Phần 55
2022-05-01 11:39:00
– Chị lấy tay ra đi, em nói cho chị biết, con người của em trong mắt chưa bao giờ để cho hạt cát lọt vào, nếu quả thật chị vì em mà nghĩ, thì hãy đi tìm Trần Bỉnh Thái nói, hoặc là đem người rút trở về, hoặc là tự đưa tiền đây, tiền của khu khai phát không phải là từ gió lớn thổi tới, dựa vào cái gì, muốn làm chuyện tốt cho người khác, trung gian kiếm lời túi tiền riêng sao à.
Đinh Trường Sinh nói xong lời này thanh âm rất lớn nhưng lại không đóng cửa, vì thế toàn bộ khu làm việc ở lầu hai đều nghe được.
Hồ Giai Giai nhìn Đinh Trường Sinh, ngạc nhiên đã minh bạch cái gì, bàn tay dần qua rút đi về.
– Này, chào Sở phó chủ tịch… cháu là Đinh Trường Sinh, có chuyện muốn hướng Sở phó chủ tịch báo cáo, có thể cho cháu vài phút đồng hồ được không?
Đinh Trường Sinh lời này nghe qua thì không giống như là báo cáo công tác, mà là giống như chuẩn bị cãi nhau vậy.
– Trường Sinh, chuyện gì vậy?
Sở Hạc Hiên nghe được là Đinh Trường Sinh lông mày nhíu lại.
– Sở phó chủ tịch, khu đang phát triển tài chính thiếu hụt, Sở phó chủ tịch có thể hỗ trợ cho một chút ít được không? Như thế nào cũng phải sống qua ngày chứ?
Đinh Trường Sinh than thở nói.
Đúng lúc này, nhân viên làm việc trong các văn phòng đều đẩy ra cửa phòng, tuy trong hành lang không người, nhưng nếu từ trên cao nhìn xuống, từng cửa phòng làm việc đều có nhiều lỗ tai đang lắng nghe chủ nhiệm khu đang phát triển đang cùng lãnh đạo thành phố cãi nhau.
– Khu đang phát triển không có tiền, tại sao lại tìm đến tôi chứ, vậy thì ráng bỏ công sức chiêu thương dẫn tư bên ngoài vào đi, chỉ khi có đầu tư đến, thì khu đang phát triển liền có cuộc sống tốt mà.
– Cháu cũng là nghĩ như vậy, cho nên vào ngày mai chúng ta chuẩn bị đến tỉnh Trung Bắc tham gia hiệp đàm về đầu tư, nhưng cháu phát hiện trên danh sách có rất nhiều người không có liên quan gì đến công việc cả, Hồ Giai Giai nói có mấy người là do bên ủy ban thành phố nhét vào, Sở phó chủ tịch có biết việc này không vậy? Những những người sẽ giúp chúng ta chiêu thương dẫn tư sao?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi, lúc này Hồ Giai Giai đang đối diện với mặt đầy bất đắc dĩ, nhìn xem bộ dáng của Đinh Trường Sinh, nàng hận không thể lấy đao giết chết hắn đi.
– Um… về chuyện này, tôi cũng không rõ, để tôi giúp cậu hỏi qua một chút?
Sở Hạc Hiên nghĩ đến tuy Thạch Ái Quốc đã không còn, nhưng thằng Đinh Trường Sinh này hình như là lại càng thêm khoa trương.
– Vậy Sở phó chủ tịch không biết việc này a, vậy thì dễ làm rồi, không có gì phiền toái, cháu đem bọn họ đá ra là được, nhiều người như vậy nhưng không có mấy người được việc, đều là một đám thùng cơm, để cho bọn họ đi chỉ làm vướng bận chân tay mà thôi…
Đinh Trường Sinh không che đậy miệng nói.
– Đinh Trường Sinh, cậu nói ai là thùng cơm? Lời này của cậu là có ý gì?
Sở Hạc Hiên đầu một hồi bốc hỏa, tiểu tử này ăn hết thuốc súng, nói cái gì cũng đều phún ra ngoài.
– Những ngững kia đi thì làm được cái gì vậy? Trong khi khu đang phát triển thời gian qua đang không có tiền…
Đinh Trường Sinh còn muốn lại tiếp tục than thở một phen, nhưng đã bị Sở Hạc Hiên đã cắt đứt.
– Được rồi… Đinh Trường Sinh, vậy cậu tính sao về chuyện này?
Sở Hạc Hiên đây là hạ bậc thang cho Đinh Trường Sinh…
– Sở phó thị trưởng, tối nay sẽ đặt vé, nếu ai muốn đi, thì mau mang tiền đưa đến khu đang phát triển, nếu chậm thì không bàn nữa, khu đang phát triển không có tiền ứng ra đâu.
Đinh Trường Sinh quyết không thỏa hiệp, vừa rồi đã cùng Hồ Giai Giai nói, hiện tại cũng nói với Sở Hạc Hiên như vậy.
– Tốt rồi, tôi sẽ hỏi qua với bọn họ giùm cho cậu…
Sở Hạc Hiên bực tức cúp điện thoại…
Đinh Trường Sinh nhìn thoáng qua Hồ Giai Giai, mắt lớn trừng mắt nhỏ, đem danh sách giao cho nàng…
– Trước cứ đặt vé cho người của chúng ta, còn những người kia tính sau, còn nữa, những người này, chính chị gọi điện thoại thông tri đi, chuyện này giao cho chị toàn quyền phụ trách, đúng là trí tuệ không phát triển.
– Này… nói ai trí tuệ không phát triển…
Hồ Giai Giai thở phì phò muốn cùng Đinh Trường Sinh cãi nhau, nhưng đúng lúc này điện thoại di động của Đinh Trường Sinh reo, Đinh Trường Sinh ra hiệu “im…”
– Này, Chấn Đông, có gì vậy?
Gọi điện thoại tới là Lưu Chấn Đông bên công an thành phố…
Hồ Giai Giai nhìn nhìn Đinh Trường Sinh đang nói điện thoại, tức giận cầm danh sách đi ra ngoài, lúc ra đi còn đá cửa phòng ầm một tiếng, đem tất cả bất mãn đều phát tiết vào trên cánh cửa.
– Đinh cục… Mã Kiều Tam muốn gặp cậu, bên trại tạm giam gọi điện thoại cho tôi, cậu có thời gian rảnh không?
Lưu Chấn Đông ở đằng kia hỏi.
– Gặp tôi, không nói là chuyện gì à?
Đinh Trường Sinh cau mày nói, tuy nhiên vụ án của Mã Kiều Tam, hắn đã tìm gặp chủ thẩm quan toà Dương Phàm trao đổi, nhưng từ đó về sau đã không xen vào chuyện này nữa, nếu Lưu Chấn Đông không nhắc tới, nhất thời thật đúng là hắn chẳng quan tâm đến.
– Không nói, nhưng hình như bộ dáng của hắn rất gấp, nói phải nhanh một chút, hắn muốn gặp được cậu…
Lưu Chấn Đông nói ra.
– Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau tại cổng bảo vệ, tầm nửa giờ sau tôi sẽ đến.
– Được, tôi đi ngay.
Trên đường đi Đinh Trường Sinh suy nghĩ Mã Kiều Tam đột nhiên tại sao phải muốn gặp mình, chẳng lẽ là phán quyết đã ra rồi? Làm gì mà nhanh như vậy chứ? Nghĩ đến dáng người Dương Phàm dung mạo xinh đẹp, tản ra một thiếu phụ thành thục thuỳ mị với vú mông nổi bật hấp dẫn rõ ràng là vợ của bí thư ban kỷ luật thanh tra công an thành phố Lâm Chí Sinh, đúng nhìn không ra, Lâm Chí Sinh xấu xí kia lại cưới được một lão bà xinh đẹp như vậy.
Đinh Trường Sinh sau khi gặp Lưu Chấn Đông, nương nhờ thân phận của Lưu Chấn Đông, rất thuận lợi đi vào trại tạm giam, đợi không lâu, thì nghe thấy trong hành lang tiếng va chạm xích sắt, ở bên trong phòng tiếp kiến, Đinh Trường Sinh gặp được Mã Kiều Tam đang mang còng tay cùng xiềng chân, nhưng khi nhìn thần thái Mã Kiều Tam, thì thấy khí sắc cũng không tệ lắm, trên mặt rõ ràng còn mang theo vui mừng.
– Đinh cục, tôi chờ cậu ở bên ngoài.
Lưu Chấn Đông vẫn là rất hiểu chuyện, liền đi ra ngoài canh chừng cho Đinh Trường Sinh.
– Vội vã như lửa cháy tìm tôi, có chuyện gì?
Đinh Trường Sinh đưa một điếu thuốc cho Mã Kiều Tam, sau đó mồi, hỏi.
– Đinh cục, bản án đã ra rồi, nếu viện kiểm sát không kháng tụng, thì sự tình coi như là đã định, tôi tìm Đinh cục… là muốn cho nhờ Đinh cục tác động đến bên viện kiểm sát bên kia đừng có kháng tụng là được rồi.
Mã Kiều Tam lộ ra rất bối rối, nhưng thần sắc khát vọng tự do là rất rõ ràng.
– Phán quyết mấy năm?
Đinh Trường Sinh hỏi, hắn xem xét thần thái của Mã Kiều Tam, thì biết rõ niên hạn phán quyết nhất định là không ca, bằng không Mã Kiều Tam cũng không sốt sắng như vậy, nếu viện kiểm sát kháng tụng cân nhắc mức hình phạt quá nhẹ, thì có thể là sẽ tăng nặng khi thẩm xử lại đấy…
– Bảy năm, luật sư nói đây đã là tối thiểu, chính hắn cũng không ngờ là phán thấp như vậy, tôi biết đây là nhờ do có Đinh cục làm công tác, cho nên tôi cảm ơn, còn sự kiện kia lúc trước anh nói, tôi sẽ giúp anh xử lý, nhưng nếu muốn như thế, thì tôi phải tới cái chỗ đó mới được ah.
– Tôi biết rồi, chuyện còn lại thì anh không cần phải để ý đến, sau này trong thời gian thi hành án, nếu như vợ của anh muốn đi thăm anh, thì tiền lộ phí cái gì cũng có thể tìm gặp tôi… còn nếu như cô ấy muốn đi ra nước ngoài định cư mà nói, những số tiền này anh cũng không cần lo lắng, chỉ cần anh ở bên trong tù vài năm, qua vài năm được phóng thích, nói một câu… chỉ cần anh có thể làm tốt cái chuyện kia, tôi sẽ không mặc kệ bỏ mặc anh đâu…
Đinh Trường Sinh cho Mã Kiều Tam vô hạn hy vọng, như vậy thì Mã Kiều Tam mới có thể một lòng vì Đinh Trường Sinh để hoàn thành cái sự kiện kia.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro