Phần 99
2024-08-05 20:52:07
Đinh Nhị Cẩu đã rất nhiều lần ra vào bệnh viện, nhưng lần này đây là lần đầu tiên hắn vào viện với tư cách người bệnh, hơn nữa lại được nằm trong phòng VIP riêng biệt, tuy hắn cũng không có bị thương gì, nhưng là câu chuyện của hắn đã được các bác sĩ y tá trực tiếp ở hiện trường truyền đạt, cùng với một số phóng viên truyền thông chen chúc tới nên lưu truyền sôi sùng sục.
– Đinh chủ nhiệm, tôi là y tá trưởng phụ trách ở đây, bên ngoài đến rất nhiều phóng viên nói là muốn phỏng vấn em đấy, viện trưởng bảo chị tới hỏi ý kiến của em có muốn gặp bọn họ không?
Một người mặc đồng phục y tá nhè nhẹ khẽ gõ cửa, rồi bước vào nói với Đinh Nhị Cẩu, tuy nàng bịt khẩu trang, thấy không rõ mỹ phụ này dung mạo ra sao, nhưng nàng xưng chị với hắn thì dường như cũng không còn là trẻ tuổi, nhưng dáng người tuyệt đối là rất xinh đẹp hấp dẫn, Đinh Nhị Cẩu thở dài nghĩ thầm, trên thế gian này quả nhiên là khắp nơi đều tràn ngập mỹ nữ, hắn liền không tránh khỏi nghĩ tới những người đẹp trong cái ổ cứng của Chu Hồng Quân.
– Chị làm ơn đừng cho ai vào, em không muốn gặp bất cứ phóng viên nào cả…
Đinh Nhị Cẩu nói dứt khoát, danh tiếng của hắn đã quá đủ rồi, nếu như lúc này lại tiếp nhận phỏng vấn cái gì đó, quả thật là rất mệt mỏi..
– Được, chị biết rồi, vậy em còn có yêu cầu gì không? Nếu có, cứ việc nói, bệnh viện sẽ tận lực đáp ứng cho em.
– À.. có, điện thoại di động của em bị xăng thấm ướt, chị có thể liên lạc giùm với cơ quan của em, nhờ bọn họ tạm thời mang đến cho em một cái điện thoại di động nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ.. chị sẽ liên hệ ngay với cơ quan của em.
Mặc dù không có tiếp kiến phóng viên, nhưng đồng chí của mình thì hắn sẵn lòng tiếp đãi, một giờ sau, lúc này trên người của Đinh Nhị Cẩu mùi xăng đã giảm nhiều, người của cơ quan khu phố hành chính Long Cảng thay phiên nhau mà đến, cuối cùng thậm chí ngay cả Trọng Hải cũng tới.
– Tốt lắm tiểu tử, không làm cho tôi mất mặt, nói thật vừa lúc mới bắt đầu khi biết có chuyện xảy ra, thật sự làm cho tối toát mồ hôi, hừm… tiến vào quan trường trong thời gian dài như vậy, sao làm việc không suy nghĩ gì hết vậy?
Trọng Hải khen Đinh Nhị Cẩu vài câu, xong rồi lại bắt đầu phê bình, hắn là một tay do Trọng Hải đề bạt lên, lại từ thành phố Bạch Sơn xa xăm điều đến thành phố Hồ Châu này, nhỡ nếu như ở chỗ này xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sau này ông ta thật đúng là rất mất mặt khi gặp lại những đồng sự và người quen cũ ở tại thành phố Bạch Sơn.
– Um… việc này.. bên trong không có đơn giản như vậy?
Đinh Nhị Cẩu nhìn ra hướng cửa phòng rồi nói ra.
– Ồ? Cậu phát hiện ra cái gì?
Trọng Hải đứng dậy khép cửa phòng lại rồi hỏi.
– Lúc tại hiện trường em phát hiện ra có Đàm Quốc Khánh phó trưởng công an thành phố, con người này em đã sớm nhận biết, lần đầu tiên gặp mặt ông ta là vào lúc cứu Cổ Hiểu Manh, vốn là người hiềm nghi phạm tội đã nói muốn đầu hàng, kết quả cuối cùng thì bị bắn bể đầu, nếu như ngay lúc đó em không lên để hoán đổi với Trình Thiến Thiến, rồi dùng trăm phương ngàn kế thuyết phục anh em nhà họ Đinh, đoán chừng Đàm Quốc Khánh cũng có thể áp dụng giống như phương pháp lần trước, tuy việc cứu con tin thì không thành vấn đề, nhưng một khi anh em nhà họ Đinh bị bắn gục, việc này liền trở thành to lớn rồi, chuyện di dời giải tỏa xem như là tan nát, chủ tịch Thạch Ái Quốc cùng Phó chủ tịch Đường Kiến Chính xui xẻo sẽ đến, em hiểu như vậy nên buộc phải liều mạng…
– Ừ, cậu nói cũng đúng, tôi nhìn thấy Thạch Ái Quốc ở hiện trường sắc mặt trông được tốt lắm, đoán chừng cùng với chuyện này có quan hệ, ám tiễn thật khó phòng ah.
– Việc giải tỏa khu dân cư không dễ làm, thừa cơ hội này, em ở lại chỗ này tĩnh dưỡng vài ngày, khi nào trở về rồi hãy tính tiếp, em bây giờ thật là không yên lòng về Lưu Thành An, chuyện khó như vậy lại để cho em làm, lúc ấy em còn tưởng rằng ông ta thật sự là trọng dụng em, thật ra là từng bước đang đào cái hố để em nhảy vào.
Đinh Nhị Cẩu trên tay của hắn vẫn còn mùi xăng, vì thế cho nên không dám rót nước cho Trọng Hải, hai người hàn huyên tầm nửa giờ, thì Trọng Hải mới đứng dậy rời khỏi.
– Tôi đi trước, nhớ tắm rửa cho nhiều vào, đem mùi xăng trên người xóa sạch đi…
Trọng Hải cười nói.
…
– Van cầu chị, để cho em vào gặp anh ấy, em không phải là phóng viên, mà em là bằng hữu của anh ấy.
Tào Băng trong trong hành lang bệnh viện đang cầu khẩn với vị y tá trưởng nói.
– Này cô gái, chẳng qua là chúng tôi tôn trọng ý kiến của người bệnh, hắn nói, là không tiếp với người ngoài, cho nên em hay trở về đi thôi, chúng tôi cũng có nguyên tắc của mình đấy, hãy trở về đi, còn nếu quả thật là bằng hữu của hắn, thì em gọi điện thoại cho hắn thử xem, chẳng phải là sẽ biết sao.
Y tá trưởng nhắc nhở.
– Uí trời… đầu óc em sao rồi… đúng vậy để em gọi điện thoại.
Nhưng khi Tào Băng vừa sờ túi quần, mới nhớ ra lúc đi gấp gáp, điện thoại của mình chắc là rơi lại ở tại trong phòng ăn của khách sạn rồi.
Y tá trưởng nhìn thấy điệu bộ của Tào Băng, nàng đã nghi ngờ là Tào Băng nói dối, ngay cả điện thoại mà cũng không có, còn muốn lừa dối để vượt qua kiểm tra, không có cửa đâu.
– Y tá trưởng, là thế này… lúc em đi ra gấp gáp, điện thoại để quên ở trong khách sạn rồi, chị giúp em đến hỏi anh ấy, cứ nói là Tào Băng ở thành phố Bạch Sơn muốn gặp anh ấy, nếu là anh ấy không đồng ý gặp, em sẽ quay đầu trở về ngay, được không… em van xin chị mà..
Tào Băng chắp tay trước ngực, bộ dáng thành kính, hướng về y tá trưởng cúi đầu.
Chu Hồng Diễm cũng là hết cách rồi, chính mình là một y tá trưởng mà lại bất cứ việc gì cũng phải vào thông báo cho người cán bộ trẻ tuổi kia, ai tới thăm, có muốn tiếp hay không? Mãi cho đến lúc này đã gần tới trưa mới thấy đỡ mệt, bởi vì tại thành phố Hồ Châu có một tập tục, đó là khi đến thăm bệnh, mọi người đều tập trung vào buổi sáng đến thăm, còn buổi chiều cùng với buổi tối nếu tới thăm người bệnh, thì chẳng khác gì là trù ẻo người ta chết sớm đấy, bây giờ thì buổi sáng đã sắp qua đi rồi, mình cũng có thể thả lỏng một chút.
– Được rồi, em là người cuối cùng, nếu hắn không tiếp thì đành chịu nhé.
Nói xong, Chu Hồng Diễm lắc cái mông tròn, đi đến phòng bệnh Đinh Nhị Cẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro