Phần 113
2023-03-15 12:45:00
– Không phải hoài nghi, mà là khẳng định, nhưng mà lại không có chứng cứ, với lại toàn bộ chứng cứ vụ án kia cũng đều bị cháy sạch trong tai nạn xe rồi, hiện tại nếu muốn điều tra vụ án kia, đành phải một lần nữa bắt đầu lại…
Tề Nhất Hàng phẫn uất nói.
– Quá càn rỡ rồi.
Đinh Trường Sinh âm u thở dài.
– Hôm nay là ngày đầu tiên của cậu, tôi vốn không muốn nói ra những thứ này, nhưng mà trên thực tế phòng số ba của chúng ta là phòng ban yếu kém nhất của ban kỷ luật thanh tra tỉnh, sau khi Trần San hy sinh, phòng số ba chúng ta ba càng là nguyên khí đại thương, ngày mai chờ thông báo của tôi, chúng ta sẽ đi một chuyến lần nữa.
Tề Nhất Hàng nói ra.
– Vâng… tôi chờ thông báo của anh…
Đinh Trường Sinh không hỏi đi đến nơi nào, cũng không hỏi về vấn đề đó là bản án gì.
Đinh Trường Sinh tại trên bàn cả buổi, mới nhớ tới hôm nay ngay cái ly uống nước cũng không có mang theo, muốn uống miếng nước cũng đều không có, chính hắn một phó chủ nhiệm dạng này xem ra thật đúng là tự tay làm hàm nhai rồi.
Đi ngang qua văn phòng lớn thì chứng kiến bên trong có mười mấy người đều đến bận rộn, Đinh Trường Sinh đi ra khỏi tầng trệt của ban kỷ luật thanh tra, bước qua tầng trệt cơ quan mặt trận thống nhất, nếu như đã đến đây rồi, thì cũng phải đi đến chỗ của Thạch Ái Quốc báo cái một chút…
– Chào chú…
Đinh Trường Sinh gõ cửa đi vào văn phòng Thạch Ái Quốc.
– Ừ, đưa tin báo danh đã xong rồi à?
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Vâng… đã xong, cháu tới đây tìm chén trà uống, bên ban kỷ luật thanh tra thật sự là quá nghèo khó a, ngay cả nước uống cũng đều không có.
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Chỗ kia có nước nóng đấy, tự pha trà uống đi, từ từ thì cháu sẽ quen, cháu đấy, ở phía dưới tản mạn làm lung tung đã quen, bây giờ đến ban kỷ luật thanh tra nói ít lại cũng tốt, kiềm chế tâm, muốn làm chuyện gì thì trong lòng phải nắm chắc, phải tuân thủ theo quy định, chứ một khi đi lệch ra một bước, có muốn thu hồi lại thì cũng xong đời rồi.
Thạch Ái Quốc lại một lần nữa khuyên bảo Đinh Trường Sinh.
– Cháu nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chú.
Đinh Trường Sinh nghiêm trang nói.
– Tình huống Hồ Châu thế nào rồi…
Thạch Ái Quốc vẫn là nhớ lấy đến tình thế phát triển Hồ Châu đấy, vì vậy mỗi lần gặp Đinh Trường Sinh, ông đều hỏi một câu tình huống.
– Ngoại trừ khu đang phát triển, còn các mặt khác cũng là y như cũ.
Đinh Trường Sinh ăn ngay nói thật nói.
– Ài, trước kia trong tỉnh đều đồn đại, bao gồm một số lãnh đạo trên tỉnh đều cho rằng La Bàn Hạ biết làm kinh tế, nhưng mà tình huống bây giờ như thế nào? Nhìn vào là hiểu ngay, Để Khôn Thành lâu nay vẫn là đi theo An bí thư, nên không có bổn sự phát triển kinh tế, hiện tại tình huống Hồ Châu, chỉ sợ so với trước kia càng thêm hỏng bét.
Nơi đây không có ngoại nhân, vì vậy Thạch Ái Quốc nói chuyện cũng rất tùy tiện, câu nói đầu tiên đem nhất nhị bả thủ của Hồ Châu đánh giá vô cùng thấp, Đinh Trường Sinh cũng chỉ có thể là nghe, không dám lên tiếng.
Trước kia Đinh Trường Sinh là thân ở trong cục diện Hồ Châu đó, nhưng mà lần này bất đồng, hắn giờ thì cũng có thể đứng ở góc độ trên tỉnh mà quan sát Hồ Châu phát triển, đích xác là như vậy, hiện tại khu đang phát triển thành công như thế này thì thật ra là phát triển không bình thường đấy, lẽ ra thì các huyện thị khu khác thì phải chung đồng tiến, nhưng mà đơn thuần chỉ dựa vào đầu tư bên ngoài đến khu phát triển, khiến cho sự phát triển kinh tế Hồ Châu cực là không cân đối, giống như là ô tô có bốn cái bánh xe, thì phải cùng lăn bánh đấy, nhưng mà hiện tại chỉ có một bánh xe là chuyển động, chiếc xe hơi kia không thể chỉ là đảo quanh tại một chỗ thì mới là lạ…
– Hiện tại xem ra, đều không có biện pháp khác tốt hơn, xu thế chính là như vậy, nếu không thể tìm được các tăng trưởng mới, năm nay bài danh của Hồ Châu chỉ sợ còn là còn đi xuống…
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Chỉ dựa vào đầu tư khu phát triển về dài hạn là không được, dù sao đầu tư thì chỉ là có hạn đấy, không thể vĩnh viễn cứ mãi có nhà đầu tư tiến đến, phải làm cho dân chúng tự tìm được nghề nghiệp có thể kiếm được tiền, đây mới là động lực phát triển, dân chúng có tiền, thì bọn họ mới dám chi tiêu, những ngành nghề khác mới có thể được bảo đảm, bây giờ là cứ hô to phát triển, nhưng mà bên trong thì thực tế ra sao? Dân chúng không dám chi tiêu, chỉ dám để dành tiền lo cho con cái đến trường, khám bệnh, loại tình huống cứ như thế này thì làm sao dân chúng dám tiêu tiền đây…
Thạch Ái Quốc thở dài nói.
Nhưng mà trên thực tế, điều Thạch Ái Quốc nói không phải chỉ là tồn tại trong phạm vi một Hồ Châu, giá thuê, giá bán nhà tăng, thức ăn tăng, khám bệnh tăng, cái gì cũng đều tăng, nhưng mà tiền lương thì không có tăng, thu nhập không tăng, thì ai dám tiêu tiền…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro