Phần 4
2022-05-01 11:39:00
Ngồi trong xe trước quán lẩu cá Thành Đông, Tương Ngọc Điệp thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa lo lắng cho hai đứa em của mình đang thế nào rồi, lo lắng chính mình lát nữa nếu đi vào cái cửa quán này, không biết là có còn đường trở ra hay không, nhưng dù xảy ra chuyện như thế nào, mình cũng phải đi vào.
Tuy Triệu Cương có dẫn theo mấy chục người đều ở phía sau theo ẩn nấp ở bên trong một chiếc xe khách, nhưng nơi này là Giang Đô, đó là địa bàn của Bạch Khai Sơn, nơi này Bạch Khai Sơn đã kinh doanh hơn mười năm, có thể nói ở chỗ này thì mình một điểm ưu thế cũng đều không có, nếu hôm nay tại nơi đây quả thật phát sinh ra chuyện không thể đoán trước, như vậy thì Đinh Trường Sinh làm sao mà biết?
Nghĩ tới đây, Tương Ngọc Điệp liền nhắn cho Đinh Trường Sinh một tin nhắn ngắn, đại khái ý là nàng yêu thương hắn, hối hận là không có gặp được hắn sớm trước, nhưng bây giờ, chuyện yêu thương này không thể tiếp tục nữa, xin nhờ Đinh Trường Sinh chiếu cố tốt cho em trai và em gái của nàng.
Lúc Đinh Trường Sinh cảm thấy được điện thoại di động của mình chấn động, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Cổ Thanh Sơn vẫn còn ngủ say, lặng lẽ lui đi ra khỏi phòng bệnh, vừa nhìn thấy cái tin nhắn ngắn này, hắn trong nhất thời không có nghĩ ra đây rốt cuộc là ý gì.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhớ lại đoạn thời gian trước Tương Ngọc Điệp đã từng nhắc qua với hắn về vấn đề cùng Bạch Khai Sơn có mâu thuẫn, chẳng lẽ mâu thuẫn giữa Bạch Khai Sơn và nàng không thể điều hòa? Nến có ý định tiết tấu lưới rách thì cá cũng chết sao?
Vì vậy Đinh Trường Sinh đi tới cuối hành lang, tìm một nơi an tĩnh gọi cho Tương Ngọc Điệp.
– Xảy ra chuyện gì?
– Bạch Khai Sơn tên vương bát đản kia vì muốn buộc chị đi vào khuôn khổ, bắt cóc hai đứa em của chị rồi, bây giờ chị đang ở trên tỉnh.
Tương Ngọc Điệp khóc không thành tiếng nói ra.
– Hồ đồ… một mình chị đi như vậy thì có làm được cái gì? Đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Chị chờ ở đó, ngàn vạn lần không nên động, để em tìm bằng hữu ở trên tỉnh giúp chị dọn dẹp chuyện này.
Đinh Trường Sinh sốt ruột nói.
– Vô dụng thôi, Bạch Khai Sơn chẳng những là một thương nhân, mà còn là một lão đại xã hội đen, tại Giang Đô thế lực rất lớn, em không giúp được gì đâu, Trường Sinh, chị chỉ cầu em một chuyện, nếu như chị chết đi, nếu muốn báo thù cho chị thì hãy chiếu cố tốt cho em trai và em gái của chị là được.
– Tương Ngọc Điệp… chị thật là ngu ngốc, chị nói gì vậy chứ? Việc này còn cần chị phải nói sao? Nhưng chị phải sống để trở về, hãy chờ đó, em bây giờ sẽ chạy đến Giang Đô đây.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Trường Sinh cúp điện thoại rồi liền gọi cho Kha Tử Hoa, vừa đi vừa gọi điện thoại, lúc này đây Kha Tử Hoa vẫn còn ở tại Giang Đô huấn luyện bổ túc.
– Hoa Tử… anh dậy chưa?
– Úi trời… còn sớm như vậy, thức dậy làm chi, có việc à?
– Kha Tử Hoa lúc này đang trong nhà trọ trên giường nhắm hai mắt, hắn đang nằm cùng với một cô gái trẻ trần truồng…
– Tôi đang gặp phiền toái, anh mau đến quán lẩu cá Thành Đông đi, ngăn lại một người đàn bà đang đi tìm chết nữ nhân, người đàn bà này, làm tức chết tôi rồi.
– Sao vậy… người đàn bà này bỏ trốn cùng tình nhân bỏ cậu ở là à?
– Bà mẹ nó… tôi không có thời gian cùng anh nói nhảm, nhanh lên đi… À… đúng rồi, Thành Công đợt trước có gửi cậu giữ giùm súng cho tôi, vẫn còn giữ ở đó chứ?
Đinh Trường Sinh đột nhiên hỏi, chính mình là đi cứu người, chứ không phải đi đàm phán, trong tay mình không có cái gia hỏa đó, nếu đụng chuyện thì làm sao bây giờ?
– Ừ… có giữ… nhưng Thành Công vừa lấy mang đi đến Bạch Sơn rồi.
Kha Tử Hoa vừa nghe xong, lần này hắn lại muốn dùng súng, tinh thần chấn động, lập tức ngồi bật dậy.
– Anh… chưa xong mà, anh muốn đi đâu sớm như vậy.
Cô gái trẻ bất mãn ôm lấy đầu Kha Tử Hoa dúi xuống làm nũng nói.
– Ngoan… em ngủ tiếp đi, anh phải đi ra ngoài làm ít chuyện, buổi tối gặp lại.
Kha Tử Hoa vỗ vỗ cô gái trẻ xinh đẹp, đứng dậy bắt đầu rửa mặt, sau đó lái xe chầm chậm đến quán lẩu cá Thành Đông.
Tuy Đinh Trường Sinh tỏ thái độ khiến cho Tương Ngọc Điệp rất cảm động, nhưng thời gian bây giờ không còn kịp nữa rồi, nhìn đồng hồ một chút, Tương Ngọc Điệp đẩy cửa ra khỏi xe hơi, đám người Triệu Cương cũng đã xuống xe.
– Này… này… trong các người ai là cô Tưởng vậy?
Kha Tử Hoa xuống xe, lười biếng hỏi.
– Là tôi… cậu là ai?
Tương Ngọc Điệp sững sờ, nàng cho rằng đây là người của Bạch Khai Sơn phái tới, theo nàng suy đoán có thể là thay đổi khu vực gặp mặt.
– Cô trước không cần biết tôi là ai, cô có phải là Tưởng Ngọc Điệp?
Kha Tử Hoa quan sát Tương Ngọc Điệp đang đối diện, nghĩ thầm trong đầu, bà ngoại ơi, thằng Đinh Trường Sinh đây tâm lý có bị bệnh không, như thế nào mà toàn lựa chọn đàn bà thuộc loại trái cây đã quá chín tới không a, chẳng lẽ loại trái cây quá chín như thế này ăn ngon lắm sao đây? Kha Tử Hoa thì lúc nào cũng cảm thấy trái cây vừa mới chín tới mới ăn ngon, thời điểm hắn vừa mới rời giường, đang ôm lấy hắn chính là cô gái trẻ mới là sinh viên năm thứ hai.
– Đúng là tôi, có chuyện gì vậy?
– Vậy là tốt rồi, chúng ta vào trong đây nói chuyện một chút.
Kha Tử Hoa chỉ chỉ bên cạnh chiếc xe nói ra.
Chuyện cho tới bây giờ, Tương Ngọc Điệp cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể là đi một bước xem một bước, vì vậy mở cửa xe, cùng Kha Tử Hoa chui vào trong xe.
– Cậu rốt cuộc là ai? Có phải là Bạch Khai Sơn không thay đổi địa điểm gặp mặt? Hai đứa em của tôi ra sao rồi?
Tương Ngọc Điệp lớn tiếng hỏi.
– Bình tĩnh chớ nóng, tôi không biết Bạch Khai Sơn là thằng chó chết nào cả, tôi là bằng hữu của Đinh Trường Sinh, mới sáng sớm hắn gọi điện thoại cho tôi đến đây để ngăn cô lại, hắn đang chạy đến đây, đoán chừng không lâu đâu.
– Cái gì? Cậu không phải là người của Bạch Khai Sơn? Vậy cậu tới nơi này làm cái gì? Cậu không biết Bạch Khai Sơn tâm ngoan thủ lạt, tôi đến muộn một chút thì hai đứa em của tôi sẽ gặp họa.
Tương Ngọc Điệp cơ hồ là cuồng loạn la lên.
– Vì thế cô nên gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, sau đó để cho Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Bạch Khai Sơn, tôi nghĩ Đinh Trường Sinh đã làm cảnh sát, tại tỉnh Trung Nam này hắn vẫn có chút mặt mũi, cô thấy như vậy là đúng không?
Kha Tử Hoa ngược lại là không nóng không lạnh nói ra, thật ra thì Đinh Trường Sinh tại tỉnh Trung Nam tỉnh nào chỉ là có chút mặt mũi, tại trong giới hắc đạo cũng là rất có mặt mũi, khi hắn còn làm chủ chánh công an Hồ Châu trước đó, bên trong tỉnh Trung Nam các nhân vật hắc đạo cơ hồ là không ai bước vào Hồ Châu nửa bước, cái này là cái gọi là mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, Đinh Trường Sinh thì thuộc về cái loại liều mạng này.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensextv.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
– Thế nhưng bên trong đang là hai em của tôi đang bị bắt, cậu không có lo lắng vì việc này đâu có quan hệ gì đến với cậu đâu.
Tương Ngọc Điệp cơ hồ là khóc lên.
– Cô bình tâm một chút, tôi đã nói rồi, trước hãy cố làm cho mình tỉnh táo lại, thứ nhất nếu cô cứ như vầy đi vào, làm sao cô xác định được là ở bên trong có em của cô, hơn nữa nếu quả thật là như vậy, tại sao cô không báo cảnh sát chứ, có phải hay là không? Giữa các người có chuyện gì thì tôi cũng không muốn đúc kết, Đinh Trường Sinh cũng không có để cho tôi báo cảnh sát, hắn chỉ nói là đến để ngăn cô lại, hắn đang chạy đến.
Kha Tử Hoa tận tình khuyên giải nói.
Đồng thời, hắn cũng đã nhìn ra, Đinh Trường Sinh cùng người đàn bà này có quan hệ tuyệt không tầm thường, nhưng lẽ ra nếu đã xảy ra chuyện như vậy, Đinh Trường Sinh đầu tiên cũng phải nghĩ tới nhờ cảnh sát Giang Đô giúp đỡ chứ, bởi vì Đinh Trường Sinh cùng cảnh sát Giang Đô có quan hệ chắc không tệ, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn không có lựa chọn cách báo cảnh sát, cho nên nhìn qua trong chuyện này khẳng định còn liên lụy đến chuyện khác.
Đã là Đinh Trường Sinh không muốn nói, thì mình cũng cũng không hỏi, Đinh Trường Sinh đã từng cứu mạng của hắn, thì mình coi như là trả lại nhân tình, cho nên nhất định phải kiên trì chờ Đinh Trường Sinh.
Cùng lúc đó, Bạch Khai Sơn đang đứng ở một bên cửa sổ, mắt nhìn xuống động tĩnh trên bãi đỗ xe, vốn là thấy Tương Ngọc Điệp đang chuẩn bị bước vào trong, không biết chuyện gì, lại bị có người cản lại, cũng may là hai con tin không có ở trong quán lẩu cá này, bằng không nếu như cảnh sát quả thật có đến, thật đúng là không tốt để thoát thân.
Nhưng nhìn bây giờ nhìn lại thì thấy Tương Ngọc Điệp tựa như cũng không có báo cảnh sát, người đàn bà này đang chờ cái gì đây này?
Càng khiến cho thấy kỳ quái là Bạch Khai Sơn gọi điện thoại cho Tương Ngọc Điệp, rõ ràng điện thoại đã tắt máy, nhưng Tương Ngọc Điệp rõ ràng đang ở bên trong xe, đến cùng người đàn bà này muốn thế nào?
Bắt con tin không phải là mục đích, mục đích là muốn Tương Ngọc Điệp khuất phục, tiếp tục để lão độc quyền làm ma túy, mấy xưởng của Tương Ngọc Điệp năng lực tinh chế ma túy tại tỉnh Trung Nam tìm không ra chỗ thứ hai nào sánh bằng được.
Cho nên một khi mất đi sự khống chế Tương Ngọc Điệp, những độc chất này nguyên sẽ không thuộc về mình nữa, có nghĩa là chính mình muốn tiếp tục mua bán, phải chạy đến ngoại tỉnh nhập hàng, nguy hiểm lớn thì không nói, nội thời gian tốc độ thì quá chậm.
Thế nhưng khi bọn bắt lấy con tin không liên hệ được cùng với người nhà của con tin, thì sợ rằng nóng nảy, đáng lo là sẽ giết con tin, nhưng lúc này mục đích của lão vẫn chưa đạt được, do đó lại làm cho Bạch Khai Sơn thật sự cũng đang lo lắng.
– Mày đi ra xem một chút, đến cùng chuyện gì xảy ra, hỏi người đàn bà trên xe kia có vào hay không, lão tử rất bận rộn, nếu như vào, lão tử sẽ đi đấy.
Bạch Khai Sơn nói với một thủ hạ.
Tuy Tương Ngọc Điệp tắt máy điện thoại di động, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn luôn cùng Kha Tử Hoa liên lạc lấy, Kha Tử Hoa ngồi ở trong xe, đem tình huống của bên này liên tục không ngừng báo cho Đinh Trường Sinh biết.
– Còn bao lâu mới có thể đến đây vậy, tôi thấy có người đang đi ra.
Kha Tử Hoa một lần cuối cùng gọi điện thoại nói cho Đinh Trường Sinh.
– Ngay lập tức…
Đinh Trường Sinh lời còn chưa dứt, chiếc xe Landrover đã gầm thét vọt tới bãi đỗ xe của quán lẩu cá này, hơn nữa cũng không có dấu hiệu chạy chậm lại chút nào.
Mà mục tiêu thì nhắm ngay tên thủ hạ của Bạch Khai Sơn đang đi ra ngoài xem xét tình huống, đương nhiên lúc ban ngày ban mặt như thế này, mà lái xe đâm chết người, Đinh Trường Sinh sẽ gặp phiền toái cũng không nhỏ, cho nên lúc chạy đến gần tên kia, Đinh Trường Sinh tung một nắm đấm ngay mặt hắn từ trong cửa xe, trong lúc tên kia loạng choạng thì chiếc xe quay vòng đầu xe lại, dùng thân xe đụng vào tên kia văng ra ngoài, trên bãi đỗ xe truyền đến tiếng thắng xe rít bánh chói tai dừng lại.
Đinh Trường Sinh không có chút nào để ý tới chiếc xe của Kha Tử Hoa cùng Tương Ngọc Điệp đang ngồi, mà trực tiếp đi về hướng tên bị xe tông trung kia, sờ tay lên mũi thấy còn hơi thở, hoàn toàn không có vấn đề gì, rồi xoay người nhìn chiếc xe của mình, thấy thân xe bị hơi móp một chút, xem ra qua lần này mang xe trả lại cho Dương Phụng Tê để nàng sửa chữa.
Một đấm đánh văng người, Tương Ngọc Điệp chứng kiến tình huống này, thò tay muốn kéo cửa x đi ra ngoài, nhưng lại bị Kha Tử Hoa kéo giật ngược lại.
– Cậu làm gì vậy, chính hắn đi vào trong gặp nguy hiểm thì làm sao, cậu buông ra… tôi muốn đi vào. Tương Ngọc Điệp kêu lên.
– Hắn không phải là người khôn biết tính toán, đúng lúc này cô đi vào thì hắn mới gặp nguy hiểm, cô cứ ở chỗ này chờ là được.
Kha Tử Hoa nói ra.
Mà một màn này thì Triệu Cương đang ẩn nấp trong chiếc xe khách cũng nhìn thấy rành mạch, lập tức lấy điện thoại di động ra báo cho Triệu Khánh Hổ, Triệu Khánh Hổ nghe vậy tức suýt chút nữa đem Triệu Cương mắng chết, lúc này mới gọi điện thoại, còn không mau dẫn người chạy trở về, mối quan hệ giữa lão và Tương Ngọc Điệp tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Vì vậy chiếc xe khách lập tức liền quay đầu xe rời đi.
– Ai… đây là người cô mang tới à? Như thế nào lại rút lui như vậy?
– Hỗn đản, thiệt thòi tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mướn bọn họ, chưa gì đã quay đầu bỏ chạy.
Tương Ngọc Điệp sững sờ, liền đoán được Triệu Cương vì sao mà bỏ đi rồi, vì vậy vội vàng đem những người này là do mình dùng tiền mướn tới, nếu để cho Đinh Trường Sinh biết mình cùng Triệu Khánh Hổ quấy cùng một chỗ, chắc chắn hắn sẽ dứt khoát không còn cùng mình có chút quan hệ nào nữa, nhìn qua thì thấy Triệu Cương vẫn rất thông minh đấy.
Tương Ngọc Điệp hiện tại trong lòng rất gấp, rất muốn biết bên trong đến cùng ra thế nào rồi, một mặt là lo lắng sự an toàn của em mình, một mặt thì lo lắng Bạch Khai Sơn sẽ cùng Đinh Trường Sinh nói cái gì? Nếu như lão đem nội tình vạch trần cho Đinh Trường Sinh, như vậy thì ngày chết của mình cũng đến, Đinh Trường Sinh chắc chắn sẽ mở một mạng lưới truy lùng các xưởng tinh chế ma túy của mình đấy, bất kể là hắn đối với mình có thương yêu đến đâu đi nữa.
Nhưng lại cũng nghĩ đến, Bạch Khai Sơn chắc có lẽ không ngu xuẩn như vậy, nếu để xảy ra chuyện, Bạch Khai Sơn lâu nay tại tỉnh Trung Nam cũng có tháng ngày tốt lành hết mức, đem lão đem nội tình của mình nhấc lên ra ngoài, các ngươi đã không muốn để cho lão nương yên thân, thì lão nương cũng sẽ đem cả đám các người đưa vào địa ngục.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensextv.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
– Ai dà… đây không phải Đinh cục trưởng sao, như thế nào lại đến nơi này của tôi vào lúc sáng sớm vậy, vẫn chưa tới giờ ăn cơm a, bất quá Đinh cục trưởng đã đến rồi, tôi sẽ để cho đầu bếp, làm ngay.
Thấy được một màn vừa rồi ngoài bãi đậu xe, Bạch Khai Sơn mặt đều xám xịt rồi.
Khi lão chứng kiến thủ đoạn Đinh Trường Sinh, mặc dù trong tay đang thủ sẵn khẩu súng ngắn cỡ nhỏ, nhưng là chỉ cần súng mình nổ lên, những tháng ngày ở tại đại lục này sẽ chấm dứt, cho nên bây giờ chưa phải là lúc chơi tất tay, nhưng xem ra chính mình hôm nay phiền toái xem như là chạy không thoát được rồi.
– Rất lâu đã không ăn lẩu cá, Bạch lão bản làm một bàn tiệc cá đi, tôi hôm nay có nhiều thời gian để chờ.
Đinh Trường Sinh bước vào phòng, không quan tâm đến Bạch Khai Sơn đưa tay ra để bắt, mà trực tiếp đi vào đặt mông ngồi ở đối diện với Bạch Khai Sơn, đám thuộc hạ của lão đều là trợn mắt nhìn.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensextv.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
– Ha ha… Đinh cục trưởng, cậu thật biết nói đùa, được rồi nói cho đầu bếp làm buổi tiệc cá mang lên đây, tôi hôm nay cũng rảnh rỗi, cùng Đinh cục trưởng uống một chén.
Bạch Khai Sơn cười cười bảo thủ hạ của mình.
– Tất cả đều đi ra ngoài, tôi và lão bản của mấy người đàm chút chuyện.
Đinh Trường Sinh chỉ chỉ mấy tên vạm vỡ đang đứng trong phòng nói.
Đinh Trường Sinh, nhìn thoáng qua Bạch Khai Sơn.
Bạch Khai Sơn thu lại mặt cười, gật đầu nói:
– Đi ra ngoài hết đi.
Mấy tên kia nghe vậy mới đẩy cửa ra đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh lúc vừa mới bước vào cũng thấy được, mấy tên này tuyệt là khó đối phó.
– Đinh cục trưởng, hôm nay đã đến nơi này của tôi, chắc là không đơn thuần đến để ăn lẩu cá chứ?
Bạch Khai Sơn cũng đã nhìn ra, thằng Đinh Trường Sinh này là lai giả bất thiện xuất hiện ở đây không có ý gì tốt cả, đến bây giờ Tương Ngọc Điệp còn ở bên ngoài không có vào, tiểu tử này một mình chạy vào, thấy sự tình như vậy là cũng đã hiểu rồi.
– Nói nhảm, sáng sớm tôi từ Hồ Châu một đường chạy đến đây, chỉ là để ăn cá của ông sao? Lão già kia, có phải là ông đối với cái món cá của mình rất tự tin lắm phải không?
Đinh Trường Sinh miệng mở ra liền không có chút nào khách sáo rồi, ánh mắt Bạch Khai Sơn một hồi buộc chặt, lão lặng lẽ đưa lên tay áo có khẩu súng ẩn giấu ở bên trong, nhưng Đinh Trường Sinh thì không có biết, trong lúc này hắn vào cũng là tay không tấc sắt.
– Cậu còn trẻ tuổi, cùng người lớn tuổi nói chuyện tốt nhất là lịch sự một chút.
Bạch Khai Sơn nói ra.
– Được, khách sáo một chút, Bạch Khai Sơn… có phải ông quả thật cho mình là đại ca xã hội đen của tỉnh Trung Nam này rồi phải không? Ông nghĩ sao mà cho mình cái quyền tốt như vậy chứ?
– Đinh cục trưởng, cậu đừng có vu oan người, tôi là một người kinh doanh nghiêm chỉnh, chưa từng có làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, lời này của cậu từ đâu nói đến vậy, nếu như cậu không phải tới đây ăn lẩu cá, thì tôi cũng không cần lưu cậu ở lại nơi đây, cậu đi đi.
Bạch Khai Sơn mặt lạnh lùng nói ra.
– Đi? Ha ha… tốt… đem người giao cho ra… thì tôi sẽ đi, nói cách khác, cho dù là ông có báo động, tôi cũng sẽ không đi đâu cả.
Đinh Trường Sinh cầm lấy chén trà trên bàn, chính mình tự rót cho mình một ly trà, ung dung cầm lên uống.
– Đinh cục trưởng… tôi không rõ cậu đây là ý gì? Người nào vậy?
– Tôi nhớ giữa chúng ta đã từng đàm luận qua về chuyện của Tương Ngọc Điệp, tôi nói thật cho ông biết, Tương Ngọc Điệp hiện tại đã là tình nhân của tôi rồi, như vậy chuyện của nàng thì chính chuyện của tôi, hai đứa em của nàng cũng chính là em vợ của tôi, ông bắt lấy em vợ của tôi, tôi đây làm anh rể mà không quan tâm tới, vậy cũng không thể nào nói nổi cái thằng anh rể này là gì a.
Đinh Trường Sinh nói lý hỏi.
– Ồ? Còn có việc này sao, nhưng em của Ngọc Điệp quả thực tôi không có gặp, cậu nói tôi bắt giữ bọn họ, chuyện này không thể nói lung tung bậy bạ được, đây chính là chuyện phạm pháp đấy.
Bạch Khai Sơn thề thốt phủ nhận nói.
– Ông Bạch, tôi chỉ nói một lần, tuyệt sẽ không nói lại lần thứ hai, trước kia ông cũng đã từng ngồi xổm nhìn qua cửa sổ trong tù rồi, biết rõ quy củ bên trong đó như thế nào, tôi thấy những năm qua chắc ông đã quên quy củ bên trong đó rồi, vậy hãy ngồi đây cố nhớ lại một chút đi.
Đinh Trường Sinh cười híp mắt nói ra.
– Đinh cục trưởng, ăn nói cẩn thận một chút…
– Tôi bây giờ đi ra ngoài, cá cũng không ăn, tôi cho ông thời gian một tiếng, đem người mang đến cho tôi ở bãi đỗ xe, tôi chờ ông nếu như qua đi một giờ, tôi sẽ không khách sáo đâu.
Đinh Trường Sinh nói xong đứng dậy rời khỏi.
– Không tiễn… nhưng tôi cũng nói cho cậu biết một câu, chỗ này của tôi không có giữ người, cậu đến địa phương khác tìm đi.
Bạch Khai Sơn vuốt vuốt chòm râu nói ra.
– Được… vậy thì nửa giờ, nếu như nửa giờ sau không thấy người, thì mỗi ngày tôi sẽ đi theo ông… đến lúc đó thì ông cũng đừng mong làm được cái gì, tôi sẽ bám theo mãi cho đến khi đưa được ông vào nhà dưỡng lão mới thôi, còn nữa, từ nay về sau, ông và Tương Ngọc Điệp cũng không còn có mối quan hệ gì, nếu như ông lại ra tay, thò cánh tay nào, tôi liền băm cánh tay đó.
Nói xong Đinh Trường Sinh kéo cửa ra, nhưng là trước cửa đang đứng đấy hai tên, chặn đường đi của hắn lại.
Lời nói to ở trong phòng thì bên ngoài nghe rất rõ, cho nên chưa có mệnh lệnh của Bạch Khai Sơn, người ở phía ngoài làm sao có thể thả hắn đi được.
Thấy không thể đi tiếp, Đinh Trường Sinh lại quay đầu, nhìn Bạch Khai Sơn nói ra:
– Lớn tuổi như vậy rồi, mà còn chơi cái đồ chơi này, tôi xem ông đời đã tối đen rồi, ông già rồi thì nên rửa tay gác kiếm, cùng người trẻ tuổi tranh giành để làm cái gì? Ông tuổi tác quá cao, đã không còn thích hợp làm xã hội đen rồi.
Nói xong quay người lại, lập tức chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, mà lúc này Đinh Trường Sinh hai tay trái phải vặn xoay một cái, vừa vặn đem sức lực toàn thân chụp lấy hai cánh tay kia, một bên một cánh tay, cứ thế đã bị cánh tay của hắn đánh bay, cái này là thốn kình, hai tên này bị chịu thiệt liền ăn quả đắng, căn bản do không coi Đinh Trường Sinh coi vào đâu, nên bị bất ngờ không đề phòng, bị hắn đánh lén khiến ăn thiệt thòi.
– Còn hai mươi tám phút đồng hồ đấy.
Đinh Trường Sinh tiếp tục đi lên phía trước, vừa đi vừa nói.
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh toàn thây trở ra, nhưng không có theo hai đứa em của mình ra, Tương Ngọc Điệp không ngồi yên được nữa, mở cửa xe chạy về phía Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh lúc này đã chui vào trong xe của hắn khóa cửa lại, mặc kệ cho nàng ở bên ngoài gõ cửa đều không để ý tới, tự mình ngã người ở chỗ ngồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Kha Tử Hoa thấy thế lại đem Tương Ngọc Điệp lôi trở lại xe hơi của nàng.
– Cậu nói cho tôi nghe tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà hắn không để ý tới tôi?
Tương Ngọc Điệp lúc này thật sự hỗn loạn rồi, nàng lo lắng nhất tựu là Bạch Khai Sơn Tướng kể hết chuyện của mình cho Đinh Trường Sinh nghe, nếu nói như vậy, chính mình liền thật sự đã xong.
Còn Đinh Trường Sinh đối với chính mình rất tự tin, chỉ chốc lát liền vang lên tiếng ngáy, thẳng đến lần nữa bị nghe tiếng gõ cửa xe mới bừng tỉnh hé mắt ra, thấy là Kha Tử Hoa lúc này mới mở cửa xe.
– Chuyện gì vậy?
– Bọn họ đã được thả ra rồi, vừa rồi hai đứa em của Tương Ngọc Điệp gọi điện thoại đến nói bọn họ đã được thả ra tại phía đông thành rồi, cũng không biết là vị trí nào, Tương Ngọc Điệp đã chạy tới đó, chúng ta mau đến xem sao.
– Được rồi… anh lái xe đi, tôi ngủ thêm một chốc nữa, mấy ngày nay tôi chịu đựng quá mệt rồi… hư mất.
Đinh Trường Sinh liền chui vào chỗ ngồi phía sau muốn tiếp tục ngủ.
– Ha ha… vừa rồi ở bên trong cậu thương lượng như thế nào vậy? Rõ ràng là bọn chúng đem người thả ra rồi.
Kha Tử Hoa vừa lái xe vừa hỏi.
– Này… đừng hỏi nhiều, đưa điện thoại di động của anh cho tôi mượn một chút.
Đinh Trường Sinh ngồi ở đằng sau lầu bầu nói ra.
Kha Tử Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, liền đưa điện thoại di động của mình cho Đinh Trường Sinh, còn tưởng rằng điện thoại di động của hắn hết pin, nhưng là thời gian dần qua, mặt của Kha Tử Hoa xạm đen lại.
– Này… có phải là đài truyền hình Giang Đô phải không?
Đinh Trường Sinh nắm chặt lỗ mũi của mình để thay đổi giọng nói.
– Vâng, đây là đài truyền hình dân sinh Giang Đô, xin hỏi có thể giúp được gì không ạ?
– Đúng vậy, tôi report, tôi trước đây là làm đầu bếp cho quán lẩu cá Thành Đô, tôi muốn tố cáo dầu dùng nấu ăn trong quán đều là loại dầu cống ngầm, rất rẻ mạt, tôi phát hiện ra, vì tôi có lương tâm nên tố cáo để cho đài truyền hình đến làm phỏng vấn điều tra…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro