.
Dương Minh bất đắc dĩ, đành gọi điện thoại cho thành kỷ ủy Bạch Sơn, gọi nhờ bọn họ trợ giúp, Dương Minh làm vậy đã coi như là vượt cấp rồi, thế nhưng là sự tình nguy cơ, không làm thì không được…
Thời điểm này Tôn Kỳ đã đi ra, đi theo phía sau là tên bảo tiêu, lúc bắt đầu Tôn Kỳ cảm thấy có gì không đúng, hắn không nợ bất luận kẻ nào tiền, nhưng khi nhìn đến thấy chỉ là có một Đinh Trường Sinh, vì vậy tính cảnh giác liền buông lỏng đi một chút, Tôn Kỳ không biết đinh Trường Sinh, nhưng mà Đinh Trường Sinh lại nhận thức được Tôn Kỳ.
– Anh là ai? Tôi thiếu nợ tiền của anh lúc nào?
Tôn Kỳ đi đến trước mặt Đinh Trường Sinh, nói ra.
Đinh Trường Sinh không để ý đến Tôn Kỳ nói, mà là phi thường tiêu sái đem đầu mẩu thuốc lá trong tay bắn đi, rồi thò tay vỗ vỗ bả vai Tôn Kỳ, Tôn Kỳ lập tức lui về phía sau, tránh né bàn tay của Đinh Trường Sinh.
– Tôn Kỳ, anh không nợ tiền tôi, nhưng mà cha anh lại thiếu nợ tiền tôi, mấy thứ đồ vật này đều là của cha anh phải không? Lấy ra trừ tiền trả nợ đi.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Cha tôi thiếu nợ tiền của anh, anh điên rồi sao, rút cuộc anh là ai?
Tôn Kỳ đồng tử hơi co lại, phảng phất là đã minh bạch chuyện gì, muốn lui về sau đến sau lưng tên bảo tiêu.
Thế nhưng giờ khắc này, Đinh Trường Sinh lấy xu thế nhanh như chớp thò tay chộp tới cổ họng Tôn Kỳ, tuy nhiên lại không có bóp cổ của hắn, Tôn Kỳ đang chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác được cổ của mình hình như là kéo đi đến bên cạnh Đinh Trường Sinh, nguyên lai Đinh Trường Sinh đã sớm chú ý tới cái thằng này trên cổ có đeo cà – vạt rồi, vì vậy, bóp cổ là giả, chụp lấy cà – vạt mới là thật.
Bị Đinh Trường Sinh kéo đến bên này, theo quán tính, Đinh Trường Sinh thân người Tôn Kỳ ầm một tiếng, ấn mặt hắn tại trên nắp capo chiếc Q7, thời điểm này bốn tên bảo tiêu mới phản ứng tới, thế nhưng là đã chậm, Tôn Kỳ đã bị khống chế.
– Giết hắn cho tôi…
Tôn Kỳ tuy rằng mặt bị ấn tại trên nắp capo xe, cái mũi đụng ê ẩm, nước mắt nước mũi đều chảy ra, thế nhưng miệng vẫn còn có thể nói chuyện, lập tức đối với bốn cái bảo tiêu hạ mệnh lệnh nói.
– Mấy người nếu không muốn chết, thì liền dừng tay, tôi là người của tỉnh kỷ ủy đấy, phụ trách bản án cha của hắn đấy, các người nếu muốn liên quan dính vào thì cứ tiến đến, để tôi nhìn xem một chút thủ đoạn của các người ra sao?
Đinh Trường Sinh trong khi nói chuyện, lại hung hăng dộng đầu Tôn Kỳ xuống thêm mộ “rầm” một tiếng…
Bốn tên bảo tiêu hai mặt nhìn nhau, mình là công ty giao nhiệm vụ đến bảo vệ khách đấy, thế nhưng là làm sao bây giờ?
– Thức thời cút nhanh lên, nếu cùng người chính phủ đối nghịch, tôi cam đoan các người đi vào nhà giam thì không nói, ngay cả công ty của các người cũng phải đóng cửa đấy, không tin có thể thử xem, hơn nữa, bốn người cũng không phải là đối thủ của tôi đâu, biến đi…
Đinh Trường Sinh không quản đến mấy người này nói…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro