Phần 202
2022-05-01 11:39:00
Tại bất cứ nơi đâu, vận chuyển ma túy đều là một nan đề, chẳng những là phải đề phòng phản đồ ngay trong hang ổ của mình, mà lộ trình càng dài, phong hiểm chuyển vận lại càng lớn, nhưng nếu ma túy từ Hồ Châu xuất phát, chỉ cần mấy giờ thì có thể đưa đến tỉnh Trung Bắc, so với từ các địa phương khác vận chuyển đến tỉnh Trung Bắc thì nhanh hơn nhiều lắm, hơn nữa đoạn đường này lại là đường cao tốc, trạm kiểm tra rất ít…
Đinh Trường Sinh mặc dù không xác định Bạch Khai Sơn còn ở nơi này, nhưng nơi này là một cứ điểm của Bạch Khai Sơn, cho nên hắn vừa đến tỉnh thành, trước hết là nghĩ tới nơi đây, thứ nhất là thử thời vận, nếu như tìm không thấy Bạch Khai Sơn, thì đến lúc ấy nhờ Lưu Chấn Đông điều tra manh mối cũng không muộn, hắn không muốn bởi vì chuyện này mà để cho Lưu Chấn Đông liên lụy qua sâu.
Lưu Chấn Đông cũng là thông qua mối quan hệ trên tỉnh nghe ngóng manh mối của Bạch Khai Sơn, nếu như Bạch Khai Sơn xảy ra chuyện, như vậy thì rất dễ dàng sẽ)hoài nghi đến trên người Lưu Chấn Đông, cho nên Đinh Trường Sinh trong lòng cũng băn khoăn, vì vậy trước cứ tự mình đi tìm Bạch Khai Sơn.
Đinh Trường Sinh kêu một phần lẩu cá, tìm đến một phòng ăn cơm trước, chỉ chốc lát, phục vụ đã đem thức ăn đầy đủ.
– Tiên sinh… mời từ từ dùng.
– À… khoan hãy đi, để tôi nếm một chút xem đúng là có phải của lão Bạch chính tay làm, hay là thay đổi đầu bếp khác?
Vừa nói, Đinh Trường Sinh cầm đũa lên kẹp một miếng cá, đưa đến trong miệng, chép miệng nói ra:
– Um… không phải mùi vị này, đây không phải là lão Bạch chính tay làm phải không?
– Lão Bạch? Lão Bạch nào vậy?
Phục vụ không biết rõ Đinh Trường Sinh muốn nói tới ai.
– Chính là lão bản của các người, trước kia cũng không phải là chính tay lão làm sao?
– Ha ha tiên sinh, lão bản của chúng tôi đã từ lâu không còn tự mình làm bếp rồi, chắc là đã lâu tiên sinh không có tới đây a.
Phục vụ viên cười nói.
– Đúng vậy a, đã thật lâu không có tới, cũng rất lâu không gặp lão Bạch rồi, đúng rồi, lão có ở đây không?
Đinh Trường Sinh lại kẹp một miếng cá, vừa ăn, vừa bình thản hỏi.
– Ở đây, mới vừa rồi còn nhìn thấy, có thể là lão bản đang ở trên lầu…
– Tốt rồi, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc đi.
Đinh Trường Sinh cười híp mắt nói ra.
– Vâng… tiên sinh từ từ dùng.
Nói xong phục vụ xoay người đi ra ngoài, cũng không để ý đến việc này, lão bản mình giao thiệp rất rộng, nói không chừng đây cũng là bằng hữu của lão bản, chính mình không cần nhiều chuyện là được, vì thế việc này hắn cũng không có báo cho lão bản, mà cho dù hắn có hối hận cũng không kịp rồi, bởi vì Đinh Trường Sinh đã lên đến trên lầu rồi.
Bôn tên bảo tiêu thì đã chết một tên, còn lại ba tên thì đều đã đi đến Hồ Châu, ngoài cửa ngay cả một tên coi chừng cũng không có, đây không phải Bạch Khai Sơn chủ quan, mà là lão không thể tưởng được đám người A Long lại bị bại lộ nhanh như vậy, càng không nghĩ tới Đinh Trường Sinh sẽ có lá gan lớn như vậy đến nơi đây tìm lão…
Đinh Trường Sinh gõ cửa, bên trong có người đáp ứng, để cho đi vào, Đinh Trường Sinh nghiêng tai nghe xong, nghe được là giọng nói của Bạch Khai Sơn, vì vậy liền đẩy cửa đi vào, Bạch Khai Sơn lúc này đang ngồi ở trên mặt ghế La Hán, tay cầm lấy một bình trà nhỏ, mắt thấy vào cửa là Đinh Trường Sinh, bàn tay cầm ấm trà bị dọa giật mình từ trong tay rớt xuống, mắt thấy sắp rơi trên sàn nhà rồi, nhưng là lại không nghĩ rằng hoa mắt, thì thấy ấm trà vừa vặn đã rơi vào bên trên giày da của Đinh Trường Sinh.
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh tốc độ nhanh như vậy, vốn bàn tay định từ trong túi áo móc súng ra lại dần dần rụt trở về, còn Đinh Trường Sinh khẽ vươn tay, đem ấm trà để lên trên cái bàn, sau đó thì trên tay của hắn đã cầm sẵn khẩu súng.
– Đinh… Đinh Trường Sinh, cậu tới nơi này làm gì, tôi và cậu đã không còn ân oán gì… đây là…
Bạch Khai Sơn nhìn thấy Đinh Trường Sinh tâm ngoan thủ lạt, cho nên nói chuyện có chút run rẩy.
– Thật sao? Tôi lại có cảm giác ông không có nói thật, giữa chúng ta không sao còn ân oán sao? Thế nhưng tại sao ông lại làm cái việc đó? Bốn tên thủ hạ thân tín của ông đâu? Đang ở nơi nào vậy?
Đinh Trường Sinh dùng súng chỉ vào chính giữa trán Bạch Khai Sơn hỏi.
– Bọn chúng? Bọn chúng đã không còn làm việc cho tôi, tôi cũng không biết bọn chúng đi đến nơi nào…
Bạch Khai Sơn đang tìm cách kéo dài thời gian, bởi vì lúc này lão cũng chưa biết cách làm sao thoát thân, cần phải suy tính.
Đinh Trường Sinh không nói thêm, lời nói của Bạch Khai Sơn vừa rồi đương nhiên là hắn không tin, vì vậy lấy tay sờ lên bình trà nhỏ thấy vẫn còn hơi nóng, thấy Bạch Khai Sơn giả bộ ngớ ngẩn, mình đương nhiên cũng không cần khách sáo, đối với địch nhân khách sáo chính là tự tàn nhẫn với mình.
Bạch Khai Sơn không biết Đinh Trường Sinh tại sao phải lấy tay sờ lên ấm trà, nhưng không đợi mình biết rõ, thì cảm giác một làn nước ấm nóng, theo từ trên trán của mình giội xuống.
Người làn da rất kỳ quái, có thể trong bình nước ấm, cầm ở trong tay có hơi nóng, uống tại trong miệng lại vừa vặn, nhưng là giội ở trên trán thì lại rất nóng như là bị phỏng.
Bạch Khai Sơn mở miệng, nhưng không đợi cho lão kịp la lên, Đinh Trường Sinh lại nói:
– Nếu ông không sợ chết thì cứ hô to, để nhìn xem là người của ông tới nhanh, hay là viên đạn của tôi nhanh hơn, với lại mấy tên thủ hạ thân tín của ông cũng không có ở nơi này, thì ai dám tới để đương đầu với súng đạn chứ?
Quả thật là như thế, Bạch Khai Sơn khí thế nhất thời bị chà xát, nên năn nỉ Đinh Trường Sinh:
– Đinh Trường Sinh… đến cùng cậu muốn cái gì? Tôi không có đắc tội với cậu, cậu lại đè ép một lão già yếu ớt, vui vẻ lắm sao?
– Lão già yếu ớt? Ha ha… ông nói những lời này thật đúng là với hiện tại bây giờ, tôi hỏi ông câu này, nếu ông không nói thật, thì thật sự là muốn chết, nhất định sẽ nhìn không tới ngày mai mặt trời mọc nếu tôi đã đến mức này rồi, nhưng mà tôi sẽ đáp ứng thỏa mãn cho ông một nguyện vọng, ông đoán thử xem nguyện vọng đó là gì?
Đinh Trường Sinh nói, hắn nhận định lão gia hỏa này cùng với Tương Ngọc Điệp bị bắt cóc nhất định có liên quan, chỉ cần lão gia hỏa này không lên tiếng, tin rằng mấy tên bắt cóc có lẽ không dám làm gì với Tương Ngọc Điệp.
Bất quá nói trở lại, bọn chúng quả thật muốn giết chết Tương Ngọc Điệp, thì Tương Ngọc Điệp đã sớm chết cả trăm lần rồi…
– Cái gì… nguyện vọng gì?
Bạch Khai Sơn hỏi.
– Rất đơn giản, nếu Tương Ngọc Điệp chết rồi, tôi sẽ chôn ông đi cùng, còn bốn tên thuộc hạ thân tín của ông nữa… À… không đúng, hiện tại chỉ còn lại có ba tên, tất cả đều cùng đi theo Tương Ngọc Điệp, tôi sẽ chôn vùi các người cùng một chỗ, như thế nào đây? Xem ra thì tôi vẫn tính là đủ nhân nghĩa a.
– Ai, Đinh Trường Sinh, cậu là quan viên chính phủ, tiền đồ vô lượng, vì sao lại quan tâm đến một ả điếm như vậy chứ, cậu chỉ thấy được bề ngoài của Tương Ngọc Điệp, còn chân thật bên trong của Tương Ngọc Điệp thì cậu không biết rõ là hạng người gì, mà thôi… đã đến trình độ này, tôi cũng sẽ không che giấu nữa, tôi sẽ nói cho cậu biết Tương Ngọc Điệp rốt cuộc là hạng người gì.
Bạch Khai Sơn ra hiệu Đinh Trường Sinh lấy ra khẩu súng đang kê tại trên đầu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro