Phần 114
2022-05-01 11:39:00
Tại trong phòng khách, trước mặt Đinh Trường Sinh là một ly nước, đó là Tiêu Hồng mang tới, nàng biết rõ Đinh Trường Sinh ở trên lầu đã làm cái chuyện gì, với lại trước khi mang ly nước này để trên bàn trong phòng khách, nàng đã đi lên phòng của Thạch Mai Trinh, tuy trong phòng đồ đạc vẫn loạn như trước, nhưng Thạch Mai Trinh đang nằm xụi lơ ở trên giường với xung quanh mớ quần áo vẫn còn hỗn loạn.
Là một người đàn bà, nàng đương nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thậm chí còn có thể ngửi thấy đến ở bên trong phòng cái mùi nồng tanh của cuộc giao cấu giữa nam nữ sau khi kết thúc…
Thạch Mai Trinh thấy Tiêu Hồng tiến đến, chỉ nhìn Tiêu Hồng một cái, rồi lập tức lại nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc dù không buồn ngủ, nhưng lúc này nàng đúng là không muốn nhúc nhích, nàng cùng Tiêu Hồng đã đã đạt thành thỏa thuận rồi, hơn nữa so sánh sự việc thì Thạch Mai Trinh rõ ràng đã đem chuyện của mình cùng Đinh Trường Sinh kể ra cho Tiêu Hồng biết.
– Uống nước đi, lúc này không thể thiếu nước.
Tiêu Hồng ngồi ở đối diện Đinh Trường Sinh, vẫn là cái váy đơn bạc kia, hai chân vắt chéo mặc cho tà váy vén cao lộ ra bên dưới gốc đùi là cái quần lót đang ôm cái âm hộ mập tròn ẩn hiện một góc…
Đinh Trường Sinh lúc này dục vọng đã tiêu tán rất nhiều, nhưng vì cái tư thế của Tiêu Hồng thật là chọc người, Đinh Trường Sinh mượn cớ uống nước, đem nước miếng trong miệng nuốt xuống.
Tiêu Hồng mỉm cười, nàng biết, thằng này không phải là không động tâm, mà là hắn còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, dù sao mình Trinh trên danh nghĩa cũng là mẹ kế của Thạch Mai Trinh, lại còn là vợ của Thạch Ái Quốc, chỉ là không có ai biết được mình bây giờ cùng Thạch Ái Quốc tuy biểu ra bên ngoài ân ái thân mật, nhưng thực chất thì Thạch Ái Quốc sớm đã bị thuốc kích dục dùng thường xuyên móc rỗng thân thể rồi…
Từ khi nàng quay trở về lại, tất cả các loại tây dược cùng bốc thuốc trung y đều đã thử qua, nhưng Thạch Ái Quốc vẫn không thể nào giao hợp được, quả đắng này chỉ có mình nàng nuốt xuống, đâu có ai biết mình bị khổ, chính mình mới có hai mươi mấy tuổi đầu, đời này vẫn còn trẻ, chẳng lẽ mình cứ như vậy âm thầm đè nén dục vọng của một người đàn bà, bình đạm để trôi qua sao?
Nếu như mình từ trước giờ không biết đến chuyện nam nữ, thì là có thể chịu được, nhưng mình rõ ràng đã trải qua tất cả mọi chuyện giữa ân ái nam nữ, cho nên bây giờ đột nhiên bị đứt gãy đi, chính mình nên làm cái gì bây giờ đây?
Đúng lúc này cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Thạch Ái Quốc tiễn đưa La Bàn Hạ đi ra, đương nhiên, hai người cũng thấy được Đinh Trường Sinh cùng Tiêu Hồng đang ngồi trong phòng khách.
– Xin chào hai vị bí thư…
Đinh Trường Sinh không có gọi tên mỗi người, bởi vì gọi Thạch hay La cũng đều là không tốt để phân chia.
– Cậu không phải là đang ở Bắc Kinh sao? Làm gì mà trở về nhanh như vậy?
La Bàn Hạ hỏi, ông biết rõ Đinh Trường Sinh đi Bắc Kinh, đây là Lâm Xuân Hiểu tự báo với mình, còn tiểu tử này cũng không còn hướng mình xin phép nghỉ.
– Vâng… chỉ là một cái hôn lễ, có cái gì tốt đâu mà ở lại lâu, cơm nước xong xuôi thì cháu liền quay trở về…
Đinh Trường Sinh thản nhiên nói.
– Hôn lễ? Hôn lễ của ai vậy?
La Bàn Hạ chưa biết nên hỏi.
– Đó là hôn lễ của Chu Hồng Kỳ, bọn cháu là đồng sự, hơn nữa nàng trước kia còn là huấn luyện viên của cháu, cho nên khi cháu biết được, phải đến để tham gia náo nhiệt.
Đinh Trường Sinh mặc dù là nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại rất kinh ngạc, theo lẽ thì La Bàn Hạ là tướng của An Như Sơn theo từ Bạch Sơn điều đến Hồ Châu, cái hôn lễ trọng yếu như vậy, tại sao lại không có nói cho La Bàn Hạ biết chứ?
Sự tình thì có nhiều thứ không cách nào giải thích được, nhưng La Bàn Hạ đầu óc cũng không phải là dốt nát, cho nên khi Đinh Trường Sinh nói đến hôn lễ của Chu Hồng Kỳ, La Bàn Hạ sắc mặt liền khó coi, xem ra là cũng biết rõ chuyện Chu Hồng Kỳ về làm dâu cho An Như Sơn, chỉ là không có thiệp mời, cho nên mới có một ổ lửa cháy đâu rồi, nhưng lúc này đang ở trong nhà của Thạch Ái Quốc gia, nên không có tiện ở chỗ này nổi giận…
Cất bước đi theo tiễn La Bàn Hạ xong, Đinh Trường Sinh đi theo Thạch Ái Quốc quay trở lại thư phòng, lúc này đây, Tiêu Hồng đã tiến đến thay đổi hai chén trà, một chén cho Thạch Ái Quốc là trà Phổ Nhị, một chén cho Đinh Trường Sinh là trà xanh.
– Ngày mai chú đi trước, tại đây còn phải thu thập một chút, nếu cháu không có chuyện gì, thì đến nhà giúp một tay, chỉ cần tìm cho chú chiếc xe chở đồ đạc, chở đến Giang Đô cho chú là được, bên kia đã an bài chỗ ở, chỉ là ở đây chưa có dọn dẹp xong mà thôi…
Thạch Ái Quốc đối với Đinh Trường Sinh nói ra.
– Được, việc này chú cứ giao cho ta, chú à… bí thư La đúng lúc này đến nhà là có ý tứ gì vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Cũng không có việc gì, hắn đến chỉ là thêu dệt chuyện thôi, nhưng chú đã không còn công tác ở Hồ Châu, cho nên chuyện phát sinh tại Hồ Châu cũng đã đi qua, giờ thì chú không còn để ý tới nữa rồi, sự tình đã là như vậy, chú còn có thể nói được cái gì nữa đây này?
Thạch Ái Quốc lời nói này rất cô đơn, nhưng Đinh Trường Sinh nghe qua, thì thấy trong chuyện này sợ không phải là đơn giản như vậy, cho nên hắn nhìn lấy Thạch Ái Quốc, hy vọng đạt được đáp án từ miệng của ông.
Gặp Đinh Trường Sinh gương mặt hiếu kỳ, Thạch Ái Quốc đặt chén trà xuống.
– Ngày hôm qua cháu nói cho chú biết là Trọng Hãi sắp sửa đảm nhiệm làm phó bí thư Hồ Châu, tối hôm qua chú suy nghĩ thật lâu, tuy việc này cùng chú quan hệ không lớn, nhưng người làm chính trị thì chính là như vậy, cho dù là việc không liên quan đến mình, nhưng cũng phải xem xét, nếu như mình nằm trong tình cảnh đó thì nên làm cái gì bây giờ?
Thạch Ái Quốc tựa như là nói chuyện của mình, nhưng lại nghe không ra ông nói những sự tình này, cùng ông sẽ có quan hệ gì?
Đinh Trường Sinh không cắt đứt lời của Thạch Ái Quốc, chỉ là im lặng lắng nghe.
– Cháu có biết vừa rồi La Bàn Hạ cùng chú nói cái gì không? Hắn nói, chú không phải nhường đường cho hắn leo lên cái chức bí thư này, mà thật ra chính là chú phải nhường đường cho Trọng Hải, cháu có minh bạch chuyện này chưa?
– Chú phải nhường đường cho Trọng Hải? Nhưng chuyện Trọng Hải làm phó Bí thư và chú thì có cái quan hệ gì chứ?
Đinh Trường Sinh đoán không ra ý tứ trong lời nói cả Thạch Ái Quốc, hỏi.
– Trước đó chú cũng nghĩ không thông, nhưng bây giờ đã hiểu rồi, kỳ thật thì chú hiện tại lại tin tưởng La Bàn Hạ nói ra đúng sự thật, chú phải rời khỏi nơi đây, quả thật là vì nhường đường cho Trọng Hãi lên, nhưng hắn là lãnh đạo cũ của cháu, đương nhiên bây giờ chú cũng đã trở thành lãnh đạo cũ của cháu…
Thạch Ái Quốc cười khổ nói.
– Cháu vẫn không hiểu.
Đinh Trường Sinh lắc đầu nói ra.
– Rất đơn giản, La Minh Giang tuy Thành Công trong chuyện thay thế An Như Sơn làm bí thư tỉnh ủy, nhưng ở trong tỉnh cũng không phải là nắm hết thực quyền, tất cả mọi người cho rằng La Minh Giang là một nhân vật phi thường cường thế, kỳ thật hiện tại trong tỉnh đang chia ra làm bao nhiêu phe phái, chỉ sợ ngay cả La Minh Giang cũng không biết, dễ thấy nhất chính là Ấn Thiên Hoa, chủ nhiệm tổ chức cán bộ tỉnh, nếu như một chủ nhiệm tổ chức cán bộ cùng Bí thư Tỉnh ủy không chung một lòng, như vậy về mặt Đảng phụ trách trông coi nhân sự, thì sẽ có rất nhiều tay cản, cháu có hiểu chưa, giống như là là cha nuôi của cháu đối với chú, nếu như cha nuôi của cháu không có phối hợp với chú, thì khoảng thời gian vừa rồi tại Hồ Châu chú sẽ vất vả hơn rất nhiều.
Lúc Thạch Ái Quốc nhắc đến Cố Thanh Sơn, thì thần sắc trì trệ buồn bã, rất rõ ràng, Thạch Ái Quốc đối với Cố Thanh Sơn là có cảm tình, điều này làm cho Đinh Trường Sinh có cảm giác vui mừng thật sâu.
– Chẳng lẽ là Trọng Gia cùng La Minh Giang đưa ra giao dịch là để cho Trọng Hãi thượng vị, để đổi lấy Ấn Thiên Hoa đối với La Minh Giang một lòng ủng hộ?
Đinh Trường Sinh rốt cục suy nghĩ minh bạch, hơn nữa lúc tại Bắc Kinh, Trọng Phong Dương đã xác thực nói ra, ông cho biết đã cùng với La Minh Giang trao đổi rất gian nan, xem ra chính là ám chỉ chuyện này.
– Đúng vậy, nhưng là rất rõ lộ ra, La Minh Giang đã từng hướng phía cấp trên yêu cầu thay đổi Ấn Thiên Hoa nhưng không có được đáp ứng, ít nhất việc thay đổi này sẽ không được thông qua, cho nên hắn mới quay lại phương án tiếp theo, đem chú cầm xuống, để cho La Bàn Hạ lên, sau đó dọn ra cho Trọng Hãi một vị trí phó bí thư…
Thạch Ái Quốc đem chén trà uống một hơi cạn sạch, nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro