Phần 180
2022-05-01 11:39:00
Giờ khắc này Uông Minh Hạo đã không có hối hận khi tới nơi này gặp La Đông Thu rồi, xem ra La Đông Thu lần này là muốn mượn tay kỷ ủy đem Đinh Trường Sinh đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục.
– La thiếu gia, những chuyện này đều là thật sao?
Uông Minh Hạo hỏi.
– Đương nhiên, chú cũng có thể đi điều tra thử xem, nếu không điều tra thì làm sao biết đến cùng cháu nói có thật hay là không đâu này?
La Đông Thu cười nói.
– Vậy được rồi, cảm ơn về buổi uống trà này, tôi còn có việc, đi trước một bước.
– Vâng… Uông bí thư có nhiều việc cứ đi trước đi… À… chờ một chút, cháu còn có một lời nhắn từ cha cháu là rất thưởng thức công tác của chú tại Hồ Châu những năm qua, cha cháu cũng muốn gặp chú một lần.
La Đông Thu nói ra.
Đây là một cái đối với bất cứ người nào thì cũng đều là một cơ hội cực tốt, huống chi duỗi ra cành ô – liu còn là bí thư tỉnh ủy, đây chính là người đứng đầu tỉnh Trung Nam, cho nên nếu như có thể lọt vào pháp nhãn của La Minh Giang, vậy thì có nghĩa là con đường làm quan có thể thẳng tới mây xanh rồi. Đương nhiên, vấn đề này là đối với người bình thường mà nói là vậy, nhưng Uông Minh Hạo là bí thư kỷ ủy thành phố Hồ Châu, ông đã từng trải qua những chuyện mà không phải cán bộ bình thường có khả năng nghĩ tới được.
Cho nên, khi La Đông Thu ném ra ngoài cái mồi nhử thơm phức này, Uông Minh Hạo cũng không có quản đến bao nhiêu, trái lại ở trong nội tâm âm thầm kêu khổ, với tư cách là một cán bộ kỷ ủy, cái vòng tròn của ông tương đối chật hẹp rất nhiều, bởi vì không một người nào muốn cả ngày cùng với người kỷ ủy cùng lăn lộn một chỗ, trừ phi cán bộ kỷ ủy này chính là một người không có lý tưởng hoặc là chỉ là một cán bộ dùng để bài trí mà thôi.
Cho nên, đối với chuyện tình của La gia tại tỉnh Trung Nam, Uông Minh Hạo so với cán bộ bình thường thì hiểu rõ sâu hơn nhiều lắm, đừng nhìn La Đông Thu đang rất nhiệt tình đấy, đó là bởi vì có La Minh Giang đứng ở phía sau, nhưng nếu La Minh Giang cái cây lớn này nếu như bị ngã đổ thì lúc đó La Đông Thu đối với mình sẽ ra sao đây? Ai dám nói là hắn sẽ không cắn ngược lại?
Cho nên đối mặt với La gia mời chào, Uông Minh Hạo thấy cũng không có hy vọng, ngược lại còn là sầu lo…
– Được, chỉ cần La bí thư có thời gian rảnh, tôi nhất định sẽ đi đến gặp đấy, thôi tôi đi trước.
Nói xong, Uông Minh Hạo quay người đi xuống lầu, thậm chí cũng không nắm tay cáo biệt cùng La Đông Thu.
Thẳng đến khi Uông Minh Hạo lái xe rời đi, La Đông Thu sắc mặt dần dần âm trầm xuống, thò tay đem cái ấm trà trên bàn hung hãn nện xuống đất.
Tưởng Hải Dương nhìn thấy La Đông Thu tức giận như vậy, đương nhiên biết rõ đây là chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện Đàm Quốc Khánh tự tiện tập kích bắn người thì cùng hắn thật sự không có liên quan, việc này không phải là hắn an bài.
– Tưởng Hải Dương, cậu đúng là đầu óc heo, chuyện Đàm Quốc Khánh nổ súng có phải là do cậu an bài?
La Đông Thu quả nhiên là đem chuyện này đọng ở trên đầu Tưởng Hải Dương.
– Ai ôi… trời đất chứng giám a, trong khoảng thời gian này em cũng chưa từng thấy qua tên vương bát đản kia rồi, hắn chỉ là dựa dẫm vào em để lấy tiền, em thật không có an bài qua cái chuyện nổ súng, chuyện này là chính hắn tự tiện làm chủ, để em gọi điện thoại cho hắn hỏi qua một chút.
Tưởng Hải Dương nói ra.
– Đồ đần, không nên dùng điện thoại di động của cậu, đi xuống lầu dùng điện thoại công cộng gọi, bộ muốn người của cục công an nghe lén điện thoại của cậu sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đối phó Đinh Trường Sinh, không thể dùng biện pháp như trước đây, chuyện của Cát Hổ xảy ra như thế nào thì cậu cũng biết rồi làm, Đàm Quốc Khánh so với Cát Hổ lợi hại hơn sao?
La Đông Thu hận không thể vạch cái đầu của Tưởng Hải Dương ra nhìn xem ở bên trong đến cùng là suy nghĩ như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Tưởng Hải Dương vô cùng khó coi quay trở lại sau khi gọi điện thoại xong, không cần hỏi, La Đông Thu đã biết rõ Uông Minh Hạo nói đúng là thật, điều này nói lên cái gì? Điều này chứng tỏ Đàm Quốc Khánh cũng không phải là một người mà Tưởng Hải Dương có thể tùy ý khống chế được.
– Đàm Quốc Khánh này quá nguy hiểm, không thể dùng được, nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ làm hỏng chuyện đại sự của chúng ta, có một số việc không phải cứ dựa vào bạo lực mà giải quyết được đấy, cậu hiểu chưa? – La Đông Thu nói ra.
– Em biết, nhưng con người như Đàm Quốc Khánh thì khó tìm, nhất là có nhiều kinh nghiệm như vậy, nếu là không dùng tới, trong khoảng thời gian này chúng ta thật đúng là tìm không có người giống như thế.
Tưởng Hải Dương không ngừng nói.
– Cậu hồi trở lại tỉnh thành liên hệ với Bạch Khai Sơn, thuộc hạ của lão ta thì lấy tiền để làm việc, không có ân oán cá nhân, cho nên dễ nghe lời hơn, chỉ có như vậy mới có thể phát huy được tác dụng, còn Đàm Quốc Khánh thì không được, hắn và Đinh Trường Sinh có cừu oán, người như vậy một khi đánh mất lý trí, thì lúc đó rất nguy hiểm.
La Đông Thu tiếp tục nói.
– Được rồi em quay trở về tỉnh thành, còn anh tiếp tục ở chỗ này sao?
– Tôi và cậu cùng trở về, La Bàn Hạ lão gia hỏa này, mặt ngoài một bộ, sau lưng một bộ, xem ra không để cho lão nhìn thấy một chút lợi hại, thì lão không biết trời cao đất rộng, mảnh đất xưởng may kia không thể chờ đợi thêm nữa, hiện tại đây là thời điểm giá trị bất động sản đang tốt nhất, một khi hạng mục này cứ kéo dài, thì giá thị trường rớt xuống hay không thì cũng rất khó nói, trong lúc này La Bàn Hạ chậm chạp cũng không có động tĩnh, tôi rất hoài nghi lão này đang chờ cái gì?
La Đông Thu bất mãn nói.
Đối mặt lần với Uông Minh Hạo lại lần nữa đi vào phòng làm việc của mình, La Bàn Hạ đã bực mình nhưng vẫn kiên nhẫn tỉ mỉ nghe qua câu chuyện của Uông Minh Hạo thuật lại cùng với yêu cầu song quy đối với Đinh Trường Sinh.
– Ông Uông, những sự tình này ông nghe ai nói lại, hay là đã có chứng cứ? Nếu như ông chỉ là nghe người ta nói lại, tôi đề nghị ông đi điều tra rồi sẽ tìm gặp Đinh Trường Sinh để xác minh, còn như nếu có được chứng cứ, thì ông cứ đem chứng cứ lấy tới đây, chúng ta mở cuộc họp thường ủy hội để quyết định, ông nghĩ sao?
La Bàn Hạ hỏi.
– Bí thư, chuyện này không cần phiền toái như vậy, tôi phái người đến Bạch Sơn điều tra là được, nhưng trước mắt phải khống chế lại Đinh Trường Sinh, chứ nếu hắn nghe được tiếng gió phong thanh thì bỏ trốn mất, lúc đó làm sao bây giờ?
Uông Minh Hạo hỏi ngược lại.
– Trốn? Hắn chạy đến chỗ nào?
La Bàn Hạ dở khóc dở cười, bởi vì ngay lúc trước khi Uông Minh Hạo đến, Đinh Trường Sinh mới vừa cùng ông nói chuyện qua điện thoại, hắn xin phép nghỉ để đi đến Bắc Kinh, nói là chiêu thương dẫn tư…
Không biết Đinh Trường Sinh giờ đã đi rồi, hay là chưa có xuất phát, chỉ là hiện tại Uông Minh Hạo yêu cầu khống chế Đinh Trường Sinh, ông sẽ không đáp ứng được.
– Vấn đề này khó mà nói chắc được, La bí thư, lần này tôi cam đoan sẽ không làm sai, nếu như hắn không có nhiều chuyện như vậy, thì sẽ không có người tố cáo rõ ràng đến như thế, bằng vào kinh nghiệm xử lý án của tôi, chuyện này chắc chắn có đến tám, chín phần…
– Được rồi, nhưng chuyện này phải đợi hắn quay trở lại hẵng nói, bởi vì hắn đã đi Bắc Kinh rồi.
La Bàn Hạ không nói thêm gì nữa.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://bimdep.vip/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
Uông Minh Hạo không nghĩ tới Đinh Trường Sinh rõ ràng nhanh như vậy rời khỏi rồi Hồ Châu, sắc mặt biến hóa, nói ra:
– Bí thư, vậy là hắn đã muốn chạy trốn rồi, trước kia hắn đã từng làm phó cục trưởng công an, vấn đề xử lý mấy cái giấy thông hành giả đi nước ngoài đó là chuyện rất dễ dàng, tôi thấy việc này phải nhanh áp dụng hành động, nếu chậm trễ thì không còn kịp đâu.
Thật ra thì La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh rất có lòng tin, nhưng lúc này nghe Uông Minh Hạo nói như thế, thì trong lòng cũng không chắc chắn rồi, nếu Đinh Trường Sinh thật sự trốn chạy, như vậy chẳng khác nào mình tạo cho hắn cơ hội chạy trốn…
– Không thể nào, ông Uông… tôi thấy thần kinh của ông quá khẩn trương đấy, việc này hẳn là không đến mức như vậy đâu.
La Bàn Hạ nói ra, ông đã tin tưởng Đinh Trường Sinh đi đến Bắc Kinh tìm kiếm nhà đầu tư, nếu như lúc này lôi hắn trở về, như vậy việc này thì mình thật đúng là không tiện nói gì nữa.
– Bí thư, không thể do dự được nữa, nếu lần này bên kỷ ủy sai lầm, tôi lấy nhân cách của tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm.
Uông Minh Hạo vội la lên.
La Bàn Hạ giờ không nói gì nữa, gật đầu, Uông Minh Hạo thì chỉ cần La Bàn Hạ gật đầu, vậy là đủ rồi, vì vậy liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của La Bàn Hạ đi ra ngoài, chạy gấp về phòng làm việc của mình, an bài việc đối với Đinh Trường Sinh song quy (*nhà nước điều tra).
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://bimdep.vip/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
Còn Đinh Trường Sinh lúc này thì đang cùng Tần Mặc đang đi ga tàu lửa cao tốc để đến Bắc Kinh, phía sau đi theo là Diêm Lệ khinh khỉnh xem thường đối với Đinh Trường Sinh, lại là thêm một thằng thấy người sang bắt quàng làm họ, từ lâu nàng ở kinh thành làm hộ vệ cho các đại gia, chuyện như vậy nhìn thấy cũng nhiều, chỉ bất quá đây là ý muốn của Tần Mặc, nên nàng cũng không thể xen vào…
Hai người đang cười nói náo nhiệt, thì Đinh Trường Sinh cảm thấy điện thoại di động trong túi chấn động, vì vậy rảnh tay cầm điện thoại nhìn qua một chút, thì sắc mặt biến hóa.
– Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?
Tần Mặc nhìn xem sắc mặt Đinh Trường Sinh có điểm gì là lạ, hỏi.
– Ban kỷ luật thanh tra bí thư Uông Minh Hạo lại nổi điên lên rồi, vậy là không muốn buông tha tôi, đúng là không có nghĩ đến lão già này cố chấp như vậy, không biết La Đông Thu cho lão được cái chỗ tốt gì? Chẳng lẽ là sẽ làm bí thư thành ủy Hồ Châu?
– Việc này vẫn chưa xong sao? Lão ta đến cùng muốn làm gì?
Tần Mặc cau mày nói.
– Việc này lại nói thì vẫn là có quan hệ đến La Đông Thu, mảnh đất xưởng may một ngày chưa có kết thúc, thì các phe đấu võ sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn nữa La Đông Thu lần này là phát điên thật rồi, chẳng những muốn đem Hoa Cẩm Thành đưa vào ngục giam, mà còn muốn để cho Hoa Cẩm Thành đem kéo vào cùng một lượt, hắn phải đẩy tôi vào chỗ chết thì mới từ bỏ ý đồ a…
– Thằng cháu con rùa, để tôi bảo cho Diêm Lệ đi phế hắn là xong.
Tần Mặc hung hãn nói.
– Việc này há lại nói phế liền phế, nếu có thể phế hắn, thì tôi đã sớm phế hắn rồi, bởi vì đây là quy tắc trò chơi bất đồng, thằng đệ nhất công tử này là bất hiển sơn bất lậu thủy đấy, hắn là một gia hỏa âm ngoan thủ lạt, đối với loại người như vậy, hoặc là ta bất động, hoặc là đánh một kích tất trúng, bằng không mà nói, chẳng những không thể đả kích được đối phương, mà còn có khả năng đối với chính mình bị tạo thành tổn thương trầm trọng.
Đinh Trường Sinh lo lắng nói.
– Vậy làm sao bây giờ? Bắc Kinh có tiếp tục đi không hả?
Tần Mặc hỏi.
– Bọn chúng thật là nóng nảy a, vừa có tiền, lại có tinh lực, vậy cứ để cho bọn chúng đi theo một chuyến Bắc Kinh cũng được, để cho bọn ếch ngồi đáy giếng biết một chút về phong thái căn cơ nền tảng của Bắc Kinh…
Đinh Trường Sinh giờ thì cười cười, cùng Tần Mặc cùng một chỗ bước lên tàu lửa cao tốc hướng đến Bắc Kinh, đến lúc Trương Văn Minh mang người chạy đến sân ga, thì chỉ còn thấy cái đuôi của đoàn tàu cao tốc rời khỏi ga rồi…
Trương Văn Minh đành phải chờ đến chuyến tàu cao tốc kế tiếp để đuổi theo đến Bắc Kinh, việc này sẽ báo cáo Uông Minh Hạo sau, đến khi nghe được Uông Minh Hạo tức giận, tại trong phòng làm việc đập vỡ bộ ấm trà trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro